CHƯƠNG 24: DẠ TẬP [ TRUNG ]
Giữa trưa, tại thiên thính phòng, vài người không nên xuất hiện lại có mặt. Nhưng sau khi Liễu Tàn Nguyệt cùng Liễu Tàn Ngọc tiến vào thiên thính. Độc Cô Phong không khỏi hoài nghi vài người này rốt cuộc tồn tại hay không tồn tại. Vì sao trang chủ cùng Tàn Ngọc dường như đều có vẻ không nhìn thấy . Vẫn giống như trước đây, quả nhiên là phụ tử sao, thoáng lau mồ hôi lạnh trên trán, Độc Cô Phong thầm nghĩ. .
Liễu Tàn Ngọc ngồi tại vị trí của mình cho đến khi đồ ăn đến. Hoàn toàn không nhìn bốn ánh mắt đang nhìn hắn. Đương nhiên ba trong số đó là Kì Thiên Dực, Lâm Nhã Tu, Hoa Mộ Diệp. Một người khác tự nhiên là nương của Liễu Thi Mặc – Dịch Mẫn.
Nhưng thật ra Lâm Nhã Tu vẫn cung kính đứng lên, hướng Liễu Tàn Nguyệt nói: “Quấy rầy trang chủ . .”
Liễu Tàn Nguyệt lạnh lùng nhìn thoáng qua. Dịch Mẫn trừng mắt nhìn Liễu Tàn Ngọc. Cho đến khi Dịch Mẫn dời tầm mắt sang chỗ khác, Liễu Tàn Nguyệt mới lạnh lùng nói với toàn bộ người trong bàn, trừ bỏ Liễu Tàn Ngọc đã bắt đầu ăn: “Ăn cơm. .”
Mọi người nghe được chỉ thị mới bắt đầu động đũa. Mặc dù thế nhưng ba người Lâm Nhã Tu vẫn rất ngạc nhiên. Liễu Tàn Nguyệt tựa hồ đối với sự vô lễ của Liễu Tàn Ngọc rất bao dung. Nếu là người khác, hẳn đã đến địa phủ.Liễu Tàn Ngọc vẫn là tiếp tục mục đích của bản thân – ăn. Lúc hắn ăn no để đũa xuống. Liễu Tàn Nguyệt lại gắp cho Liễu Tàn Ngọc một miếng thịt để trước miệng Liễu Tàn Ngọc. Mày liễu hơi nhíu nhìn Liễu Tàn Nguyệt, trong mắt hơn vài phần ai oán: “Ta ăn không vô.” Hiển nhiên là đang nói với Liễu Tàn Nguyệt. .
Liễu Tàn Nguyệt nghe vậy chọn mi. Không nói cái gì, bất quá ý tứ rất rõ ràng, nếu Liễu Tàn Ngọc không ăn hắn vẫn giơ như vậy. Hai người nhìn nhau đã bằng thời gian uống một chén trà. Không khí càng ngày càng ngưng trọng. Rốt cục Tần Bích Sương quyết định đi ra giảng hòa, vừa mới chuẩn bị mở miệng đã thấy Liễu Tàn Ngọc một hơi ăn luôn miếng thịt trên chiếc đũa, trên mặt tràn đầy không cam lòng, phẫn hận cắn miệng thịt. Liễu Tàn Ngọc tưởng tượng nó thành người cố chấp trước mặt này. Nhìn Liễu Tàn Ngọc mang chút tính hài tử, trên mặt Liễu Tàn Nguyệt gợi lên tiếu ý. Lại gắp một khối nữa, cứ như vậy cho đến khi thấy Liễu Tàn Ngọc thực sự ăn không vô khi mới dừng tay, sau đó ăn cơm của mình. . Trừng mắt nhìn Liễu Tàn Nguyệt. . Liễu Tàn Ngọc thiếu chút nữa cho rằng người này muốn mình ăn no mà chết. .
Người ở chỗ này không một ai không trợn mắt há hốc mồm. Đây thật là Liễu Tàn Nguyệt lãnh huyết vô tình? Nhưng khi hoàn hồn lại thấy y diện vô biểu tình. Ảo giác ảo giác…Trong lòng mỗi người không ngừng nhớ kỹ, hy vọng điều lúc trước mình nhìn thấy đều là ảo giác. .
Chờ Liễu Tàn Nguyệt ăn xong. Mới bảo Liễu Tàn Ngọc còn đang trừng hắn có thể đi. sau khi hai người rời đi mọi người mới trầm tĩnh lại. Độc Cô Phong nói: “Ai. . Tàn Ngọc cùng trang chủ cảm tình thật tốt a. .”
Tần Bích Sương lại cười quỷ dị: “Ngươi không biết là bọn họ không giống phụ tử sao. .”
