Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 11: Chương 11




Edit: Rabbit

Một căn phòng vắng vẻ, rộng rãi bên trong toàn màu vàng, một thiên sứ xinh đẹp nằm trong đó.

Hơi cau mày, Nhan Nặc Ưu cảm thấy toàn thân vô lực, dường như nhiều ngày đã không ăn gì.

Từ từ mở mắt, đập vào mắt tất cả đều là một mảnh xa lạ. Nội thất sa hoa quý giá vô cùng lãng phí. Tủ quần áo đắt tiền, trang trí thanh lịch, khiến cho Nhan Nặc Ưu hiểu được nơi này không phải phòng của cô, cũng không phải ngôi nhà quen thuộc của cô.

Trong đầu dần dần suy nghĩ lại, Nhan Nặc Ưu sắc mặt nháy mắt trở lên tái nhợt. Cố gắng phục hồi lại tinh thần, Nhan Nặc Ưu bước nhanh xuống giường, nơi này cô không thể lưu lại, nơi này làm cho cô ghê tởm.

“Em muốn đi đâu?” Vốn dĩ bởi vì lo lắng cho Nhan Nặc Ưu hôn mê mà Đan Sâm Duệ sớm trở về, vừa vào cửa liền thấy bóng dáng Nhan Nặc Ưu hoảng sợ đang thu thập một số thứ, trong lồng ngực đột nhiên tràn đầy tức giận.

Trong lòng thấp thỏm lo âu, Nhan Nặc Ưu chuẩn bị thu thập nhanh chóng mọi thứ bỏ chạy, lại nghe thấy thanh âm ác mộng kia, Nhan Nặc Ưu đang chuẩn bị rời đi tay buông lỏng ra túi xách, thân mình không tự chủ được run lên.

“Em, còn không nói cho anh biết, em chuẩn bị đi đâu?” Dường như chưa chuẩn bị để cho Nhan Nặc Ưu đi, Đan Sâm Duệ lập tức đi vào bên người Nhan Nặc Ưu ôm thắt lưng của cô, dịu dàng nói.Tuy nhiên, đáy mắt sâu thẳm kia lóe ra một điều gì đó, làm cho người ta đoán không ra ý nghĩ lúc này của hắn.

“Tôi? Tôi……” Lập tức bị Đan Sâm Duệ ôm chặt cơ thể, những lời Nhan Nặc Ưu muốn nói rốt cuộc chỉ còn là tiếng run rẩy.

“Bảo bối, chẳng lẽ em còn chưa hấp thụ giáo huấn?” Lập tức mặt liền âm trầm, cánh tay ôm Nhan Nặc Ưu càng gia tăng lực đạo, tại sao Ưu nhi của hắn vẫn chưa học cách ngoan ngoãn?

“Không có, thật sự, tôi thật sự không muốn rời đi, thật sự.” Nghe những lời nói âm trầm kia của Đan Sâm Duệ làm cho người ta không khỏi run run, Nhan Nặc Ưu thân thể run rẩy lời nói cũng thiếu mạch lạc.

“Bảo bối lần này không nghe lời, cho nên anh phải trừng phạt em.” Một phen ôm thân thể mảnh khảnh của Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ khẽ nói.

“Không cần, van cầu anh không cần. Tôi thật sự không muốn rời đi, thật sự không có.” Khi nghe thấy Đan Sâm Duệ nói tới hai chữ trừng phạt, Nhan Nặc Ưu rốt cuộc nhịn không được , bắt đầu lớn tiếng kêu lên. Cô không cần trừng phạt này của ác ma, cô thật sự không còn đủ khả năng thừa nhận.

“Không, bảo bối không nghe lời sẽ nhận trừng phạt.” Không nhìn Nhan Nặc Ưu rơi lệ đầy hai má, Đan Sâm Duệ xoay người rời đi, ở trong không khí lưu lại một câu:“Bảo bối đứng ở nơi này từ từ nghĩ lại, chỉ cần em rõ ràng em là vợ của ai, như vậy em có thể tự do……”

Nhìn bóng dáng Đan Sâm Duệ đi xa, Nhan Nặc Ưu rốt cuộc không kiên trì được, nản lòng ngồi trên thảm .

