CHƯƠNG 8
Sau mấy tháng định cư ở Đài Bắc, Hà Lê quyết định không gia nhập bất cứ văn phòng luật sư nào, trực tiếp tự mình nhận án, nguyên nhân là, phàm các nhà máy hay doanh nghiệp tìm đến công ty Trần Ngữ Xuyên công ty làm sách lược thâm nhập thị trường quốc tế, đều phải cần chuyên gia luật quốc tế đến hỗ trợ, loại trường hợp này đương nhiên nước phù sa không vào ruộng người ngoài, tất cả đều để Trần Ngữ Xuyên giới thiệu Hà Lê tiếp nhận.
Hơn nữa, vốn dĩ Tao Jin vì không tìm được người thích hợp để đảm nhiệm chức vụ của Hà Lê, cho nên sau khi Hà Lê cùng chính Tao Jin thương lượng, cũng thành đại diện của Văn phòng Luật ở Đài Bắc, trước kia từ Cao Hùng đi công tác các nơi, hiện giờ không còn việc đi công tác Đài Bắc. Cậu ở lại Đài Bắc, lượng công việc cũng tăng nhanh, văn phòng chính là trong phòng sách ở nhà.
Bây giờ đang lúc Tiểu Tề được nghỉ đông, tết âm lịch cũng sắp đến rồi, trong nhà đột nhiên có hai vị khách tới thăm.
Hôm nay, Hà Lê đang ở nhà xem tài liệu thì chuông cửa vang lên.
Cậu ngẩng lên mang theo ánh mắt sau gọng kính, đưa mắt nhìn Tiểu Tề chơi điện tử không nghe thấy chuông, liền đứng dậy ra mở cửa.
Trông qua mắt thần ra ngoài, có một đôi vợ chồng lớn tuổi cậu không quen.
Hà Lê mở cửa lớn, nhìn chăm chú hai vợ chồng có cùng chiều cao với cậu: “Xin hỏi hai bác tìm ai ạ?”
“Chúng tôi là cha mẹ của Ngữ Xuyên.” Mẹ Ngữ Xuyên đáp.
“Cha!” Tiểu Tề vừa rồi ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng cha đâu, lập tức cầm theo máy điện tử chạy ra ngoài phòng làm việc, phát hiện cha ở trước cửa nói chuyện với người khác, chạy tới túm lấy vạt áo Hà Lê.
Tầm mắt của hai ông bà cứ như vậy bị Tiểu Tề thu hút. Này… Là cháu của bọn họ! Gương mặt kia và Ngữ Xuyên quả thực giống nhau như đúc.
“Tiểu Tề, chào ông nội bà nội đi.”
Tiểu Tề ngẩng đầu nhìn ông bà, cười toe toét: “Cháu chào ông nội!Chào bà nội!”
“Bác trai, bác gái, mời vào trong ngồi.”
Cha mẹ Ngữ Xuyên dù cho ngồi ở salon trong phòng khách, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tiểu Tề.
“Cháu đi pha trà, Tiểu Tề nói chuyện với ông bà nội nhé.”
“Vâng!” Tiểu Tề lên tiếng.
Nhìn thấy Hà Lê đi vào phòng bếp chuẩn bị pha trà, ba mẹ Ngữ Xuyên mới bắt đầu trò chuyện với Tiểu Tề.
“Con là Tư Tề phải không?” Ông nội hỏi cháu đích tôn, vẻ mặt có phần xúc động.
“Vâng!”
“Con mấy tuổi rồi?”
“Ăn tết xong con tám tuổi ạ.”
“Năm nay học cấp mấy?”
“Cấp một ạ.”
Trong ánh mắt của hai người lớn tuổi hiện rõ tình cảm thương yêu chiều chuộng Tiểu Tề. Mặc dù việc của Tiểu Tề, Ngữ Xuyên, đã nghe Quý Duy kể không dưới mười lần, nhưng lần đầu tiên gặp Tiểu Tề, nghe chính miệng Tiểu Tề trả lời, loại cảm xúc này khó có thể kìm nén.
“Tiểu Tề có biết ông bà nội không?”
“Có ạ, ba ba cho con xem qua ảnh chụp. Còn nói chờ có một ngày ông nội bà nội nhận cha, mới chịu mang con về gặp ông bà…”
Hai ông bà càng xao động không biết nên nói gì, bọn họ không ngờ rằng sau khi con trai quyết định với gia đình, lại vẫn sẽ cân nhắc việc nhà. Cha Ngữ Xuyên sau khi nghe xong lời Tiểu Tề nói, kìm không được đưa mắt nhìn Hà Lê đang pha trà. Người con trai bình thường này chính là người mà Quý Duy nói Ngữ Xuyên luôn luôn nhớ thương trong lòng sao?
