Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 57: Chương 57




Edit: Rabbit

“Một đám phế vật, đừng để cho tôi nghe thấy những lời vô dụng đó, nếu không cẩn thận tôi cho toàn bộ các người chôn cùng.” Lời nói khiến cho người ta như rơi vào hầm băng, mang đầy sự tàn nhẫn, làm cho người ta không rét mà run.

“…… Cậu Lý, không phải chúng tôi không cứu vị tiểu thư kia, mà là ý chí của vị tiểu thư kia rất yếu ớt, thân thể còn kháng cự lại trị liệu chúng tôi.” Mặc dù vẻ bề ngoài của người đàn ông này lịch thiệp nhưng ẩn sâu là một sự đáng sợ, cho nên lúc nói chuyện viện trưởng Trương cũng phải cẩn thận gấp đôi, sợ chọc làm cho người đàn ông này tức giận.

“…… Các người đi ra ngoài trước đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.” Có chút mỏi mệt nhắm mắt lại, hắn muốn che dấu cô độc cùng bất lực trong mắt.

Mọi người vốn cũng đã sợ tới mức ba hồn bảy vía đều bay đi mất, khi nghe được câu này như tìm thấy thiên đường, trên mặt đều lộ ra nụ cười giải thoát, nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh.

Trong căn phòng màu trắng dày đặc thuốc tiêu độc, tản ra nồng đậm hơi thở ưu thương.

Giờ phút này Lí Hạo Nhiên không hề có nụ cười tà khí thản nhiên như trước, không còn ý tưởng phức tạp. Giờ phút này hắn dường như trở lại chàng trai ba năm trước đây, một cậu trai đẹp đẽ có nụ cười như ấm áp ánh nắng mặt trời, là bạch mã hoàng tử của tất cả các nữ sinh. Trên khuôn mặt nho nhã trắng nõn tràn đầy thống khổ đau thương.

“Nặc Nặc không muốn đối mặt với anh như vậy sao? Hận anh như vậy sao?” Hận anh cho nên mới lựa chọn tự sát, hận anh cho nên mới lựa chọn phương thức cực đoan như vậy. Nặc Nặc, em có biết hay không, nếu em thật sự không thể tỉnh lại, anh sẽ phát điên mất .

“Chỉ cần em có thể tỉnh lại, anh sẽ không trả thù Đan Sâm Duệ, nhưng nếu em không tỉnh lại, anh sẽ trả thù Đan Sâm Duệ gấp bội, còn có…… trong bụng em có đứa nhỏ……”Khi nói tới đây, sắc mặt Lí Hạo Nhiên tái nhợt, tay nổi lên gân xanh nắm lấy tay Nhan Nặc Ưu. Khi nói ra hai chữ đứa nhỏ, lời nói kia vừa nặng nề lại âm tà, làm cho người ta không tự chủ được rùng mình.

Khi vội vã mang Nhan Nặc Ưu đưa đến bệnh viện, hai ngày hai đêm không ngủ mới cứu được Nhan Nặc Ưu, lại nhận được tin tức khiến cho hắn sống không bằng chết. Người con gái mà hắn thực sự yêu thương, người con gái hắn muốn gắn bó cả đời, cho dù không chiếm được cô, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến việc ngoài ý muốn là cô sẽ có con của người đàn ông khác.

“Nặc Nặc, kiên nhẫn của anh cũng chỉ có giới hạn. Anh cho em thời gian hai ngày, hy vọng em có thể phối hợp điều trị với bác sĩ, nhanh chóng tỉnh lại.” Nặc Nặc, anh cũng không quá kiên nhẫn, cuối cùng sâu sắc nhìn thoáng qua Nhan Nặc Ưu trên giường bệnh, xoay người mở cửa phòng bước nhanh rời đi.

Bước chân hốt hoảng kia, hình dáng trốn tránh kia, hơi thở cô đơn kia, đều theo những bước chân của hắn rời đi. Nhưng không thấy được, sau khi hắn xoay người rời đi, trên giường bệnh, ngón tay Nhan Nặc Ưu rung động rất nhỏ.

Nhan Nặc Ưu trong lúc hôn mê, chỉ muốn ngủ một giấc thật say, nhưng lại mơ hồ nghe thấy hai chữ đứa nhỏ, tinh thần vố sa sút đã có một chút tốt hơn. Đứa nhỏ, cái gì đứa nhỏ sao?

Tỉnh lại, cô muốn biết rõ, đứa nhỏ là thế nào?

Nhà họ Đan.

“Sâm Duệ, nếu đã đi tới bước này, chúng ta không thể buông tha tất cả.” Bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn Đan Sâm Duệ ngồi trên sô pha tinh thần suy sút, Chung Minh Hiên đau lòng nói.

“Cậu muốn tớ phải bình tĩnh như thế nào, Ưu nhi không thấy, không thấy đâu cả.” Phiền toái bất lực cầm lấy tóc, thống khổ nói.