Người đàn ông này, vì cái gì mà bá đạo độc tài như vậy, vì cái gì không thể nghĩ cho cô, cô không thích hắn, cô có bạn trai. Hắn tại sao có thể làm theo ý mình như thế, tin tưởng dựa vào gia thế của nhà hắn, tìm được cô gái tốt hơn ngàn lần so với cô, nhưng tại sao cố tình lựa chọn cô.

Dần dần lấy lại tinh thần, Nhan Nặc Ưu có chút chần chờ. Nghĩ đến minh đã rời xa Hạo Nhiên nhiều ngày như vậy, trong lòng Nhan Nặc Ưu cảm thấy rất đau đớn. Không biết, Hạo Nhiên nếu biết cô muốn chia tay, không thể ở cùng một chỗ với anh, anh sẽ thương tâm như thế nào.

Trái tim, cảm nhận sâu sắc sự đau đớn. Nhan Nặc Ưu nhịn không được nhíu mày che ngực. Khi đó, anh khẳng định rất hận em, hận em là người phụ nữ thay lòng đổi dạ.

Nếu thật sự bởi vì chính mình mà làm liên lụy đến người khác. Như vậy, chính mình nên lý trí đứng ra, làm một người phụ nữ xấu. Lúc này, có phải hay không chính mình nên đứng ra .

Nghĩ đến lời nói của Đan Sâm Duệ cùng ánh mắt kia làm cho người ta như rơi vào hầm băng, Nhan Nặc Ưu thần sắc bắt đầu nghiêm túc đứng lên. Cô sợ hãi, sợ hãi người đàn ông kia ,sợ làm cho hắn mất kiên nhẫn gây ra phiền toái cho Hạo Nhiên.

Thân mình nhẹ nhàng nằm thẳng ở trên thảm, Nhan Nặc Ưu hai mắt vô thần nhìn trần nhà, không có biểu tình gì.

Cô mệt mỏi quá, rất đau khổ. Không còn có người giúp cô che gió chắn mưa, không còn có người có thể giúp cô. Hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình . Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của Nhan Nặc Ưu, Nhan Nặc Ưu vô lực nhắm hai mắt lại, nếu chính mình có thể giải thoát thì tốt biết bao!

Nhưng nghĩ đến cặp mắt khát máu kia của Đan Sâm Duệ cùng với thủ đoạn hắn đối với cô, đáy lòng Nhan Nặc Ưu không khỏi có chút run run.Cái chết không là gì đối với cô , chỉ sợ người đàn ông kia sẽ đi tìm Hạo Nhiên hoặc là gây phiền toái cho người nhà của cô.

Đến lúc ánh mặt trời chuyển dần về hoàng hôn, Nhan Nặc Ưu vẫn ghé vào trên thảm không nhúc nhích. Khuôn mặt không có biểu tình gì, sắc mặt có chút tái nhợt, nếu không có tiếng hít thở kia, tuyệt đối sẽ làm người ta nghĩ rằng cô đã rời khỏi thế giới này.

Dường như đã nghĩ thông suốt, Nhan Nặc Ưu từ từ đứng lên, hai chân như nhũn ra bước về phía cửa.

Tay chạm vào cửa, muốn mở cửa ra,nhưng làm thế nào cũng không thể mở được. Trong lòng càng phát ra bối rối. Cô đã nghĩ thông suốt , chỉ cần có thể không hại Hạo Nhiên, cô sẽ đáp ứng làm vợ của hắn, dù sao thân thể của cô đã không còn trong sạch, cho nên, cô không ngại . Chỉ cần có thể ổn định Đan Sâm Duệ trước, cho cô một chút thời gian với Hạo Nhiên. Nhưng tại sao cửa này mở mãi không ra.

