Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 54: Chương 54




Edit: Rabbit

Đan Sâm Duệ nhìn bóng dáng dứt khoát kia, trái tim đột nhiên trở nên đau đớn. Nỗi đau ấy xâm nhập vào tận xương tủy, dường như có chuyện gì đó vô cùng xấu sắp xảy ra.

“Sâm anh làm sao vậy?” Nhìn Nhan Nặc Ưu rời đi, lại nhìn bộ dáng Đan Sâm Duệ ôm ngực đau đớn, người phụ nữ tên Phỉ nhi vội vàng đỡ Đan Sâm Duệ. Giận dữ la hét với những người giúp việc ở phía xa:“Các người đứng sững sờ ở đó làm gì, còn không mau đi gọi bác sĩ.”

Những người giúp việc liên tục tặc lưỡi, còn chưa thực sự trở thành thiếu phu nhân cũng đã bắt đầu quát nạt với bọn họ, cũng không nghĩ tới vị trí của cô ta. Nhưng bọn họ vẫn nhanh chóng đi gọi bác sĩ.

“Không cần cô quản, tốt nhất cô nên làm tốt bổn phận của mình, đừng để cho tôi biết cô có tâm tư khác, nếu không tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết.” Lạnh lùng nói với Phỉ nhi, Đan Sâm Duệ trong mắt biểu lộ sự hung ác. Hình ảnh đó rất giống một con dã thú điên cuồng, làm cho người ta nhịn không được thân thể bắt đầu run lên.

Nghe lời nói ngoan tuyệt kia của Đan Sâm Duệ, bước chân của người phụ nữ quyến rũ nhanh chóng lui về phía sau.Trời đó là ánh mắt gì, tại sao cô chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng đủ để khiến cho cả người run rẩy.

Có chút khinh bỉ nhìn thoáng qua người phụ nữ trước mắt mộng tưởng hão huyền, người phụ nữ của hắn chỉ có thể là Ưu nhi, ngoài Ưu nhi ra, không ai có thể xứng đáng ở bên cạnh hắn, cùng hưởng mọi thứ với hắn. Ánh mắt không tự giác chuyển tới cầu thang trên lầu, trên kia, có Ưu nhi của hắn, người phụ nữ hắn yêu nhất.

Tuy rằng trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng người phụ nữ tên Phỉ nhi vẫn luôn quan sát mọi động tác của Đan Sâm Duệ. Khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Đan Sâm Duệ vẫn nhìn chằm chằm lầu hai, trong đáy mắt tràn đầy sự đau thương, khiến cho cô vô cùng khó chịu. Ghen tị bùng lên như ngọn lửa toát ra từ đáy mắt, khuôn mặt quyến rũ diễm lệ kia nháy mắt bị bóp méo. Đan phu nhân nhất định phải là cô. Khinh thường liếc mắt vào sâu trong hành lang, trong lòng càng thêm âm u, âm thầm nghĩ: Sâm, tuyệt đối không thể lưu lại người đàn bà kia. Tuy rằng hai ta chỉ là diễn trò, nhưng trải qua ở chung một tháng, em không thể ngừng yêu anh, cũng có thể là do tài sản của anh. Có cơ hội tuyệt vời có thể chạm tay vào một người đàn ông quý, thậm chí có thể ngồi vào vị trí Đan phu nhân, làm sao em có thể thất bại.

Khóe miệng gợi lên một chút ý cười âm tà, trên mặt vốn có sự ai oán đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười, lại tới gần Đan Sâm Duệ, ôn nhu nói:“Sâm, xin lỗi, là lỗi của em, cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm, xin anh đừng giận em được không.” Yếu ớt xin lỗi với Đan Sâm Duệ, trên mặt tràn đầy sự hối lỗi.

“…… Quên đi.” Trong đầu hỗn loạn , Đan Sâm Duệ bực ngồi ở sô pha, không nghĩ muốn để ý tới việc này. Hiện tại hắn chỉ cần im lặng, im lặng để làm cho suy nghĩ của mình tỉnh táo. Thời khắc mấu chốt, trăm ngàn lần không thể qua loa.

Nước mắt bất tri bất giác chảy xuống hai má, có vị mặn chát, trong cổ họng cũng dường như bị thứ gì đó ngăn chặn vô cùng khó chịu.

Nghĩ lại vừa rồi cố gắng bình tĩnh đối mặt với hình ảnh Đan Sâm Duệ ôn nhu với người phụ nữ kia, ánh mắt vô cùng đau đớn, nước mắt không nhịn được tuôn trào. Có chút hận chính mình yếu đuối, Nhan Nặc Ưu dùng sức lau khô nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà trong phòng. Trước kia thường xuyên nghe người ta nói, khi muốn khóc cứ ngẩng đầu lên trời, như vậy nước mắt sẽ không rơi xuống .