“Nhưng mà ông nội bà nội tới gặp con trước, ông bà nội nhận cha sao?” Tiểu Tề còn nhỏ nói ra những lời hồn nhiên về kết quả mà nhóc không biết
Ông bà cùng lúc trông về chính diện Hà Lê vừa pha trà xong mang lên, không biết nên trả lời thế nào.
“Ông nội bà nội và cha mẹ của ba, làm sao có thể không nhận con mình chứ?”
Hà Lê cười nói, đem chén trà đặt lên bàn con trước sô pha: “Bác trai bác gái mời uống trà.”
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn người không nói câu gì.
“Bác trai, bác gái. Cháu tên Hà Lê, Hà Hà, Lê Minh Lê. Năm trước tháng tám cùng Ngữ Xuyên kết hôn ở nước Anh, chuyện này có lẽ hai bác đã biết rồi.”
Hai ông bà thấy Hà Lê mỉm cười trên mặt lộ vẻ hạnh phúc.
Chuông cửa lại vang lên.
“Thực xin lỗi, cháu ra trước mở cửa.” Hà Lê đứng dậy xin phép.
Quý Duy vừa vào cửa liền nới với Hà Lê: “Vừa nãy tôi đi đỗ xe. Là tôi đưa cậu mợ tới, hai người muốn gặp Tiểu Tề một chút cũng muốn nhìn qua anh.”
“Cậu nói cho Ngữ Xuyên chưa, chuyện hai bác muốn tới đây?” Hà Lê thấp giọng hỏi.
“Cậu tôi là nhất thời muốn gặp… Có điều lúc tôi đi gửi xe đã gọi điện thoại nói cho Ngữ Xuyên.” Quý Duy cũng thấp giọng đáp.
Hai người tiến vào phòng khách liền chứng kiến Tiểu Tề đang khoe đồ chơi, tựa vào trong lòng bà nội đưa ông bà xem máy psp (play station portable) trên tay: “Đây là phần thưởng chú cho con, vì con được xếp thứ nhất ở học kì hai.”
“Tiểu Tề thật giỏi!” Hai thường vui mừng mặt mày rạng rỡ.
“Đáng tiếc lần thi cuối cùng cháu lại xếp sau một bạn, nếu sớm biết chú đã không tặng psp, cháu xem cháu vẫn mải chơi, chơi đến học kém đi!” Quý Duy cười nhạo Tiểu Tề.
Tiểu Tề ngược lại phản bác: “Nhưng thành tích của cháu cả học kì vẫn đứng nhất lớp mà!”
“Nhưng cháu vẫn kém hơn!” Quý Duy thực sự trách cứ.
Bà nội nóng lòng bênh cháu vội vàng nói: “Tiểu Duy, cháu đã thành người lớn như vậy, còn tranh cãi với trẻ con cái gì? Tiểu Tề có thể xếp thứ nhất cả học kì là quá tốt rồi!”
Hà Lê vẫn đang nín cười, cái gì cũng không nói, trong lòng thật nhẫn nại: ông nội bà nội đều một kiểu như ba nhóc, thật sự là siêu thích cưng chiều con trẻ.
“Hà… Hà tiên sinh, cậu… Cậu và Ngữ Xuyên… Sao lại quen nhau?”
Cha Ngữ Xuyên muốn tìm hiểu rõ mọi chuyện giữa mình và Ngữ Xuyên sao? Hà Lê không đổi sắc mặt, mỉm cười nói: “Việc này nên hỏi Quý Duy, đêm động phòng hoa chúc của cuộc hôn nhân trước, Ngữ Xuyên là bị đưa vào phòng của cháu…”
Quý Duy thầm liếc Hà Lê một cái, nguyên nhân Ngữ Xuyên quen biết Hà Lê, hắn cũng không dám nhắc tới với cậu mợ.
“Tiểu Duy…” Mẹ Ngữ Xuyên kinh ngạc, trong ánh mắt chứa một chút khiển trách.
“Kỳ thật đều là lỗi của khách sạn mà, thẻ từ khách sạn đưa Ngữ Xuyên, nghe nói là sai sót, vì thế mở ra cửa phòng cháu… Hết thảy đều là trùng hợp đánh bậy đánh bạ thôi, cháu nghĩ thế…” Hà Lê bình thản nói.
Cha Ngữ Xuyên lại bắt đầu tự nhận lỗi, nếu lúc trước hai vợ chồng họ không ép Ngữ Xuyên kết hôn, Ngữ Xuyên có phải sẽ không yêu đàn ông chăng?
“Bác nghe Ngữ Xuyên nói qua… Nó là… Thích nam giới… Trong lòng nó luôn luôn có một người… Người nọ chính là cháu sao?” Cha Ngữ Xuyên lại hỏi.
