“Phu quân, em trao Tống Ngưng cho chàng, trao
hết cho chàng, chàng hãy trân trọng.” Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, dưới lớp khăn voan đỏ tôi đã mong chờ chàng đến dường nào, chỉ đợi chàng nhấc khăn voan tôi sẽ mỉm cười thật ngọt ngào nói với chàng
“Phu quân, em trao Tống Ngưng cho chàng, trao hết cho chàng…” Ấy vậy mà
tôi lại không có cơ hội đó, khi chàng nhắc chiếc khăn voan đỏ lên, tôi
mỉm cười ngọt ngào với chàng để đổi lại là 1 ánh mắt lạnh lùng cùng
giọng nói lạnh như băng :
“Chắc cô biết người ngồi trên chiếc giường này đêm nay vốn là ai chứ?”
Tôi ngỡ ngàng ngẩng đầu hỏi : “Sao?”
Đôi mắt chàng vẫn lạnh như băng : “Tôi nghe nói, đại huynh của cô thỉnh cầu Lê vương, muốn tôi cưới cô. Tại sao lại là tôi? Chỉ bởi một lần tôi
từng thắng cô ở chiến trường ư? Tống Ngưng, lẽ nào trước đây cô chưa
nghe nói, tôi đã có vị hôn thê?”
Tôi lắp bắp không thành tiếng: “Nhưng chàng đã nói muốn lấy tôi.”
Chàng cười lạnh lùng: “Rút cuộc tôi cũng chỉ là phận bề tôi, chủ lấy tính
mạng ra để ép tôi. Sao tôi có thể không nghe. Có điều tôi không muốn
được gì từ cô. Cũng phiền cô đừng yêu cầu gì ở tôi.”
“Tôi không mong được gì từ chàng, chỉ là…”
Chàng không nghe tôi nói, chàng ngắt lời tôi: “Vậy thì tốt.” Chàng nói rồi
phảy tay áo bước khỏi phòng tân hôn, mắt đất trước giường đầy ánh trăng
vỡ vụn.
Tôi nhìn theo bóng
chàng, gào thét: “Thẩm Ngạn” tiếng gọi của tôi gọi chàng giống như khi ở trong địa ngục Tu La trên chiến trường Thương Lộc, tôi ôm chàng nghẹn
ngào, dụi dàng gọi tên chàng. Nhưng chàng không dừng bước, tôi không
khóc, có lẽ nước mắt tôi đã sớm cạn khô khi tìm được chàng trên cánh
đồng hoang Thương Lộc ngày nào.