Lúc đó cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện, từ trước đến nay cha mẹ và các anh chị em hộ đều chiều chuộng cô, , ngay cả Lí Hạo Nhiên cũng vậy, cô luôn tự nhận mình sẽ không bao giờ phải đau lòng. Nhưng hiện nay, thế sự khó liệu, chính cô chưa từng đoán mình sẽ ở đây, khiến cho cho cô bắt đầu nhận thức được cuộc sống thực sự, chỉ tỏng nháy mắt cô dường như già đi mười tuổi.

“Duệ, xin lỗi, em không muốn anh bị tổn thương. Em không chịu nổi cũng không dám đánh cuộc.” Ở sâu trong lòng, cô càng thêm hướng về Đan Sâm Duệ. Nói cô vô tâm cũng tốt, nói cô lãnh huyết cũng tốt, bởi vì cô đột nhiên ý thức được, tình yêu đối với Lí Hạo Nhiên là khi đó cô còn chưa hiểu chuyện, ai đối xử tốt chiều chuông, che chở cô đều thích. Nhưng sau khi hai năm ở chung với Đan Sâm Duệ, dường như cô càng thêm thích ở chung với Đan Sâm Duệ, nếu cô bị coi thường, Đan Sâm Duệ sẽ đòi lại công bằng cho cô. Hạo Nhiên cũng rất chiều chuộng cô, chưa bao giờ mắng cô, luôn làm mọi việc theo ý của cô. Còn Đan Sâm Duệ tuy rằng đối với cô cũng tốt, nhưng anh có nguyên tắc của anh, anh cũng có sức quyến rũ hắn độc đáo hấp dẫn người khác. Anh bá đạo, anh chỉ ôn nhu với một mình cô, anh cường thế cao ngạo nhưng vì cô anh có thể buông tất cả mọi thứ. Lí Hạo Nhiên cũng có thể vì cô bỏ tất cả mọi thứ, cô tin tưởng hắn cũng có thể làm được, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như Đan Sâm Duệ rõ ràng quyết đoán, không để ý một chút nào.

Từ trước tới nay Đan Sâm Duệ ở trong lòng của cô là một người đàn ông chuyên chế bá đạo còn Lí Hạo Nhiên ở trong cảm nhận của cô là bạch mã hoàng tử.

Nhưng hành vi ích kỷ bá đạo của Đan Sâm Duệ cũng chỉ là vì cô, đói với ô anh mới như vậy. Còn Hạo Nhiên quá mức hoàn mỹ, dường như đối với ai hắn đều ôn hòa. Cho nên, cô thay lòng đổi dạ, cô không thương Lí Hạo Nhiên, vốn ở sâu trong lòng vẫn có một chút áy náy, nhưng nhân duyên giữa hai người đã không còn nữa rồi.

Tất cả hành lí cũng không có nhiều, vừa đủ một cái va-li. Lặng lẽ nhìn căn phòng màu tím, từng chỗ ở trong này, bọn họ đã từng thân mật, khi trong lòng cô thỏa mãn, trên mặt anh cười rạng rỡ như một đứa trẻ, đều làm cho cô say mê.

Căn phòng được trang trí tỉ mỉ, giường nước được thiết kế đặc biệt cùng vị trí của các đồ đạc trong phòng, ấm áp mà không mất đi sự ngọt ngào, làm cho nước mắt Nhan Nặc Ưu lại rơi xuống, nước mắt như trân châu từng giọt từng giọt rơi xuống. Cô luyến tiếc, trước kia luôn tìm cách chạy trốn khỏi đây, còn bây giờ cô không muốn rời đi. Đây chính là có phúc mà không biết hưởng, chẳng lẽ cô thật sự không có lòng tự trọng? Ha ha, đúng vậy, cô chưa từng bao giờ cởi bỏ nút thắt với Duệ, chưa từng quan tâm cuộc sống của anh. Còn mọi thứ của cô anh đều chú ý, dường như tất cả hỉ nộ ái ố của cô, anh đều nắm rõ như lòng bàn tay.Trình độ như vậy phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể đạt được. Trong tay nắm chặt lá đơn li hôn cô vừa kí, đặt ở tủ đầu giường, cuối cùng lưu luyến nhìn thoáng qua, cuối cùng sau khi đã lau xong nước mắt, không chút do dự, thu thập hành lí, bước nhanh xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài. Nơi này chỉ hợp với những người phụ nữ tốt. Duệ, hy vọng anh hạnh phúc……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.