CHƯƠNG 62
Lăng Tiếu thay quần áo hẳn hoi, dẫn Bối Hiểu Ninh ra cửa gọi xe. Lên xe rồi, Lăng Tiếu nói muốn đến Hưu Tĩnh Viên. Bối Hiểu Ninh sửng sốt, Hưu Tĩnh Viên là một nghĩa trang.
Tới cửa Hưu Tĩnh Viên, Lăng Tiếu cùng Bối Hiểu Ninh mua hai bó hoa cúc, một bao thuốc, một chai rượu cùng một ít hoa quả. Bối Hiểu Ninh có chút khó hiểu: chẳng lẽ là đến bái tế mẹ của Lăng Tiếu? Sao lại mua thuốc lá? Nhưng Bối Hiểu Ninh không hỏi, chỉ là yên lặng theo sát Lăng Tiếu đi vào một chỗ sâu trong nghĩa trang.
Bầu trời trong veo, xanh đến chói mắt, không một gợn mây. Không phải ngày cúng bái thân nhân, người trong nghĩa trang rất ít. Khí trời mặc dù se lạnh, nhưng lại không có gió. Nghĩa trang im ắng, đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng cành khô rơi gãy giòn vang.
Đi một lúc lâu, Lăng Tiếu dừng bước trước một bia mộ. Bối Hiểu Ninh đứng bên cạnh y nhìn bia mộ, quả nhiên là mẹ của Lăng Tiếu. Lăng Tiếu tự tháo xuống khăn quàng cổ xoa xoa lên bia mộ, sau đỏ đặt bó hoa xuống, cùng hoa quả, rồi kéo Bối Hiểu Ninh quỳ xuống.
“Mẹ, con đến thăm mẹ, có nhớ con không? Mẹ xem, con dẫn đến một người, em ấy gọi là Bối Hiểu Ninh, mẹ cứ gọi em ấy là Hiểu Ninh. Con bất hiểu, không thể tìm cho mẹ một cô gái làm con dâu, nhưng mà Hiểu Ninh thực sự tốt lắm, con tìm không được người có thể thay thế em ấy. Hẳn là mẹ cũng thấy rồi? Cho nên con biết mẹ sẽ không trách con.”
Nói xong Lăng Tiếu dập đầu ba cái, Bối Hiểu Ninh cũng làm theo.
Sau khi đứng dậy, Lăng Tiếu lại im lặng nhìn chằm chằm hình chụp trên bia mộ hồi lâu, rồi mới kéo Bối Hiểu Ninh rời đi.
Bối Hiểu Ninh đi theo Lăng Tiếu tiếp tục vào sâu trong nghĩa trang, hắn cái gì cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng quan sát bóng lưng cao lớn thoạt nhìn có chút cô đơn kia.
Lại đi thêm khoảng mười phút, Lăng Tiếu dừng bước. Bối Hiểu Ninh nhìn ảnh chụp trên bia mộ phía trước – là một bé trai khoảng mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt trắng mịn sạch sẽ cười ngượng ngùng. Bối Hiểu Ninh nhìn dòng chứ dưới ảnh chụp, là hai chữ “Ngụy Quốc”.
Lăng Tiếu đầu tiên vẫn là lấy khăn lau bia mộ một lần, sau đó đặt hoa xuống, mở rượu ra tưới một vòng. Cuối cùng y ngồi xếp bằng dưới đất, mở bao thuốc mới mua ra, châm ba điếu đặt trước bia mộ, rồi tự mình châm một điếu.
Cau mày hút hai hơi, Lăng Tiếu đột nhiên cười, “Đại Quốc a, ta đến xem ngươi đây. Ngươi thấy ta chú trọng ngươi bao nhiêu a, chỗ này cấm hút thuốc, ta lại mang cả thuốc đến cho ngươi. Lúc còn sống ở trường ngươi toàn phải hút lén, sợ giáo vên bắt được. Còn bây giờ lại sợ nhân viên quản lý nhìn thấy. Ai da — vẫn là không thể quang minh chính đại hút thuốc a! Chậc, giúp ngươi lắm rồi, còn lại ngươi phải tự cố gắng thôi. Ta hôm nay đến là muốn nói cho ngươi nghe một chuyện tốt, thằng khốn Mã Lão Nhị nghẻo rồi, nghe nói đầu nở hoa (1) luôn. Nó chết chả hết tội, cái loại người này nhất định phải xuống địa ngục, không sao cả, ngươi không phải gặp nó.”