Dùng sức lắc cửa, hét lên yếu ớt:“Bên ngoài có ai không? Cầu xin các người mở cửa ra, Đan Sâm Duệ anh ở nơi nào? Tôi muốn gặp anh, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Không biết hô bao nhiêu , cho đến khi Nhan Nặc Ưu cảm thấy mất hết khí lực, cửa từ từ mở ra.

Đan Sâm Duệ đi vào , ở phía sau còn có một người vệ sĩ, đang đẩy một bàn ăn.

Nhìn bàn thức ăn người vệ sĩ đẩy vào, Nhan Nặc Ưu có chút hoài nghi. Chẳng lẽ, vừa rồi người đàn ông này đi chuẩn bị bữa ăn cho cô, cho nên mới không mở cửa sao?

Nhìn sắc mặt Nhan Nặc Ưu tái nhợt suy yếu, Đan Sâm Duệ cảm thấy đau lòng. Tại sao Ưu nhi tra tấn mình như vậy, chẳng lẽ cô không biết hắn yêu cô nhiều như thế nào sao?

Trong lòng cũng không ngừng an ủi chính mình, là vì Ưu nhi chưa quen thuộc với hắn, cho nên mới không biết hắn yêu cô sâu đậm như vậy. Chỉ cần từ từ sẽ biết, Ưu nhi sẽ biết tâm ý của hắn, sẽ yêu thương hắn.

Điều này là niềm an ủi tinh thần duy nhất khi hắn ở bên cạnh Nhan Nặc Ưu.

Còn người vệ sĩ, vẻ mặt không chút thay đổi sau khi cung kính thi lễ với Đan Sâm Duệ, bước nhanh ra khỏi phòng.

“Ưu nhi không phải nói có chuyện muốn nói với anh sao? Nói đi.” Mỉm cười ôm Nhan Nặc Ưu ngồi ở trên đùi mình, Đan Sâm Duệ ôn nhu nói.

Nhan Nặc Ưu mặt có chút hồng, không tự nhiên ở trên người Đan Sâm Duệ lắc lắc thân mình. Cô không thói quen cũng người đàn ông khác thân mật tiếp xúc như vậy, càng ngượng ngùng, người đàn ông này còn xâm phạm cô. Cho nên, trong tiềm thức, cô đối với hắn vẫn là kháng cự .

“Bảo bối không nên cử động, bằng không, anh cũng không dám cam đoan anh sẽ làm ra chuyện quá phận gì.” Đan Sâm Duệ giờ phút này ánh mắt mông lung, trong tiếng nói lộ ra nồng đậm sự đam mê.

Vì một câu nói của Đan Sâm Duệ Nhan Nặc Ưu ngừng động tác, ngây ngốc ngồi ở trên đùi Đan Sâm Duệ, không dám động đậy một chút.

“Chỉ cần anh buông tha Hạo Nhiên, tôi gả cho anh.” Nghĩ đến chỉ cần chính mình chạy đi , như vậy sẽ cùng với Hạo Nhiên cao chạy xa bay, như vậy sẽ không phải sợ người đàn ông này nữa.

Nhưng suy đoán của cô là hoàn toàn sai lầm. Cô căn bản là không biết Đan Sâm Duệ là người như thế nào, càng không tìm hiểu thế lực của Đan Sâm Duệ. Cho nên lúc này, cô mười phần sai .

“Thật sự?” Hắn cũng không yêu cầu cô phải yêu hắn hơn, chỉ cần cô đáp ứng gả cho hắn, hắn sẽ dùng thời gian để chứng minh, hắn thật sự yêu cô. Tin tưởng cô sẽ chậm rãi yêu thương hắn.

“Ưhm.” Không dám nhìn ánh mắt của Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu gật đầu.

“Tốt lắm, anh cho em tự do.” Giờ phút này Đan Sâm Duệ sớm đã bị vui sướng át mất lí trí, làm sao nhìn ra Nhan Nặc Ưu chỉ nói cho có lệ, người đàn ông trẻ tuổi toàn bộ rơi vào bể tình mê luyến không thể tự thoát ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.