Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 64: Chương 64




Edit: Rabbit

“Ngoài tôi ra, còn có ba em nữa, hai em trai và một em gái.” Nói xong thân nhân trong nhà, trong ánh mắt Tư Ngữ tràn đầy ý cười, dường như không có chút oán hận quá nhà mình, còn trẻ như vậy đã tự mình đi làm gánh vác tất cả chi tiêu trong nhà.

“Tư Ngữ không cảm thấy vất vả sao?”Có lẽ Tư Ngữ đã phải trải qua rất nhiều chuyện, Nhan Nặc Ưu cảm thấy thương tiếc.

“Vất vả là chắc chắn, nhưng cuộc sống của tôi cũng rất đầy đủ, cũng rất hạnh phúc.” Ánh mắt có chút lóe sáng, nhưng sự chua xót vẫn không tránh được mắt Nhan Nặc Ưu.

Sự chua xót kia rốt cuộc là cái gì?

“Tư Ngữ em có đồng ý làm em gái của chị không ?” Thực sự rất thích cô gái tên Tư Ngữ này, lại bởi vì nội tâm cô độc, Nhan Nặc Ưu liền nói ra ý tưởng trong đáy lòng với Tần Tư Ngữ.

“Cô…… nói cái gì?” Có chút không dám tin nhìn vẻ mặt cô gái đạm tĩnh, vẻ mặt Tần Tư Ngữ khiếp sợ.

“Chị rất thích Tư Ngữ, mà trong nhà chị chỉ có một mình, cho nên hy vọng Tư Ngữ có thể làm em gái của chị có được không?” Tươi cười tràn đầy chân thành, không có chút ác ý.

“Tôi……” Chưa từng có ảo tưởng mình cùng thiên kim tiểu thư này vì nói chuyện với nhau mà tăng thêm tình cảm, cho nên đối với điều xảy ra bất ngờ này có chút giật mình.

“Như thế nào, Tư Ngữ không muốn sao?” Rõ ràng biết là bởi vì lời nói của mình làm cho người ta ngây dại, nhưng Nhan Nặc Ưu vẫn nhịn không được muốn đùa một chút với cô.

“Không…… Không phải, chỉ là Tư Ngữ có chút không thể tin được, chưa từng có nghĩ tới sẽ cùng Nhan tiểu thư làm chị em, nhất thời ngây người mà thôi……” Hoa chân múa tay vui sướng phe phẩy, giờ phút này Tần Tư Ngữ có chút kích động nói với Nhan Nặc Ưu.

“Như vậy Tư Ngữ đồng ý rồi, về sau chúng ta là chị em.” Nhìn Tần Tư Ngữ bị mình đùa càng đáng yêu, Nhan Nặc Ưu tươi cười rực rỡ.

“Vâng.” Gật đầu thật mạnh, Tần Tư Ngữ trong lòng thề, người chị gái này, cô nhất định sẽ đối xử thật tốt, chỉ cần cô có khả năng làm được, Tần Tư Ngữ cô tuyệt đối không cự tuyệt, tuyệt đối vượt lửa qua sông cũng không chối từ.

Nhưng vẫn cảm thấy chua xót, thân phận của mình thấp kém như vậy, chị ấy làm sao cần nhờ đến mình? Chị ấy giàu có như vậy, thiếu gì người phục vụ? Còn mình, bởi vì chị ấy không biết những chuyện mình đã trải qua, nếu biết mình đã trải qua những năm tháng dơ bẩn, mà học hành cũng kém cỏi, chắc chắn chị ấy sẽ không thích mình.

“Tư Ngữ, chuyện quá khứ đã trôi qua rồi không nên nhắc lại, hiện tại em là em gái của chị, đừng lúc nào cũng chấp nhất chuyện đã qua.” Trong lòng cũng âm thầm nhắc nhở chính mình, nếu đã trôi qua, vậy thì hãy tiến về phía trước. Lí Hạo Nhiên,người đàn ông này vô cùng nguy hiểm, mình cũng phải mau chóng thoát đi mới được.

“Ai, trò chuyện vui vẻ quá!Đang nói gì vậy” Làm bộ bộ dáng vừa đi vào, Lí Hạo Nhiên tao nhã đi vào phòng, cười hỏi.

Nhan Nặc Ưu biết ẩn giấu sau nụ cười ôn hòa kia là nguy hiểm. Giống như hoa anh túc bất cứ lúc nào cũng có thể dồn con người ta vào chỗ chết.

“Cậu Lý……” Khi nghe thấy tiếng Lí Hạo Nhiên, Tần Tư Ngữ có chút mất tự nhiên đứng lên. Nhìn Lí Hạo Nhiên vẻ mặt ôn hòa đi vào bên cạnh mình, trong lòng lại càng không được tự nhiên.

“Hai người đang nói chuyện gì vậy, từ xa tôi đã nghe được tiếng cười của hai người.”

