Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 34: Chương 34




Edit: Rabbit

“Nhan Nặc Ưu, em tỉnh lại cho tôi. Tôi khuyên em tốt nhất đừng có nói mê nữa.” Dường như dùng tất cả sức lực trên người, hai mắt Đan Sâm Duệ màu đỏ gào thét đối với Nhan Nặc Ưu đang ngủ say.

Tuy nhiên trong giọng nói lại tràn đầy sắc thái và tính cách của một đứa trẻ. Điều đó giống như một đứa trẻ đang đòi kẹo. Nhan Nặc Ưu đương nhiên là không nhìn thấy được biểu tình này.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác được thân thể bị một người nào đó dùng sức lay động, chậm rãi mở đôi mắt còn mơ màng, nhìn người đàn ông bên cạnh đang cố lay mình.

Ý thức dần dần tỉnh lại, thận trọng nhìn Đan Sâm Duệ, trong đầu chậm rãi nhớ tới tất cả mọi chuyện, bao gồm cả sự thô bạo và thái độ thay đổi của Đan Sâm Duệ.

Cô rõ ràng đã chuẩn bị tiếp nhận hắn, nhưng tại sao hắn đột nhiên lập tức thay đổi trở nên thật đáng sợ. Loại ánh mắt này làm cho cô hiện tại nghĩ đến không nhịn được mà cảm thấy rùng mình.

“Anh làm gì vậy, buông ra.” Giọng nói lạnh lùng, Nhan Nặc Ưu trong mắt tràn đầy phẫn nộ. Tại sao người đàn ông này ngay tại lúc cô đã muốn bắt đầu tiếp nhận hắn, lại làm ra chuyện tình như vậy. Hơn nữa hắn thay đổi, trở nên xa lạ, trở thành con người mà cô không hề quen biết. Đôi mắt tàn nhẫn kia cô chưa bao giờ gặp qua giống như một con sư tử vô cùng hung ác làm cho người ta vừa thấy là muốn bỏ chạy.

“Hừ, buông em ra, Nhan Nặc Ưu em hãy nhớ kỹ, đời này, cho dù đầu thai sang kiếp sau, nếu tôi là người đừng để cho tôi thấy em nghĩ đến người đàn ông khác, nếu không tôi sẽ làm cho bọn họ sống không bằng chết…… Đến lúc đó, người hối hận chính là em.” Lời nói tà mị, vẻ mặt tàn nhẫn làm cho Nhan Nặc Ưu biết người đàn ông này nói được thì sẽ làm được. Lúc trước hắn nhân nhượng cô, có lẽ là cho cô thời gian để thích ứng. Nhưng hiện tại hắn có lẽ đã dùng hết sự kiên nhẫn của mình.

“Không cần phải dùng những lời nói này uy hiếp tôi, tôi biết ý tứ của anh. Nếu đã là vợ của anh, yên tâm đi, cả đời này tôi cũng sẽ không lấy người khác……” Thân mình quay về phía bên kia, Nhan Nặc Ưu không muốn nhìn thấy khuôn mặt không ôn nhu của Đan Sâm Duệ. Không biết tại sao, khi không nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu của Đan Sâm Duệ đối với mình, trong lòng cô cảm thấy có một chút đau lòng, một chút mất mát……

Cả người đau đớn lại mỏi mệt Nhan Nặc Ưu nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, chỉ là trong giấc mộng đẹp ấy không hề có sự vui vẻ……

“……” Bị lời nói của Nhan Nặc Ưu làm cho sửng sốt, nhìn nghiêng Nhan Nặc Ưu đang ngủ say, Đan Sâm Duệ lặp lại lời nói vừa rồi, khóe miệng ẩn ẩn mang theo ý cười. Chính hắn cũng hiểu được mình rất ấu trĩ, rõ ràng trong câu nói kia không hề ẩn chứa suy nghĩ giống như của hắn, nhưng là hắn thích lừa mình dối người như vậy, chỉ cần để ý đến vẻ bề ngoài của nó.

Ưu nhi sẽ chỉ thuộc về một mình hắn, hơn nữa là chính mồm cô thừa nhận. Tuy rằng biểu tình của Đan Sâm Duệ không có một chút biến hóa nào, nhưng trong lòng lại ấm áp .

Hai người đều mang theo tâm sự riêng đi vào giấc ngủ, ai cũng không biết cả hai có ngủ an ổn hay không. Chỉ là mọi chuyện trong lòng đều giống như nhau.

Đêm yên lặng, ngoài cửa sổ gió cũng vù vù thổi mạnh, hai người có tâm tư giống nhau nhưng đều không muốn biểu đạt, mang theo tâm sự riêng tiến vào mộng đẹp……

Đêm dài đằng đẵng, trái tim của hai người cũng càng ngày càng cách xa……

Nắng sớm chiếu vào trong rèm cửa, chiếu vào trên chiếc giường nước rộng lớn vào vẻ mặt mỏi mệt đang ngủ say của Nhan Nặc Ưu. Ấn đường nhăn lại dường như có một sự ưu sầu vô tận làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

Ý thức dần tỉnh táo, Nhan Nặc Ưu chậm rãi mở to mắt, ánh mắt có chút sưng đỏ nhìn vào mọi thứ xung quanh có chút chưa kịp thích ứng. Đôi mắt mở ra rồi nhắm lịa vài lần mới từ từ thích ứng.

