Tận kiếp phù du – Hoa Tư Dẫn

Chương 11: Chương 11: Chương 10




Tôi lại mất ngủ, cứ như thế này da tôi sẽ khô, mặt xuất hiện nếp nhăn, mắt thâm quần như gấu mèo mất thôi. Tôi đã 24 tuổi, nhan sắc nếu không gìn giữ thì dù cho có là 1 mỹ nhân khuynh thành cũng sẽ trở thành 1 bà lão già nua xấu xí mất. Nhưng tại sao tôi lại cứ không ngủ được như thế này, cũng tại Bách Lý Tấn giận tôi nên tôi mới gay gứt trong lòng đến nỗi mất ngủ, tất cả tội lỗi đều là tại hắn. Bách Lý Tấn tôi nguyền rủa anh, tôi nguyền rủa cho anh cả đời cũng không nói chuyện được.

À nguyên nhân chuyện này thì phải quay lại thời điểm 3 tháng trước, trên chiến trường Thương Lộc. Ngày ấy khi Tống Diễn đâm Thẩm Ngạn 1 nhát, tôi như phát điên, bất chấp đao thương không có mắt mà lao vào chiến trường, Bách Lý Tấn đuổi theo tôi, cũng vì chắn cho tôi mà lãnh 1 nhát đao vào lưng, à thì nhát đao đó không sâu, nói đúng hơn chỉ cứa nhẹ qua da hắn 1 chút, làm rách cái áo trắng hắn mới may, để lại 1 đường máu trên lưng hắn. Ấy vậy mà hắn giận tôi, hắn còn gào lên với tôi rằng: “Tống Ngưng, cô muốn chết à?” Cũng không thèm nói chuyện với tôi suốt 3 tháng qua. Miệng hắn lúc nào cũng như chưa kéo da non, vậy mà suốt 3 tháng qua lại câm như hến, thật là làm khó cho hắn. Tôi biết mình là người có lỗi, nên đã tự nhận lỗi rồi còn gì, còn đặc biệt nấu mấy món ngon cho hắn ăn, thế mà hắn vẫn giận tôi. Thật ra hắn là muốn gì cơ chứ, hắn muốn tôi làm gì mới hết giận tôi đây. Sức chụi đựng của con người có giới hạn, nếu không phải nghĩ tình hắn cứu sống được Thẩm Ngạn tôi đã mặc kệ hắn từ lâu rồi.

Nói đến mới nhớ ngày đó mũi thương của Tống Diễn vậy mà đâm không chết được Thẩm Ngạn, anh quả nhiên phước lớn mạng lớn, hai lần đến cửa quỷ môn quan đều bị phán quan đuổi về. Tôi và Bách Lý Tấn ngày ấy trong lúc hổn loạn mang được Thẩm Ngạn rời đi, tất cả mọi người đều tưởng anh đã chết, ngay đến cả Liễu Thê Thê cũng vậy, nếu không cô đã không thắt cổ tự vẫn, khi tôi nghe tin này rất bàng hoàng, vậy mà Thẩm Ngạn nghe chỉ hỏi 1 câu: “Chết rồi sao? Chết rồi thì tốt. Chết coi như giải thoát đi.” Mạng sống con người thật nhỏ nhoi, mới thấy người cười đó, quay mặt đi người đã chết rồi. Nói là đâm không chết được Thẩm Ngạn, nhưng anh lúc đó mất máu quá nhiều, nếu không phải có Bách Lý Tấn ở đó kịp thời cầm máu cho anh tôi nghĩ anh lúc này đang ngồi uống trà với Diêm Vương. Tôi từng nói chuyện này cho anh nghe, bảo ơn cứu mạng của Bách Lý Tấn đối với anh rất lớn, nếu sau này có cơ hội nên đền đáp người ta đàng hoàng. Thẩm Ngạn nghe nói thế anh chỉ cười nhạt, nụ cười trên môi nhưng mắt lại không cười, anh nói: “Không phải Bách Lý Tấn cứu ta, người cứu ta là nàng, nếu lúc đó không nghe được tiếng nàng gọi tên ta, có lẽ ta đã chết rồi.”