“Không giống sao? Diện mạo có vài phần tương tự mà.” Độc Cô Phong kỳ quái nhìn Tần Bích Sương. . Nàng là có ý gì? . .
“Ha hả. .” Mà Tần Bích Sương lại cười cười mờ ám. Không tiếp tục nói tiếp, còn Mộ Dung Vân vẫn đang tự hỏi chuyện lúc trước. Lãnh Bắc Hi nhìn hai người rời đi, giống như đang nghĩ tới vấn đề gì đó. .
Mặc dù Dịch Mẫn rất bất mãn, nhưng cũng không dám nói gì với nhóm người Tần Bích Sương, buông bát phẫn hận quay về phòng mình.
Đi vào hoa viên trước phòng. Ba người Liễu Thi Mặc ngồi ở bàn đá trước phòng.
“Thi Mặc. .Phụ thân ngươi có vẻ thực thích ca ca ngươi a. .” Kì Thiên Dực nói. Thần tình nghi vấn. . Tò mò. .
Lâm Nhã Tu có điểm bất đắc dĩ nhìn nhìn người đối với cái gì cũng tò mò, không còn gì để nói với Kì Thiên Dực. .
“Có lẽ là mười mấy năm không hảo hảo chiếu cố Tàn Ngọc. . Cho nên hiện tại mới đối với hắn đặc biệt. .” Liễu Thi Mặc rầu rĩ nói. Chẳng biết tại sao thấy phụ thân đối với Tàn Nọc tốt như vậy chính mình lại không vui. .
Người nọ bởi vì loại nguyên nhân này mà đối với một người tốt như vậy sao. Mặt Lâm Nhã Tu có chút run rẩy. . Không thèm nói gì với người không có đầu óc này. . Ai ngờ. . Kì Thiên Dực như bừng tỉnh đại ngộ trả lời: “Nguyên lai là như vậy a. . Thi Mặc, phụ thân ngươi thật đúng là hảo mà. .” Nhất thời xúc động, hắn đã quên Liễu Tàn Nguyệt là người như thế nào . .
Nhìn nhìn Lâm Nhã Tu đã buồn bực muốn chết. Lại nhìn nhìn vẻ mặt rầu rĩ không vui của Liễu Thi Mặc. Hoa Mộ Diệp mở miệng nói: “Được rồi, được rồi. Thi Mặc cũng không nên không vui . Nếu chỉ vì phụ thân ngươi đối với Liễu Tàn Ngọc hảo như vậy lại không đối với ngươi hảo mà tức giận, không phải rất trẻ con sao. .”
“Ân. .” Đúng vậy. . Chỉ vì phụ thân áy náy với mẫu thân của Tàn Ngọc mà đối tốt với Tàn Ngọc như vậy. Tại sao mình vì phụ thân đối tốt với Tàn Ngọc mà tức giận chứ. Nhưng cho dù nghĩ như vậy mình vẫn không thấy vui vẻ lên. . Vì sao?“Chúng ta nói chuyện chính. .” Lâm Nhã Tu trực tiếp lôi kéo lực chú ý của ba người, nhắc nhở mọi người ý nghĩa tới nơi này: “Hôm qua, người nọ thật là Tiêu Vũ Thanh sao? . .”
“Đúng vậy. . Không phát hiện hắn mang nhân bì diện cụ. Thì chính là hắn.” Hoa Mộ Diệp mất đi bộ dáng ngả ngớn. . Nghiêm túc nói. .
“Hơn nữa hôm qua trở về trước, chúng ta có ghé qua Diễm Tương lâu, không phải tú bà đã nói trước đó không lâu Tiêu Vũ Thanh cũng đến Diễm Tương lâu sao. Sáng ngày hôm qua liền không gặp người này.” Liễu Thi Mặc, bBan đầu cũng hoài nghi là Diễm Tương lâu giở trò quỷ. Nhưng nếu là như thế, sao lại để Tiêu Vũ Thanh ra tiếp khách. Có lẽ không biết thân phận của hắn. .
“Ân. . Nói cách khác Diễm Tương lâu không có vấn đề gì. .” Kì Thiên Dực nói. Đột nhiên như nhớ tới, hai mắt sáng lên. Lâm Nhã Tu đoán được hắn muốn nói gì, đau đầu nhu nhu huyệt thái dương: “Bất quá Ngọc Điệp kia thật sự lợi hại a. Chỉ dựa vào nội lực liền giết chết Tiêu Vũ Thanh. Hơn nữa hắn tựa hồ ngay cả chừa một con đường sống cũng không a. . Người Huyết Sát Môn thực ngoan độc. Giết đồng môn, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có a. .”