Đột nhiên nghĩ đến chân của mình có thể đi được, Nhan Nặc Ưu có chút phấn khởi. Phải biết rằng, gần một tháng nay cô đều phải sử dụng xe lăn, đó là những tháng ngày tuyệt vọng và bi quan nhất đói với cô. Hôm nay có thể bước đi cô đương nhiên có chút vội vã.

Thế nhưng vừa mới di chuyển cơ thể, cô lại cảm thấy giống như bị xe nghiền nát, ấn đường lại lần nữa nhăn lại. Trong mắt có một chút bối rối, lập lòe nhấp nháy.

Nhớ tới đêm qua Đan Sâm Duệ tức giận, nhớ tới hắn điên cuồng, cơ thể Nhan Nặc Ưu có chút run run. Người đàn ông kia giống như dã thú, tối hôm qua như vậy, cô nghĩ đến hắn sẽ nhẹ nhàng với cô……

Hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế cơn ác mộng đêm qua.

“Cốc cốc—-” Ngay khi cả người Nhan Nặc Ưu đều đau đớn, không thể động đậy, cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ. Tiếp theo truyền đến giọng nói của người giúp việc:“Thiếu phu nhân, chúng tôi mang bữa sáng đến cho cô.”

“Ưhm, vào đi.” Cố gắng làm cho chính mình ngồi xuống, trong lòng có chút không quen ánh mắt ái muội của nhóm người giúp việc kia. Tuy rằng cô biết đó là sự thật, nhưng chính cô không biết tiếp nhận thế nào. Nhìn mọi thứ trong phòng, thấy mọi thứ đều ổn, cô mới cất tiếng nói.

Nghe thấy câu trả lời của Nhan Nặc Ưu, hai người giúp việc nhanh chóng đẩy một chiếc xe ăn tiến vào, nhanh nhẹn bày biện xong mọi thứ rồi mời Nhan Nặc Ưu dùng cơm.

“Hai người đều xuống trước đi, đợi lát nữa tôi ăn xong sẽ gọi hai người.” Trong lòng chính là cảm giác không được tự nhiên, cô không thích người khác đánh giá nội tâm của mình. Cảm giác giống như là giờ phút này hai ngừoi giúp việc kia đang nhìn chằm chằm vào cô, cảm giác đó làm cho cô không được tự nhiên.

“Vâng, thiếu phu nhân.” Sau khi Nhan Nặc Ưu phân phó xong, người giúp việc cung kính nói với Nhan Nặc Ưu, bước nhanh rời đi.

Chờ nhóm người giúp việc đều rời đi, Nhan Nặc Ưu mới chậm rãi đem tầm mắt chuyển tới bữa sáng, nhìn bữa sáng trên bàn đúng là một bát canh trong có trứng trần, trên mặt Nhan Nặc Ưu lộ ra một chút vui vẻ.nụ cười giống như hoa nở. Nụ cười kia làm cho người ta không tự chủ mà trầm mê trong đó, làm cho người ta không thể tự kiềm chế mê muội……

Giống như hoa thuốc phiện xinh đẹp. Nhưng cũng giống như cây thuốc phiện làm cho người ta trầm mê……

Ngón tay nhẹ nhàng đụng vào trong cốc sữa thủy tinh, ánh mắt có chút hoảng hốt. Nghĩ đến trước kia cô rất ghét uống thứ này, thế nhưng từ sau khi gặp người đàn ông tà ác bá đạo kia, mỗi một lần lại xóa bỏ thói quen trước kia của cô, trong lòng còn có chút tức giận. Nghĩ đến mình trước kia không thích uống sữa, cảnh tượng khi bị người đàn ông kia ép uống sữa, thế nhưng trong lòng lại có chút cảm giác ngọt ngào nhè nhẹ cùng quyến luyến.

“Nếu, thời gian tối hôm qua có thể quay lại, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ không nói ra những lời khiến anh thương tổn đến vậy.” Giống như lẩm bẩm, lại giống như nhẹ giọng nỉ non, Nhan Nặc Ưu trong mắt có chút ưu thương.

Bất tri bất giác, Nhan Nặc Ưu chủ động bưng sữa lên, uống hết. Nhìn cốc thủy tinh trống rỗng đến xuất thần. Mấy tháng ở thành phố T, tuy rằng trong lòng vẫn tràn đầy oán hận, nhưng Nhan Nặc Ưu cũng có chút cảm động. Tuy người đàn ông kia làm rất nhiều chuyện khiến cho cô hận, nhưng tất cả là vì yêu cô, nguyên nhân vì quá yêu cô, cho nên mới làm ra những chuyện như vậy.

Tuy nhiên tối hôm qua rõ ràng cô đã chuẩn bị để tiếp nhận hắn, nhwung tại sao khi mở miệng ra là cô lại nói những lời khiến cho hắn tổn thương đến vậy? Lúc đâu cô cũng không biết mình sai ở đâu, nhưng trải qua cả đêm suy nghĩ, cô cũng đại khái hiểu được .

Ăn qua loa xong bữa sáng, gọi người giúp việc lên thu thập mọi thứ, cô lại nằm trên giường tiếp tục ngủ……

Chỉ có ngủ ngon mới có thể giúp cô thông suốt mọi chuyện, mới có thể tự giải quyết mọi rắc rối. Cho nên, hiện tại cô cần nghỉ ngơi dưỡng sức

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.