Lúc đầu tôi hơi khó hiểu vì câu nói này của anh, nhưng sau này tôi mới biết được, thì ra lúc đó tôi kêu lên “Thẩm Ngạn” làm anh giật mình hơi khụy chân 1 chút, nên mũi thương đâm chệch lên cách tim 2 phân, đâm vào bả vai anh, vì thế cứu được 1 mạng của Thẩm Ngạn. Lúc đó tôi mới vở lẽ, ồ thì ra là thế, vậy mà tôi cứ nghi ngờ rằng tài nghệ Tống Diễn sau mấy năm không tập luyện, ở nhà ôm thê thiếp đã bị sút kém rồi. Tống Diễn, em xin lỗi anh. Trên thế gian này, muốn xem 1 người có hạnh phúc hay không, bạn phải xem người đó ngủ tự nhiên tĩnh, hay là tĩnh lại do áp lực. Tôi chắc chắn là 1 người…không hạnh phúc.

Sáng sớm hôm sau, địa điểm là phòng ngủ của tôi. Tôi lúc đó đang nằm trên giường ngủ chảy cả nước dãi. Sau đó, tôi gào lên: “Lan Lan, ta muốn ngủ, đừng phiền ta. Nếu không ta đánh mông em nở hoa.” Nói rồi cuộn kính chăn lên che đầu, tiếp tục ngủ, nhưng Lan Lan hình như không bị khuất phục dưới cường quyền, không sợ uy hiếp của tôi, vẫn tiếp tục lay người tôi. Đại cô nương của tôi ơi, cô có biết đêm qua chị đây mất ngủ, đến tận giờ dần (4 – 5 giờ sáng) mới ngủ được không, giờ mới có giờ thìn (8 – 9 giờ sáng) em lay cái gì mà lay.

Tôi bất lực kéo chăn ra khỏi đầu, cố nhướng đôi mắt mơ màng do buồn ngủ lên, nói: “Lan Lan, có chuyện…” chữ “gì” còn chưa ra khỏi miệng, tôi đã giật thót người, bởi lẽ cái người lay tôi lúc nãy không phải Lan Lan mà lại là…Thẩm đại tướng quân của Khương quốc vốn dĩ đã tử trận, Thẩm Ngạn. Tôi giật bắn mình, tĩnh ngủ hẳn, ngồi bật dậy, mở to mắt nhìn anh. Thẩm Ngạn thấy tôi đã tỉnh, thì không lay nữa đứng thẳng lưng nhìn tôi, ngượng ngùng 1 chút, ho nhẹ 1 tiếng nói: “A Ngưng…Ta vốn dĩ muốn để nàng ngủ thêm 1 chút nhưng Bách Lý huynh đệ nói nhất định phải kêu nàng dậy cho bằng được nên ta…”

Tôi nghe thấy liên tục gật đầu như chày giả tỏi, Thẩm Ngạn nhìn thấy lại ho nhẹ thêm 1 cái: “Nàng cũng dậy rồi, chuẩn bị rồi ra ngoài ăn cùng mọi người…Ta đi trước.” Tôi lại gật đầu như giả tỏi. Nhìn bóng Thẩm Ngạn khuất sau cánh cửa, nhìn ánh mặt trời bên ngoài, lòng thầm nghĩ “Hôm nay không phải lại là ngày hoàng đạo nữa đấy chứ?”

Khi tôi đến nhà ăn, mọi người đều đã ngồi sẵn ở đó rồi. Thẩm Ngạn nhìn thấy tôi thì hơi cứng người 1 chút, sau lại trấn định lại, hớp 1 ngụm trà. Bách Lý Tấn thì đột nhiên thay đổi thái độ 180 độ vẫy vẫy tay với tôi: “A Ngưng, mau mau đến đây ngồi đi.”, mới hôm qua khi tôi hí ha hỉ hửng bưng 1 bát chè táo đỏ đến phòng cho hắn, hắn còn mặt lạnh lùng không thèm liếc tôi 1 cái nói 1 câu lạnh băng: “Để đó đi!”. Ấy vậy mà hôm nay sao lại nhiệt tình đến vậy?

