Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 4: Chương 4




Edit&Beta: Rabbit

Đùng đùng nổi giận trở về phòng, Nhan Nặc Ưu trong đầu đều là khuôn mặt tà mị cùng biểu tình khi xâm phạm cô của người con trai kia.

Thân mình không khỏi một trận co rúm lại, nghĩ đến câu nói của cùng của người con trai kia, Nhan Nặc Ưu không khỏi có chút tức giận,cắn môi,tức giận ném mình xuống giường công chúa mềm mại, bỏ qua mọi phiền não trong đầu, tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm, nắng sớm dịu nhẹ len lỏi vào căn phòng Nhan Nặc Ưu đang ngủ say, ánh nắng chiếu vào làm cho toàn thân Nhan Nặc Ưu giống như phát sáng, thoạt nhìn làm cho cô giống như một nàng tiên xinh đẹp.

Từ từ mở mắt, chớp chớp đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn ánh mặt trời bên ngoài bức màn, thuận tay cầm lấy di động nhìn thoáng qua thời gian, nhanh chóng rời khỏi giường, hướng vào phòng tắm.

Trong gương xuất hiện hình ảnh một người con gái xinh đẹp, mái tóc mềm mại đen nhánh tuy rằng hỗn độn,nhưng không làm mất đi vẻ đẹp của cô, lại càng làm cho cô có chút vẻ đẹp hoang dã. Đôi môi đỏ mọng khiến cô càng thêm mơ màng, một đôi mắt đẹp sáng rỡ.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Nhan Nặc Ưu đi vào tủ quần áo, chọn một bộ quần áo màu xanh, cầm lấy túi nhẹ nhàng chạy xuống lầu.

“Con chào ba mẹ.” Ngồi xuống bàn ăn, Nhan Nặc Ưu chào cha mẹ, rồi bắt đầu ăn sáng.

Đan Sâm Duệ ngồi ở một bên, cầm tờ báo trong tay, trong mắt phủ đầy sương. Nhanh như vậy đã quên hắn?Ngay cả chào hỏi? Tốt lắm, hy vọng em sẽ không làm ra điều gì vượt khỏi tầm kiểm soát của anh.

“Ưu Ưu con không chào Sâm Duệ sao?” Nhan mẫu có chút không hài lòng nhìn Nhan Nặc Ưu, con rể tốt như vậy, bà và chồng rất thích . Huống chi, hai nhà bọn họ cũng đã định quan hệ thông gia rồi.

“Chào buổi sáng.” Có chút không được tự nhiên nhìn thoáng qua Đan Sâm Duệ bất động thanh sắc,hàm răng cắn chặt vào nhau. Hừ, một kể phẫn trư ăn lão hổ*, người con trai này thật đúng là vô liêm sỉ đến cùng cực.

*phẫn trư ăn lão hổ : giả heo ăn thịt hổ … giống như là sói đội lốt cừu ý

“Ha ha, chào buổi sáng Ưu nhi.” Ôn nhu cười, Đan Sâm Duệ đưa một ly sữa cho Nhan Nặc Ưu với vẻ đầy săn sóc.

“Tôi không thích uống thứ này.” Nhìn Đan Sâm Duệ đưa ly sữa qua, Nhan Nặc Ưu tức giận đến nghiến răng . Người con trai này rốt cuộc có phải cố ý hay không, cô ghét nhất chính là sữa .

“Ưu nhi, nhưng giá trị dinh dưỡng của sữa rất cao , hơn nữa con gái nên uống nhiều sữa mới tốt cho thân thể.” Không để ý Nhan Nặc Ưu ngăn cản, Đan Sâm Duệ trực tiếp đem sữa đặt ở bên cạnh Nhan Nặc Ưu.

Có chút tức giận nhìn Đan Sâm Duệ, nhìn khuôn mặt hắn tươi cười như hoa anh đào nở rộ, Nhan Nặc Ưu có một loại xúc động muốn đánh khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Cuối cùng, nhìn thoáng qua cha mẹ cùng ánh mắt cảnh cáo của hắn, bất đắc dĩ thỏa hiệp .

Cầm lấy ly sữa trên bàn, Nhan Nặc Ưu giống như để phát tiết phẫn nộ trong lòng, một hơi uống hết ly sữa.