Vừa nghe Lăng Tiếu nói như vậy, Bối Hiểu Ninh rốt cuộc nhớ ra cái người Ngụy Quốc này là ai. Lúc trước khi Lăng Tiếu bị thương ở tay từng nói qua với hắn. Ngụy Quốc vốn là bạn thân nhất của Lăng Tiếu khi còn học trung học, là vì chuyện Mã Hoành Binh và Mã Lão Nhị mà mới sớm qua đời.
Thuốc trong tay Lăng Tiếu hút gần xong, ba điếu thuốc kia cũng cháy gần hết. Lăng Tiếu đem bình rượu kia đổ sạch, còn nói: “Đại Quốc, có thấy tiểu tử đứng sau lưng ta không? Đúng rồi, bây giờ ta mang em ấy đến đây. Ta đã thông suốt, cái gì vợ vợ chồng chồng không quan trọng, mình thích là được. Giống như trước đây ngươi nói, mấy thứ nội quy trường học đều là vớ vẩn(2)!”
Nhìn Lăng Tiếu lẩm bẩm đối thoại với bia mộ như người sống, Bối Hiểu Ninh nhất thời nói không lên lời cảm giác của mình. Hắn đi tới bên người Lăng Tiếu, thoáng cúi người khoát lên bờ vai Lăng Tiếu. Lăng Tiếu nhìn ảnh chụp trên bia mộ, lại nói thêm thật nhiều chuyện, sau đó y nâng tay cầm lấy bàn tay Bối Hiểu Ninh đang để trên vai mình, “Được rồi, ta đi trước, sau này lại quay lại tìm ngươi.”
Lăng Tiếu đứng lên một tay dắt Bối Hiểu Ninh, một tay phủi phủi mông, xoay người chuẩn bị ra ngoài. Nhưng vừa đi hai bước, y nhìn xa xa phía trước rồi ngừng. Bối Hiểu Ninh nhìn theo tầm mắt y, thấy cách đó vài dãy bia mộ, có một người phụ nữ mặc áo lông trắng đang đi về hướng này.
Lăng Tiếu chần chờ một chút, rồi đi tiếp tục đi. Ba người ngừng lại trước mặt nhau.
“Ngươi đã đến rồi.” Người phụ nữ kia nhìn Lăng Tiếu một chút lại nhìn Bối Hiểu Ninh một hồi.
Lăng Tiếu gật đầu, “Ừ.”
Người phụ nữ kia cắn cắn môi, nắm túi xách trong tay, “Ta đến xem Ngụy Quốc.”
“Ừ.” Lăng Tiếu gật đầu.
Người phụ nữ đi tiếp mấy bước qua Lăng Tiếu, nồi lại quay đầu lại, trên mặt không có biểu tình gì, “Sang năm, cha mẹ ta sẽ cùng ta đến phía nam. Ngươi… đừng đến nhà ta nữa.”
“Ừm.” Thanh âm Lăng Tiếu rầu rĩ.
Người phụ nữ kia cúi đầu, nghĩ một chút, còn nói: “Cha ta bảo ta nói với ngươi… Cám ơn ngươi đã dời mộ của Ngụy Quốc đến nơi này.”
Nói xong người phụ nữ xoay người, không đợi Lăng Tiếu đáp lại, tự mình rời đi.
Lăng Tiếu nhìn chằm chằm bóng lưng người phụ nữ kia bất động, mãi cho đến khi nàng dừng lại trước mộ phần của Ngụy Quốc mới quay lại nắm tay Bối Hiểu Ninh tiếp tục ra ngoài.
Bối Hiểu Ninh ngẩng đầu nhìn sườn mặt Lăng Tiếu, “Cô ta là…”
“Chị gái của Ngụy Quốc.”
Mãi cho đến mấy ngày trước tết Lăng Tiếu mới được ra viện, Bối Hiểu Ninh vẫn không quay lại làm. Trong lúc đó có nghe nói Hà Tân Khải rời khỏi trụ sở công ty, không biết đi đâu. Giám đốc công ty kia thì bị điều đến HongKong, Vương Lực muốn đổi nơi công tác, Bối Hiểu Ninh lại giới thiệu hắn đến nơi mình làm về sau, vừa lúc công ty đang mùa thịnh vượng bận bịu cuối năm.