Tôi hoài nghi liếc nhìn Thẩm Lạc và Lan Lan 1 cái, nhưng bọn họ lại chẳng biểu hiện gì, tôi chừng chờ 1 lúc nhưng vẫn bước đến, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lạc. Vừa đặt mông xuống ghế, Thẩm Lạc liền ôm lấy cổ tôi, hôn 1 cái thật kêu vào má tôi, tôi chưa kịp phản ứng lại, bé lại hôn thêm 1 cái nữa vào má còn lại, cười tươi “Mẹ, sinh nhật vui vẻ!” Lúc đó tôi mới nghệt mặt ra, thì ra là lại đến sinh nhật rồi, sinh nhật năm ngoái của tôi là lúc còn nằm trên giường bệnh nên cũng chẳng tổ chức gì, không ngờ năm nay mọi người lại tổ chức cho tôi. “Tiểu thư, sinh nhật vui vẻ.” Lan Lan chúc mừng tôi, còn không quen gắp vào trong bát tôi 1 cái đùi gà, tôi nhìn thấy mà cảm động, mắt cũng đỏ lên.

Bách Lý Tấn lại đặt 1 bát mì to đến trước mặt tôi: “A Ngưng, mau ăn đi, hôm nay cô là bà thọ, người ta nói kính lão đắc thọ, nên tôi không chấp nhất những chuyện trước đây với cô nữa. Nào nào ăn đi. Còn ăn được ngày nào cứ ăn.” Tôi thật nghi ngờ đây có phải là 1 lời chúc của Bách Lý Tấn dành cho tôi hay không, nhưng vẫn đưa tay đón lấy bát mì,sau đó ăn, ăn rồi lại nghĩ, đến khi gắp được đũa thứ 3 thì đột nhiên nhớ tới câu “kính lão đắc thọ”, “còn ăn được ngày nào cứ ăn” trong lời của Bách Lý Tấn, tôi bị sặc nghẹn, mắt trợn trắng nhìn hắn, tôi thật muốn bay qua đá cho hắn 1 cái, hắn là nói tôi già đây mà, hắn là đang trù ẻo tôi chết sớm đây mà, nhưng nghĩ đi nghĩ lại là tôi còn nợ 1 ân cứu mạng của hắn nên đành thôi, cuối cùng cuối đầu chén sạch bát mỳ.

Có lẽ đến đây nhiều năm như vậy, lần sinh nhật này là lần sinh nhật vui nhất từ trước đến nay. Tôi cũng không hiểu sau mình lại vui đến thế. Hôm đó tôi ăn được rất nhiều món ngon của Bách Lý Tấn nấu, mặc dù trong đó món rau muống xào có hơi khó nuốt 1 chút nhưng không sao, nói chung tôi vẫn rất vui vẻ chén hết mọi thứ. Sau đó tôi lại cùng mọi người đi dạo phố cả 1 ngày, mua rất nhiều thứ, đương nhiên tiền là của Bách Lý Tấn. Chắc bởi lẽ không tốn tiền mà có được rất nhiều đồ nên tôi vui vẻ, cũng có thể…chỉ là có thể thôi, có khả năng bởi vì ngày hôm đó….Thẩm Ngạn đi chơi cùng bọn tôi.

Ấy da tôi lại nghĩ gì nữa đây. Không nói đến chuyện đó, chúng ta quanh về cuộc hành trình dạo phố của tôi nhé. Trên con phố phía đông thành Tứ Phương, là nơi mà ở thế giới hiện đại gọi là con đường thương mại. Tôi hừng hực ý chí …tiêu tiền của Bách Lý Tấn. Ngược lại Bách Lý Tấn khuôn mặt như khổ hoa sau mưa đi phía sau tôi chi tiền, rất hợp tình hợp lý cũng kiêm luôn chức vụ phu khuân vác. “A Ngưng, thật ra cô muốn mua thêm bao nhiêu đồ nữa hả?” Bách Lý Tấn tay sách nách mang, đang tha 1 đám lỉnh kỉnh theo sau tôi kêu gào, than vãn. Tôi không thèm để ý tới hắn, kéo lấy tay Thẩm Lạc chạy qua 1 gian hàng bán tò he bằng đường.