Vợ chồng Nhan thị quái dị nhìn con gái, trong mắt tràn đầy sự hoài nghi. Đây là con gái của bọn họ sao? Trước kia cho dù là trừ một tháng tiền tiêu vặt của cô để bắt cô uống một ly sữa cô cũng không chịu thỏa hiệp, mà hôm nay chỉ cần hai ba câu nói của Sâm Duệ đứa nhỏ này đã chịu thỏa hiệp?

Xem ra, đem con gái giao cho Sâm Duệ, là lựa chọn sáng suốt.

Vợ chồng Nhan thị trong mắt tràn đầy vui mừng, trên mặt tươi cười như hoa.

Uống sữa xong, Nhan Nặc Ưu cũng từ từ phát hiện sự thay đổi của cha mẹ. Nhìn thoáng qua Đan Sâm Duệ cười đến sáng lạn, lại nhìn cha mẹ ánh mắt nhìn Đan Sâm Duệ như nhìn con rể, trong lòng nhất thời sáng tỏ.

Đột nhiên, Nhan Nặc Ưu có một loại xúc động muốn giết người. Người con trai này thật quá đáng, tại sao từ ngày hôm qua đến bây giờ, mỗi lần đều thua hắn?

“Tiểu Ưu, Sâm Duệ mới từ nước ngoài trở về,việc học tập đành phải tạm ngừng. Cho nên, cậu ấy sẽ chuyển đến trường đại học của con để tiếp tục học,cậu ấy lớn hơn con hai tuổi.” Nhan phụ ăn xong bữa sáng, đột nhiên nhớ tới chuyện chuyển trường của Đan Sâm Duệ, liền mở miệng nhắc nhở Nhan Nặc Ưu.

“Cái gì?Vậy là năm thứ tư?” Có chút nghi hoặc nhìn Đan Sâm Duệ, như thế nào đều không cảm giác được người con trai này vẫn còn đi học! Một thân khí chất âm tà, tuy rằng bên ngoài thoạt nhìn vô hại giống như những người con trai bình thường khác, nhưng sau khi đã tiếp xúc với hắn Nhan Nặc Ưu mới biết được người này không giống như các chàng trai khác .

“Ưu nhi ánh mắt kia của em là có ý tứ gì ! Không tin anh chỉ lớn hơn hai tuổi so với em…… Hay là…..?” Có chút tà mị nhìn Nhan Nặc Ưu, trong mắt chỉ có hai người mới rõ ràng.

“Hắc hắc,không thể nào? Tôi chỉ là cảm thấy anh đã học xong MBA,làm sao có thể tiếp tục học ở trường đại học của tôi?” Nhìn ánh mắt cha mẹ, Nhan Nặc Ưu nuốt vào những lời sắp thốt ra , cố gắng làm cho lời nói của mình dễ nghe một chút.

“Ha ha, Ưu nhi thực đáng yêu. Hiện tại sắp đến thời gian phải đi học , anh nghĩ Ưu nhi nên nhanh chóng ăn xong bữa sáng, sau đó chúng ta cùng đi đến trường.” Nhẹ nhàng đứng lên, Đan Sâm Duệ mỉm cười nhìn Nhan Nặc Ưu.

Vừa nghe thấy lời nói của Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu cầm lấy di động trong túi, trời ạ! Chỉ có hai mươi phút . Nghĩ đến Hạo Nhiên ở cổng trường chờ mình, Nhan Nặc Ưu còn có chút khấn cấp. Hạo Nhiên bình thường đều đến trước một tiếng, sau đó ở cổng chờ mình, cùng với cô đi đến giảng đường.

“Nhanh lên xe đi.” Không biết từ khi nào Đan Sâm Duệ đã ngồi ở trên xe.

Cũng không để ý người ngồi cùng trên xe là ai, Nhan Nặc Ưu vội vàng ngồi vào xe, thúc giục lái xe nhanh lên.

Nhìn Nhan Nặc Ưu trong xe không ngừng sốt ruột, vừa rồi Đan Sâm Duệ vẻ mặt còn có chút ấm áp như ánh mặt trời giờ phút này đã tối đen. Ôm eo Nhan Nặc Ưu, tức giận nói:“Vẫn còn suy nghĩ về người đàn ông khác?”