“Hẳn là vậy đi.” Hà Lê cũng tự nhiên đáp.
“Như vậy… Cậu đối với Ngữ Xuyên thì sao? Chúng ta đều cảm thấy, đồng tính luyến ái… Rất khó có chân tình…” Mẹ của Ngữ Xuyên có chút khó nói đành hỏi.
“Chuyện này, bác gái nên hỏi Ngữ Xuyên, xem anh ấy cảm nhận được tình cảm của cháu bao nhiêu. Chuyện tình cảm này, dựa vào cái nhìn của bản thân để xét đoán, sẽ không chính xác lắm.”
Hà Lê nói xong, mọi người liền thấy Trần Ngữ Xuyên thở hồng hộc chạy vào.
“Cha, mẹ, sao lại đến đây… Ha… Sao không gọi trước cho con?”
Trần Ngữ Xuyên lập tức kéo tay Hà Lê, nghi vấn hiện lên trong mắt “Cha mẹ anh không làm khó em chứ?”
Hà Lê đáp lại bằng mỉm cười ấm áp, lắc đầu.
Người ngoài mặc dù không biết hai người bọn họ khi đó trao đổi điều gì, nhưng kiểu này chỉ tồn tại giữa hai người bạn đời ăn ý tuyệt vời, dù là người mù cũng cảm nhận được.
“Bác trai bác gái rất thích Tiểu Tề.” Hà Lê nói.
“Đó là đương nhiên!” Quý Duy cười.
“Có thời gian rảnh rỗi, con cũng mang theo Tiểu Tề và Hà tiên sinh về nhà thăm hai ông bà già chúng ta, đương nhiên cũng thuận đường thăm các em con…” Cha Ngữ Xuyên nói.
“Cha…” Ngữ Xuyên không thể tin điều anh mới vừa mới nghe.
“Dẫn cả hai về nhà ăn tết đi… Về nhà ăn bữa cơm đoàn viên…” Mẹ Ngữ Xuyên bảo.
“Mẹ… Hai người là… Thật sự đã chấp nhận sao? Nhận một thằng con trai như con?” Trần Ngữ Xuyên căn bản bị dọa.
Năm anh đấu tranh có biết bao nghiêm túc, lo sợ của anh hiện giờ còn nhiều hơn.
“Con… Từ năm sáu năm trước sau lần kết hôn đó, con cũng không còn về nhà ăn tết nữa…” Mẹ anh thở dài.
Trần Ngữ Xuyên quay đầu nhìn Hà Lê, anh căn bản không hiểu Hà Lê có bằng lòng cùng anh về nhà cha mẹ ăn tết không.
Hà Lê dịu dàng gật đầu.
“Vâng… Năm nay con nhất định dẫn hai người về nhà ăn tết.”
Trên gương mặt cha mẹ Ngữ Xuyên tựa hồ có thần sắc thở phào nhẹ nhõm.
“Nào nào, cháu đói bụng rồi, Tiểu Tề cũng đã đói bụng chứ? Chúng ta cùng đi ăn trưa ở chỗ đó đi!” Quý Duy đề nghị.
Vì thế ông nội bà nội nắm tay cháu đích tôn, Ngữ Xuyên cầm tay Hà Lê, Quý Duy đi bên cạnh hai người, đi bộ tới quán bán món cay Tứ Xuyên đầu phố.
Nhìn thấy ông cháu xa xa đi ở đằng trước, Hà Lê không nén nổi đành hỏi Quý Duy: “Mấy tháng nay rốt cuộc cậu cùng ba mẹ Ngữ Xuyên nói những thứ gì?”
“Làm sao anh biết tôi kể mọi chuyện với bọn họ?”
“Người là do cậu đưa đến, vậy đương nhiên có chặt chẽ quan hệ với cậu.”
“Oa! Không hổ danh là luật sư!”
“Chỉ cần là người có chút đầu óc sẽ nhìn ra được thôi? Chẳng liên quan tới chuyện tôi làm luật sư.”
“Tôi chỉ là đem chi tiết việc tôi ở nhà mấy người trông thấy sở kiến sở văn thuật lại thôi. Sợ chết người!”
“Sợ chết anh hả? Vậy sao anh chưa chết? Còn tự thuật mọi việc?”
“Cậu là đồ tiểu tử thúi miệng lưỡi sắc nhọn, tôi nói là sợ chết người, chứ chưa nói sợ chết tôi…”
Hai người tiếp tục đấu khẩu.
Trần Ngữ Xuyên chỉ cười, tuyệt không muốn bị lôi vào lốc xoáy của cuộc chiến mồm miệng. Tranh cãi sao? Này quả thực rất ấu trĩ!
《 Chính văn hoàn 》