“Có lẽ không phải không thấy đâu? Có lẽ là cô ấy trốn ở chỗ nào rồi, có thể cô ấy không muốn để cho chúng ta tìm được.” Chỉ biết dùng duy nhất cớ này, Chung Minh Hiên vội vàng an ủi. Trong lòng hắn rõ ràng, có lẽ Nhan Nặc Ưu vốn không phải muốn né tránh bọn họ, có lẽ là đã gặp chuyện gì đó, người bên ngoài cũng chưa có tin gì bề cô. Không phải Chung Minh Hiên hắn tự tin, mà là thế lực của bọn họ nhiều năm qua chưa từng xuất hiện khuyết điểm. Thế nhưng lúc này, lại không thể tìm thấy một người phụ nữ, có lẽ là đã có một thế lực khác cản trở.

“Được, cậu không cần an ủi tớ , tớ biết rất rõ thế lực và thủ hạ của mình.” Uể oải nói, vẻ mặt thống khổ có chút tươi cười.

“Tốt lắm, vậy cậu cứ yên tĩnh một mình đi, tớ đến công ty xem một chút.” Hy vọng bạn tốt có thể mau chóng điều chỉnh được lòng mình.

Rốt cục sau một ngày, nhóm bác sĩ đã cứu được Nhan Nặc Ưu thoát khỏi thời kì nguy hiểm, viện trưởng Trương nói với Lí Hạo Nhiên ít nhất hai ngày nữa bệnh nhân mới có thể tỉnh lại.

“Viện trưởng Trương, mấy ngày nay đã khiến mọi người vất vả, bệnh viện cần thuốc hay trang thiết bị cứ liên hệ tôi sẽ cho người quyên góp.” Bởi vì Nhan Nặc Ưu thoát khỏi thời kì nguy hiểm, tâm tình Lí Hạo Nhiên cũng tốt lên, đã bớt một chút lạnh lùng khi nói chuyện với người khác.

“Vậy tôi thay mặt bệnh viện cám ơn cậu Lý.” Trong lòng âm thầm tặc lưỡi, ai chẳng biết là đang dùng một viên kẹo dụ dỗ người khác. Nhưng khi nghe thấy Lí Hạo Nhiên nói quyên tiền và dụng cụ y tế, trong lòng cũng tràn đầy vui mừng . Bởi vì hắn biết, thế lực của người đàn ông này, để cho hắn quyên góp cho bệnh viện đi, người bên ngoài có biết cũng sẽ tuyệt đối không dị nghị điều gì.

“Ưhm, vậy làm phiền viện trưởng Trương phái hai y tá cẩn thận chăm sóc Nặc Nặc.” Khi ánh mắt nhìn về người con gái tái nhợt nằm trên giường bệnh kia không hề có một chút tức giận, khi miệng nói ra hai chữ Nặc Nặc, trong mắt tràn đầy nhu tình khiến cho đám người viện trưởng Trương kinh hãi.

Viện trưởng Trương nói:“Không phiền, không phiền, có thể vì cậu Lý cống hiến sức lực là vinh hạnh của bệnh viện chúng tôi. Xin cậu Lý yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt vị tiểu thư này .”Nếu còn không biết thân phận của cô gái nằm trên giường bệnh kia là ai thì viền trưởng Trương cũng quá kém cỏi. Đương nhiên ông ta không phải là loại người ngu ngốc đó.

“Tôi muốn nói chuyện với Nặc Nặc một lát.” Ý tứ cũng rất rõ ràng, chính mình muốn đuổi người.

Còn đám người viện trưởng Trương sau khi nghe những lời này cũng hiểu rõ, nhất nhất lễ phép ra khỏi phòng.

Sau khi tất cả mọi người đã rời đi, Lí Hạo Nhiên mới chậm rãi xoay người đi vào trước giường bệnh cố gắng che dấu sự vui mừng trong lòng, làm cho chính mình thoạt nhìn có chút bình tĩnh. Trải qua hai năm thời gian tôi luyện, hắn đã không còn giống như trước kia, bọn họ đều trưởng thành, mà hắn cũng phải trưởng thành, tang thương ……

“Nặc Nặc, tỉnh lại đi. Hi vọng sau khi em tỉnh lại đừng trách anh, làm những chuyện như vậy đối với em.” Vừa nói đến đây, Lí Hạo Nhiên ánh mắt bắt đầu dần dần nguy hiểm. Xin lỗi Nặc Nặc, bụng dạ của anh rất hẹp hòi, anh không thể dễ dàng tha thứ cho việc em ở bên cạnh anh, trong bụng lại có con của người đàn ông khác. Còn bác sĩ trước đó từng nói với hắn, Nhan Nặc Ưu tuy rằng còn vẫn còn hôn mê nhưng ý thức của cô vẫn rất rõ ràng . Cho nên, cho dù hắn có ý định xóa sạch đứa con của cô, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Đứa nhỏ là biện pháp duy nhất lưu lại cô, là biện pháp duy nhất để cô có động lực sống. Nếu không có đứa nhỏ, hắn không dám tin mình có thể lưu lại cô.

Hắn sợ, nếu mất đi người duy nhất có thể kiềm chế hắn, hắn không dám nghĩ đến hậu quả kia. Vài ngày trước đã thực sự khiến hắn gặp khủng hoảng chưa bao giờ có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.