Đêm 30, Bối Hiểu Ninh cùng cha mẹ về nhà ông, Lăng Tiếu cũng rủ ông ngoại đi theo chúc mừng năm mới. Ban đầu, gia đình hai bên lấy lý do Lăng Tiếu hoàn toàn bình phục, Bối Hiểu Ninh lại bình an vô sự để cùng nhau đến khách sạn ăn cơm. Không khí mặc dù có chút không tự nhiên, nhưng cục diện như vậy Lăng Tiếu và Bối Hiểu Ninh đã vui lắm rồi. Trên bàn cơm không có ai nói gì đến chuyện của hai người bọn họ, chỉ nói mấy chuyện thời sự quốc tế vân vân mây mây. Ông của Bối Hiểu Ninh thi thoảng cũng ngẫu nhiên xung đột với ông ngoại Lăng Tiếu, nhưng dù sao cũng là ở trước mặt lớp trẻ, cuối cùng hai ông cụ vẫn không làm ầm lên. Lăng Tiếu và Bối Hiểu Ninh không ngồi cạnh nhau, hai người thường thường nhìn trộm nhau, so với quấn lấy nhau trên giường coi bộ còn thú vị hơn.
Đầu năm, Lăng Tiếu tụ tập tất cả bạn bè của cả y và Bối Hiểu Ninh về chơi một ngày. Cũng may nhà y lớn, lầu trên lầu dưới đều đầy ắp người.
Buổi tối, Bối Hiểu Ninh, Vương Tinh, Mã Hồng, Trình Giảng và Vương Bưu, năm người được mọi người công nhận là nấu ăn ngon đi chuẩn bị một bàn lớn đầy thức ăn. Trước khi ăn cơm, Lăng Tiếu kiên trì tự mình rót rượu đầy ly tất cả mọi người. Sau đó y đứng lên, nâng ly nói vài lời.
“Thoáng cái đã qua một năm, qua năm nay… Không đúng, là đến năm nay, tôi đã 31 tuổi rồi. Trong năm trước điều may mắn nhất mà tôi đạt được chính là được biết Hiểu Ninh cùng tất cả những người bạn mới này đây. Hy vọng trong năm mới, chúng ta vẫn có thể thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý!”
Nói xong Lăng Tiếu cạn ly, mọi người cũng cùng nhau cạn. Nhưng cạn ly xong Lăng Tiếu vẫn không chịu ngồi xuống, mà lại tiếp tục rót đầy ly mọi người. Y nâng ly còn nói: “Ly thứ hai này, trước đây tôi và Hiểu Ninh xả ra chuyện lớn, mọi người cũng biết rồi, tôi còn bị thương. Các cụ vẫn nói đại nạn không chết tất có phúc về sau, mặc dù người trong nhà chúng tôi đều chúc qua, nhưng bạn bè anh em còn chưa có cạn ly này. Cạn ly!”
Lăng Tiếu lại uống cạn, mọi người cũng cạn. Nhưng lần này hết chén rượu thứ hai Lăng Tiếu vẫn không chịu ngồi xuống, cầm bình lại muốn rót rượu. Lâm Uy nâng tay can ngăn, “Đại ca, nhà anh không đủ đồ ăn nên muốn để bọn em say trước hết à?”
Lăng Tiếu gỡ tay hắn, “Yên! Anh còn chuyện rất quan trọng phải nói!”
Mọi người nhìn nhau, đành lại để y rót rượu đầy ly.
Lăng Tiếu lần thứ ba nâng ly, “Tôi còn muốn nói một việc: từ hôm nay trở đi, nơi này chính thức trở thành nhà của tôi và Hiểu Ninh, sau này ai có chuyện muốn tìm Hiểu Ninh cứ đến đây, không có chuyện gì cũng hoan ngênh mọi người đến chơi. Thực ra… Dù sao… Là tôi muốn long trọng mà tuyên bố rằng: sau này Bối Hiểu Ninh chính là người của Lăng Tiếu tôi rồi!”
Bối Hiểu Ninh không ngờ Lăng Tiếu sẽ phát ngôn ra một câu như vậy, mặt đỏ bừng. Mọi người trên bàn đều sửng sốt, Cát Ân lên tiếng đầu tiên, “Cái đó… Là một loại nghi thức kết hôn à?”
Lời này vừa nói ra, tất cả đều xôn xao, ai nấy đều hiểu ra.
“Ra là vậy à!”
“Sao không nói sớm?! Bọn này còn chưa mua quà mừng a!”
“Tiền mừng cũng nên chi, hay tặng chung một lễ?”
…
Bối Hiểu Ninh vỗ bàn đứng dậy, “Đừng ồn nữa! Mau uống rượu đi!”
Bối Hiểu Ninh uống cạn rượu đầu tiên, mọi người lại nói đùa vài câu, cũng cạn ly.
Sau khi ngồi xuống, Lăng Tiếu híp mắt nhìn Bối Hiểu Ninh, nghiêng người ghé lỗ tai hắn thì thầm một câu: “Thực ra trong lòng em rất hạnh phúc đúng không?”
…
Cơm nước xong, lại tán dóc chốc lát, mới đó đã đến mười hai giờ, có người mệt quá phải bò về, sau đó những người khác cũng phải về vì đã khuya.