Lan Lan nhìn Bách Lý Tấn có vẻ ái ngại “Bách Lý đại phu, hay là để tôi cầm hộ ngài 1 ít.” Khi tay Lan Lan vương đến chưa chạm vào đồ trên tay Bách Lý Tấn, hắn đã lách người né đi, “Thôi, không cần, nếu để cô cầm đồ…” nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía tôi “…Không bị cằn nhằn đến lỗ tai mộc nấm mới là lạ đó!” Sau cũng hướng về phía quầy tò he mà đi đến. Thẩm Ngạn đứng bên cạnh không biết nghĩ gì, sửng người 1 chút rồi cũng theo sau.

Lan Lan nhìn thấy cảnh đó thì cười khổ, sau cũng cất bước về phía quầy tò he. Lúc đó, tại quầy tò he có 1 người không hề hay biết gì, vẫn đang vô tư bàn tán rất sôi nổi với ông chủ bán tò he, là tôi đây : “Ông chủ, ông xem có thể nặn được hình người không?”

Ông chủ quán tò he này năm nay đã được 50 có lẽ, làm nghề thổi tò he bằng đường này từ năm 12 tuổi, nếu tính tới nay cũng gần 40 năm, nên rất tự tin khẳng định bản thân: “Có thứ gì trên đời mà lão này không thổi được, cô nương nói xem muốn hình người nào, chỉ cần có người mẫu, lão sẽ thổi cho cô.”

Tôi nghe được, vô cùng vui vẻ, nên túm lấy Thẩm Lạc đẩy lên phía trước cho ông chủ xem. Ông chủ cúi đầu nhìn xuống, vừa thấy liền ồ lên: “Con cái nhà ai mà lại xinh đẹp thế này?”

Lòng tôi lại nở hoa lập tức trả lời: “Của tôi, con trai của tôi đấy, ông chủ mau thổi cho tôi 1 con tò he có hình dạng giống bé đi.”

Ông chủ bán tò he sửng sốt, lại sửng sốt, bật thốt: “Không nghĩ tới cô nương còn trẻ thế mà lại có con lớn thế này, nhìn như thế nào cô nương cũng chỉ khoảng 18, 19 tuổi thôi nha.”

Tôi thật sự cảm thấy ông chủ này thật có tài ăn nói, mặc dù biết đó chỉ là lời khen hảo nhưng lòng tôi vẫn nở đầy hoa, còn như ngửi được cả hương thơm, vui vẻ đến mức cười híp cả mí mắt, đang định mở miệng nói ra mấy câu khách sáo, ấy vậy mà có người đã tranh nói trước. “Lão Vương, ông không cần nịnh bợ quá đáng như vậy chứ, người như thế này mà ông bảo là 18, 19 tuổi. Tôi không có nghe lầm đó chứ, cô ta…Ít nhất cũng cở 28 ~ ~ ~ 29 tuổi a ~ ~ ~”. Giọng nói đó lại nghe rất gần, hầu như là sát bên tai, rất chói, mà cái người phát ra cái giọng đặc biệt này chẳng ai khác là Bách Lý Tấn.

Ông chủ bán tò he được gọi là lão Vương nhìn thấy Bách Lý Tấn thì ngượng ngùng cười hà hà hai tiếng. “Bách Lý đại phu hôm nay ngọn gió nào thổi cậu đến đây vậy, hay là…” Lão Vương dừng lại 1 chút, ánh mắt đầy gian xảo quét 1 lượt tôi, nhìn sang Thẩm Lạc rồi lại trở về Bách Lý Tấn, lấp lửng hỏi: “Hay là…dẫn vợ con đi dạo.”

Tôi phát run lại phát run, cái người mà lão Vương nói “vợ con” đó không phải là tôi và Thẩm Lạc đấy chứ, đều này thật là đáng sợ đi. Mặc dù cái tin đồn trong nhà Bách Lý đại phu xuất hiện 1 người phụ nữ lạ mặt, lại dắt theo 1 đứa bé, đã lan truyền khắp đầu trên sớm dưới khiến tôi nghe đầy cả tai. Tin đó còn sao ra cả 3 dị bản, mà mấy dị bản đó tôi thật sự không muốn nói đến. Chỉ có điều sau trong dị bản đó chẳng có bản nào nhắc đến 1 cô gái khác và 1 nam nhân khác cùng ở chung với chúng tôi nhỉ. Hiện tại trước mặt tôi đây, tình hình này chắc chắn lão Vương đã nghe được dị bản thứ 2 rồi, nói tôi ngàn dặm xa xôi dắt theo con nhỏ từ Hạ quốc đến Trịnh quốc tìm chồng, mà người chồng đó không ai khác là Bách Lý Tấn, còn về vấn đề Bách Lý Tấn khi nào đi Hạ quốc phát sinh gian tình để có tin đồn ngày hôm nay thì tôi không rõ.