“Tư Ngữ em đi ra ngoài trước đi.” Không trả lời Lí Hạo Nhiên, Nhan Nặc Ưu khẩn trương nói với Tần Tư Ngữ.

“Vậy em đi ra ngoài trước.” Nghe được lời nói của Nhan Nặc Ưu, Tần Tư Ngữ như trút được gánh nặng, hít một hơi thật sâu, xoay người bước nhanh rời đi.

“Anh tới đây làm gì?” Sau khi để Tần Tư Ngữ rời khỏi phòng, nụ cười trên mặt Nhan Nặc Ưu biến mất, còn lại là ánh mắt lạnh lùng, đã không có chút áy náy, càng không có chút yêu thương nào, giờ phút này Nhan Nặc Ưu vô cùng hận người đàn ông này, cho nên lúc nói chuyện cũng không có nửa phần cảm tình.

“Hận tôi sao?” Đột nhiên đem mặt Nhan Nặc Ưu chỉ cách mình một thước mới dừng lại, châm chọc hỏi.

“Không hận, đã không còn yêu thì tại sao phải hận?” Thản nhiên nhìn Lí Hạo Nhiên, trong mắt không hề có áy náy và đau lòng, vô cùng bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình.

“Cô……” Có chút giật mình với lời nói của Nhan Nặc Ưu, chưa từng nghĩ đến, có một ngày những lời này lại do chính cô nói ra. Hắn cho tới bây giờ đều tự tin cho rằng hắn vẫn có một vị trí quan trọng ở trong lòng cô .

Cũng không nghĩ đến, những chuyện hắn làm mấy ngày qua đã thực sự làm cho Nhan Nặc Ưu hoàn toàn hết hi vọng với hắn. Vốn dĩ trong lòng có chút áy náy lại tan thành mây khói. Hiện nay Nhan Nặc Ưu chỉ nghĩ làm như thế nào mới có thể thoát khỏi nơi này, mang theo đứa trẻ an toàn rời đi.

Nếu đã không chết, có lẽ là ông trời muốn cho cô thêm một cơ hội nữa, như vậy cô phải quý trọng. Đời này cô không thể trở về bên cạnh Duệ, bởi vì anh ấy đã người phụ nữ của mình,còn Hạo Nhiên đã không còn là chàng trai lương thiện cô quen biết năm đó, nay hắn âm lãnh, tà ác, lại ác độc, cho nên, cô không thể ở bên cạnh bọn họ, cho nên dường như rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.

“Nếu ở bên cạnh tôi, cô nên nhớ rõ thân phận của mình, không nên có những suy nghĩ lệch lạc…… Còn nữa, tuy rằng hiện tại tôi không lấy đứa trẻ trong bụng cô ra, nhưng cô cũng phải biết rằng, nếu hai đứa trẻ kia sinh ra không có tác dụng gì với tôi,…… cô đừng mơ tưởng tôi để cho chúng sống sót.” Đừng tưởng rằng hắn là kẻ ngốc, trong lòng cô nghĩ gì hắn thật sự rõ ràng, cô muốn che giấu suy nghĩ của mình với hắn là chuyện không có khả năng.Đứa trẻ kia, nếu không thể trừ bỏ chúng, hắn chỉ có thể lợi dụng chúng. Trong lòng cũng vô cùng mâu thuẫn, nếu đứa trẻ sinh ra chắc chắn sẽ uy hiếp đến tính mạng của Nặc Nặc, nhưng xoá sạch đứa trẻ, cũng vẫn uy hiếp tính mạng của Nặc Nặc.

“Anh —- đê tiện—-” Nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ, ánh mắt Nhan Nặc Ưu đỏ hoe. Người đàn ông này, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ hắn sẽ có mặt tàn nhẫn lãnh huyết như thế, hắn lại dùng phương pháp súc sinh như vậy đối với cô. Hắn rốt cuộc xem cô là cái gì ? Ghét bỏ cô bẩn, lại muốn cho cô sinh đứa rẻ của hắn, chẳng lẽ đây là tra tấn của hắn sao?

“Hừ, tôi đê tiện cũng tốt, tàn nhẫn cũng thế, đời này, cô đừng mơ tưởng trở lại bên cạnh người đàn ông kia, trở lại những ngày hạnh phúc.” Kích động rống to với Nhan Nặc Ưu, Lí Hạo Nhiên trong lòng có chút đau đớn, vốn muốn nhượng bộ cô một chút, nhưng đến thời khắc mấu chốt, trong đầu lại không tự chủ được nhớ tới hôn lễ ba năm trước, khiến hăn tổn tương. Người đàn bà này không đáng để hắn thương tiếc che chở.

“Tôi chưa từng nghĩ tới.” Nghe tiếng rống giận dữ của Lí Hạo Nhiên, ngược lại Nhan Nặc Ưu cảm thấy bình tĩnh hơn, bình tĩnh nhìn Lí Hạo Nhiên, trong mắt kiên định cùng thất vọng, không khí ưu thương lan tỏa khắp phòng bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.