Lăng Tiếu cùng Bối Hiểu Ninh tiễn mọi người xuống dưới nhà. Lúc đầu Lăng Tiếu muốn gọi xe, nhưng Vương Tinh lại nói đùa bảo y mau mau mà về nhà động phòng hoa chúc đi, mọi người đều không để y tiễn thêm.
Trở lại trong phòng, Bối Hiểu Ninh lại bận bịu với Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi. Chờ hắn chuẩn bị bát ăn xong đứng lên, Lăng Tiếu đột nhiên giơ một nắm tay dứ trước mặt hắn.
“Đoán xem, là cái gì nào?”
Bối Hiểu Ninh lắc đầu, “Không biết.”
“Thế em mở ra xem là gì.”
Bối Hiểu Ninh chầm chậm mở từng ngón tay Lăng Tiếu, ra là hai chiếc nhẫn vàng rực rỡ.
“Đây là…”
“Nếu người nhà hai bên đã ăn cớm với nhau rồi, cũng long trọng tuyên bố với bạn bè rồi, thì có phải chúng ta đã có thể chính thức trao nhẫn rồi không?”
“Nhẫn không phải đã có rồi sao?” Bối Hiểu Ninh chỉa chỉa ngón tay Lăng Tiếu.
“Cái này là bạch kim, không chính thức. Anh vẫn thấy vàng truyền thống hơn. Hơn nữa lần trước cũng không phải chúng ta đeo cho nhau.”
“Đeo cho nhau? Hai thằng đàn ông, anh có thấy buồn nôn không hả?”
“Có gì mà buồn nôn? Nhanh lên nào, em đeo cho anh trước.”
Bối Hiểu Ninh nghiêng đầu nhìn Lăng Tiếu, tháo xuống chiếc nhẫn còn trên tay y, lại đeo chiếc mới vào, “Đã muốn chính thức thế sao vừa nãy trên bàn ăn anh không lấy ra?”
“Sợ em xấu hổ ấy mà.” Lăng Tiếu lại cầm cái còn lại, tháo chiếc nhẫn trên tay Bối Hiểu Ninh xuống.
“Anh biết thế là tốt.”
“Hửm? Sao tháo không ra?”
Bối Hiểu Ninh tự tháo thử, “Ừm… Chật quá, không được, đi lấy xa phòng thử xem.”
Lăng Tiếu kéo Bối Hiểu Ninh vào nhà vệ sinh. Nước rửa tay, xà bông thơm, xà phòng, hai người vật lộn hồi lâu, mãi mới lấy được chiếc nhẫn bạch kim trên tay Bối Hiểu Ninh xuống. Sau đó Lăng Tiếu rất hài lòng mà đeo chiếc nhẫn mới cho hắn.
Bối Hiểu Ninh nhẹ nhàng lắc lắc, “Ừm, cái này vừa vặn.”
“Chuyện, anh tự chọn mà.”
Bối Hiểu Ninh ngẩng đầu nhìn Lăng Tiếu, “Nhưng mà… Anh đeo cho tôi trong nhà vệ sinh.”
Lăng Tiếu nhìn thoáng qua bồn cầu bên cạnh, “Không sao, anh không kiêng kỵ gì cả.”
Vừa nói Lăng Tiếu vừa hôn môi Bối Hiểu Ninh.
Nụ hôn ôn nhu, triền miên, ướt át chấm dứt, Bối Hiểu Ninh có chút khó thở, Lăng Tiếu lấy tay xoa xoa khóe miệng hắn, “Kết thúc buổi lễ. Đến nào, tân nương.”
Lăng Tiếu kéo tay Bối Hiểu Ninh ra ngoài. Bối Hiểu Ninh nhấc chân đá vào mông y một cái, “Biết ngay anh chỉ nghĩ mấy loại chuyện này.”
Lăng Tiếu dừng lại, “Em nói loại chuyện gì?”
Bối Hiểu Ninh đỏ mặt nhìn y, “Còn không phải muốn…”
“Ha ha ha ha! Anh thấy em mới đúng là cuồng yêu a? Anh muốn dẫn em đến thư phòng cơ mà.”
“Hả? Đến thư phòng làm gì?”
“Đưa mật mã két cho em luôn á.”
Chính văn HOÀN.
Chú thích:
Đầu nở hoa: Chỉ Mã Lão Nhị bị bắn lủng đầu đó ????
Nguyên văn: 班规校规这规那规的, 统统都是龟 : Thực ra câu này là chơi chữ chữ ‘quy’ trong nội quy nghĩa là ‘rùa’, là câu chửi. Nhưng câu này vô nghĩa trong tiếng Việt nên ta tự ý đổi
About these ads