Bách Lý Tấn nghe lão Vương hỏi thế thì mặt cứng đờ, mắt liếc nhìn tôi như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, tôi không có đủ kiên nhẫn để đợi xem hắn rốt cuộc mới nói cái gì, liền xua tay giải thích: “Không phải, hắn không phải cha của Thẩm Lạc.”

“Là tôi!” Thẩm Ngạn không biết đến từ lúc nào, cũng nói chen vào, “Tôi là cha của đứa bé.” Cằm tôi xém chút nữa rớt xuống đất, nếu không phải kịp thời lấy tay chặn lại có lẽ tôi phải nhặt lên mà gắp trở lại rồi. Thật ra Thẩm Ngạn nói không sai, chỉ có điều nếu nói vậy tôi khác nào là vợ của anh.

Người khác nghe được sẽ nghĩ như thế, lão Vương cũng không ngoại lệ, liền đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Hahaha, hiểu lầm, hiểu lầm, vị nhân huynh này không vì lão hồ đồ mà giận đấy nhé, lão có mắt như mù đứa bé giống ngươi như thế đáng lý phải nhận ra ngay, hahaha”

Thấy lão Vương cười tươi như thế, đến nỗi mấy nếp nhăn trên mặt cũng đặc biệt hằn sâu hơn, run run run run lên vì cười, tôi chỉ biết bắt chước lão mà cười haha hai tiếng. Sau đó tôi lại phải tiếp tục cười khổ bởi câu nói của Thẩm Lạc. Thẩm Lạc rất tự nhiên, cũng rất chân thật, phát biểu 1 câu cũng được coi như rất thật “Không phải cha, là thúc thúc. Mẹ có phải không?” Đã thế còn dùng đôi mắt cún con vô tội chớp chớp mắt nhìn tôi, thử hỏi tôi có thể nói gì đây. Lão Vương trực tiếp hóa đá.

Thẩm Ngạn mặt đen xì đứng im không nói, mà trên khuôn mặt đen xì đó còn có 1 chút sắc xanh mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Lan Lan vội ôm lấy Thẩm Lạc nói gì đó. Tôi chỉ có thể cười ha ha, cười ha ha, lại tiếp tục cười ha ha, ngoài ra không biết nói gì khác. Cuối cùng người phá vỡ cục diện bế tắc đó lại là Bách Lý Tấn. “A Ngưng, không phải cô muốn thổi tò he sau, lão Vương, ông còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau thổi đi.”

Vì thế cho nên lão Vương thổi tò he, tôi chăm chú nhìn ngắm tò he đang được thổi, còn không quên phụ họa thêm vài câu về cách tạo hình. Thẩm Ngạn vẫn đứng im như tượng, cuối cùng khuôn mặt đen như bao công đó được thể hiện vô cùng sống động vô cùng đặc sắc trên con tò he tôi đưa cho Thẩm Ngạn. Thẩm Ngạn cầm con tò he tôi đưa cho, lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau bình tĩnh lại : “Nàng tặng cho ta?”

Tôi cảm thấy câu hỏi này của anh là dư thừa, bởi lẽ con tò he thổi hình anh, không tặng cho anh thì tặng cho ai, chẳng lẽ để dành cho tôi ngắm sao, nhưng vẫn vui vẻ trả lời: “Phải, tôi đặc biệt bảo lão Vương thổi hình anh, nhưng do anh cứ giữ 1 bộ mặt lạnh như băng đó nên con tò he thổi ra không được đẹp cho lắm. Nếu lúc nãy anh cười 1 cái có lẽ sẽ đẹp hơn rồi. Nhưng không sao, dù gì chút nữa cũng ăn vào bụng, anh mau ăn đi.”