Bị Đan Sâm Duệ lôi kéo, Nhan Nặc Ưu không hề phòng bị nháy mắt té ngã ở trong vòng ôm mạnh mẽ của Đan Sâm Duệ, không thể động đậy. Nghe thấy Đan Sâm Duệ cố nén tức giận truy hỏi, Nhan Nặc Ưu có chút nổi giận:“Đúng vậy! Vậy thì thế nào? Tôi cũng không phải của anh, anh cũng không phải của tôi, chuyện của tôi anh không tư cách hỏi đến.” Cô chán ghét bị người khác uy hiếp.

“Thật sao? Không biết anh là ai? Xem ra anh nên nhắc nhở em một chút , miễn cho em lại quên anh là ai?” Một phen ôm chặt Nhan Nặc Ưu, không để ý sự giãy dụa của cô liền hôn lên môi của cô, giống như một cơn bão pha lẫn sự tức giận, Đan Sâm Duệ tùy ý hôn lênh đôi môi đỏ tươi của Nhan Nặc Ưu.

Nhan Nặc Ưu phẫn nộ nhìn người còn trai này một lần nữa ép buộc cô, người con trai này thật quá đáng, đoạt mất nụ hôn đầu tiên của cô còn chưa đủ,thậm chí lại còn cường hôn cô lần nữa.

Dùng tất cả sức mạnh, Nhan Nặc Ưu chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí này.

Nhưng cánh tay của Đan Sâm Duệ không giống người thường, căn bản cho dù cô dùng hết toàn lực giãy dụa cũng không thể thoát ra được. Miệng phản kháng cũng chỉ có thể phát ra thanh âm nức nở.

Bởi vì phía ghế ngồi và vị trí lái xe bị ngăn cách, cho nên chỉ ở phía sau mới biết được, phía trước lái xe căn bản là không biết gì. Xe vẫn như cũ ‘nhàn nhã’ chạy .

Bởi vì lúc trước, Đan Sâm Duệ đã phân phó lái xe , không được chạy quá nhanh. Hắn muốn cô bị muộn,muốn bạn trai của cô biết khó mà lui.

Chậm rãi dời đôi môi của Nhan Nặc Ưu, nhìn đôi môi nhỏ nhắn kia ban đầu hồng nhuận sau khi bị mình hôn biến thành bộ dáng sưng đỏ, Đan Sâm Duệ thỏa mãn nở nụ cười.

Thấy người con trai rốt cuộc rời khỏi đôi môi của mình, Nhan Nặc Ưu lại dùng sức giãy dụa. Nhưng tay của người con trai lại càng siết chặt.

Sắc mặt có chút mất tự nhiên, dưỡng khí giống như rời khỏi mình đã lâu. Nhan Nặc Ưu cảm thấy đầu có chút choáng váng.

Sau khi hôn Nhan Nặc Ưu,sự tức giận trong đáy lòng Đan Sâm Duệ đã từ từ biến mất. Cũng không nghĩ đến người con gái này lại dám lại giãy khỏi vòng ôm ấp của mình.

Đan Sâm Duệ sắc mặt xanh mét không khống chế được cánh tay đặt ở eo Nhan Nặc Ưu chậm rãi tăng thêm lực đạo.

Một lúc lâu sau, Đan Sâm Duệ mới từ từ bình tĩnh lại, cảm giác thiên hạ trong lòng, lại đột nhiên nhớ lại hành vi vừa rồi của mình. Nhất thời buông lỏng một ít lực đạo, có chút ảo não mắng chính mình.

Đau đớn trên người lập tức biến mất, dưỡng khí cũng rất nhanh chảy vào thân thể, Nhan Nặc Ưu đột nhiên có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

“Anh biến thái, ma quỷ.” Sau khi khôi phục, Nhan Nặc Ưu nhất thời tức giận mắng Đan Sâm Duệ.

“Nếu em còn như vậy nói, anh không ngại một lần nữa trừng phạt em.” Nhìn đôi môi Nhan Nặc Ưu sưng đỏ nhưng vẫn như cũ mê người, Đan Sâm Duệ sắc mặt nhất thời có chút cứng ngắc. Đáng chết, như thế nào nơi đó của mình lại nổi lên phản ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.