“Huyết Sát Môn có bốn môn chủ, ngươi không phải biết sao. .” Lâm Nhã Tu nhu nhu huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói. Ba người lập tức vểnh nghe. . Dù sao Lâm Nhã Tu đối với giang hồ cũng hiểu biết rất nhiều: “Nghe nói. . Mọi người trong tứ môn chỉ ở trong các của mình. . Nếu không phải Huyết Sát Môn bang chủ ra nhiệm vụ. Bình thường họ không hề chạm mặt. Cho nên nói quan hệ bên trong Huyết Sát Môn không tốt.”
“Đây không phải là châm ngòi bọn họ, có thể dễ dàng diệt trừ Huyết Sát Môn sao.” Kì Thiên Dực hưng trí bừng bừng nói. Không nghĩ tới dễ dàng như vậy. .
“Nếu là nghĩ như vậy. . Vậy ngươi liền sai rồi. .” Lâm Nhã Tu liếc mắt xem thường Kỳ Thiên Dực, tiếp tục nói: “Nếu thật sự châm ngòi sẽ tự giết lẫn nhau. . Huyết Sát Môn còn có thể tồn tại đến nay? . .”
“Cũng đúng. . Nhưng bọn hắn chỉ trông nom Các của mình, không phải sao.. Vậy cái gì cho dù bị châm ngòi bọn họ cũng không tự giết lẫn nhau?” Hoa Mộ Diệp hỏi. Nếu như thật sự quan hệ không tốt, sao không diệt trừ người mình ghét chứ. .
“Đây là chỗ lợi hại của bang chủ Huyết Sát Môn. Cho dù người trong tứ môn không hề hợp nhau, lại đều nguyện ý trung thành với hắn. . Hơn nữa Huyết Sát Môn giao nhiệm vụ cho mỗi cá nhân khác nhau. Hiển nhiên chuyện tàn sát lẫn nhau rất ít.” Lâm Nhã Tu từ từ giải thích. Đột nhiên nhíu mi: “Bất quá Điệp môn kia tựa hồ chuyên làm nhiệm vụ ám sát. Cho nên mới không nhiều người biết đến sự hiện hữu của hắn. Chỉ biết là có tứ môn lại không biết có Điệp môn, lại càng không biết Điệp môn môn chủ Ngọc Điệp là ai. .”
“Theo cử chỉ ngày hôm qua, xem ra cảm tình giữa Ngọc Điệp cùng Sở Hồng Tú tựa hồ không tồi. Nhưng đối người của Tiêu môn hai người đều phi thường chán ghét. .” Liễu Thi Mặc nói. Hôm qua, mặc dù nhìn không ra Ngọc Điệp có biến hóa cảm xúc gì. Nhưng Sở Hồng Tú lại làm cho người ta phi thường để ý. .
“Ân. . Bất quá, vì sao Ngọc Điệp kia lại che mặt? . . Chẳng lẽ lớn lên rất xấu? . . Các ngươi nhìn đến bộ dáng của hắn trước khi đèn tắt không? . .” Kì Thiên Dực hỏi. Quả nhiên Lâm Nhã Tu lại nhu nhu huyệt thái dương. Chỉ biết người này để ý chính là. .
“Không có. .”Thi Mặc cùng Mộ Diệp trả lời. .
“Nhưng hôm qua khẳng định là có người cố ý tắt đèn. Hơn nữa người nọ công lực rất tốt. Có lẽ cũng là người của Huyết Sát Môn không chừng. .” Nghĩ nghĩ ngày hôm qua đèn tắt nhanh như thế. Nhất định là có người dụng chưởng phong diệt. Tại nơi tràn ngập cao thủ nhưng không ai phát hiện. Nhất định không phải người bình thường.
“Đúng là muốn diệt trừ Huyết Sát Môn rất khó.” Liễu Thi Mặc đáp. .
Hàn Vân các, Liễu Tàn Ngọc dựa vào đại thụ nhìn mặt nước. Mí mắt càng ngày càng nặng.
“Ngọc nhi. . Muốn ngủ sao. .” Nhìn Liễu Tàn Ngọc muốn ngủ. Liễu Tàn Nguyệt hỏi. Nhân tiện đem hắn kéo vào trong ngực.
Tìm vị trí thoải mái, tựa vào trong ngực Liễu Tàn Nguyệt. Nhẹ nhàng lên tiếng. Không biết vì sao chỉ cần Liễu Tàn Nguyệt ở bên thì mình muốn ngủ. Hơn nữa ngủ luôn rất say. .
Nhìn người trong ngực an tâm ngủ. Liễu Tàn Nguyệt mỉm cười. Là bởi vì tín nhiệm mình mới nguyện ý an tâm ngủ như vậy. Nhẹ nhàng vuốt mặt Liễu Tàn Ngọc. Liễu Tàn Nguyệt cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại kia. Giật giật như thể bất mãn, Liễu Tàn Ngọc càng tiến vào trong lòng Liễu Tàn Nguyệt. Con ngươi phit thúy tràn ngập trìu mến: “Ngươi như vậy …Ta sao có thể buông tay.”