Thẩm Ngạn sững sốt, tay run run cầm con tò he, ánh mắt lóe lên đều gì đó, nhưng tiếc là tôi không biết cách đọc suy nghĩ người khác qua ánh mắt nên không biết Thẩm Ngạn đang nghĩ gì nên đành thôi không đoán nữa, lại vui vẻ chạy sang đưa con tò he hình Bách Lý Tấn cho hắn.

Thật ra lúc nãy ngoài việc bảo lão Vương thổi hình Thẩm Lạc, tôi còn bảo lão thổi cả hình: tôi, Lan Lan, Thẩm Ngạn, Bách Lý Tấn. Mỗi người đều có 1 con, tôi thật muốn thử cái cảm giác ăn chính mình sẽ như thế nào?! Thời gian đúng là 1 thứ đáng sợ, nó vận chuyển thật lạ thường. Nếu ta để ý thì sẽ thấy nó trôi qua rất chậm, từng giây từng phút cứ như dài hơn khi ta chờ đợi 1 người trong vô vọng, hoặc ta đang gặp chuyện đau buồn nào đó. Nếu ta không để ý đến thì nó lại trôi qua vùn vụt, có đôi chút ta muốn nó hãy chậm lại, dù chỉ chậm lại 1 chút thôi nhưng nó cứ trôi đi, chẳng hạn như những lúc chúng ta vui vẻ, những khi chúng ta ở bên người chúng ta yêu thương.

Trước đây tôi nghĩ thần tình yêu đã rất biến thái rồi, cứ toàn tạo ra vô số các mối nghiệt duyên, mấy mối tình đau thương, ngươi yêu ta, ta không yêu ngươi, loạn hết cả lên, không ngờ thần thời gian mới là kẻ biến thái nhất, ông rất thích cướp đi những khoảng thời gian vui vẻ của người khác, ông là đang ghanh tỵ với tôi. Phải mọi người không nghe lầm. Ông thần thời gian này là ghanh tỵ việc tôi đi chơi vui vẻ, cho nên mới đặc biệt làm cho thời gian trôi nhanh kinh khủng, chỉ mới chớp mắt mà ngày hôm nay đã trôi qua.

Nhìn ông mặt trời đang nặng nề lặn xuống, cả bầu trời rực rỡ sắc hồng. Mặc dù trời vẫn chưa tối nhưng người trên đường cũng thưa thớt dần, vài giang hàng quán nhỏ hai bên đường đã dọn, có lẽ họ trở về nhà cho kịp chuẩn bị buổi cơm tối cùng người nhà đi. Mà lúc này có mấy cửa tiệm đóng cửa từ sáng tới giờ, lại bắt đầu mở cửa đón khách, tôi nhìn quanh 1 lượt mấy cửa tiệm vừa mở cửa đó đều có 1 kiểu đặt tên là “Thúy Đình viện”, “Xuân Thu lâu”, “Yên Chi cát”, mấy cái tên thường có chữ “viện, lâu, cát” này là thường dùng để đặt cho những nơi mua vui đi. Tôi liếc nhìn 1 cô nương thân mình mảnh mai như trúc, áo cũng mỏng manh như mây, đang đứng trên lan can lầu hai vẩy khăn lụa đỏ, đá 1 cái mị nhãn với 1 tên công tử đi trên đường, đó không phải là lầu xanh thì là gì? Tôi thật ra rất muốn, rất muốn, rất rất muốn…Trong lòng thầm niệm câu này đến 3000 lần. Rất muốn đến lầu xanh dạo 1 vòng, chỉ là tôi còn chưa bước được nửa bước đến cửa lầu xanh, đã bị Bách Lý Tấn nắm cổ kéo lại : “A Ngưng, cô muốn đi đâu? Trời sắp tối rồi, chúng ta mau về thôi.” Cho nên tôi rất ư là thất vọng, cất bước xoay người đi trong vô vàng thất vọng trở về nhà.

Đúng là trời không chiều lòng người. Thời gian vui vẻ của tôi lại kết thúc như thế đó, à mà khoan trước khi kết thúc còn có 1 sự kiện vô cùng cẩu huyết sảy ra. Nếu như Đường Thất mà biết loại sự tình này sảy ra trong truyện của tỷ ấy, có lẽ tỷ sẽ phun máu mà chết mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.