CHƯƠNG 31: ĐÔ THÀNH [ HẠ ]
Sở Hồng Tú nghe vậy trừng lớn hai mắt trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy phẫn nộ. Lập tức cười lạnh nói: “Tứ đại môn chủ đều chỉ làm nhiệm vụ bang chủ phân phó. Tiêu môn chủ tự tiện để Ngọc đi làm nhiệm vụ chính là phá hư môn quy. Sẽ không sợ bang chủ xử phạt sao. .”
Người tới không hề bị lời nói của Sở Hồng Tú dọa. Ngẩng đầu nhìn phía Sở Hồng Tú bên cạnh Liễu Tàn Ngọc: “Điệp môn chủ lần trước tiếp nhận nhiệm vụ của Tiêu môn đi cứu Sở môn chủ. Vì sao lần này lại không thể . . Nếu tiểu nhân nhớ không lầm Điệp môn chủ khi đó cũng có nhiệm vụ. Môn quy cũng có nói khi có nhiệm vụ trừ phi có lý do đặc biệt thì không thể tùy ý làm nhiệm vụ khác sao. .” Trong đôi mắt màu nâu của người tới hiện lên một đạo tinh quang. Đem Sở Hồng Tú làm cái cớ, lại không nghĩ rằng Liễu Tàn Ngọc vẫn chưa nói cho Sở Hồng Tú lần trước đi cứu nàng cho dù biết rằng Tiêu Kình lấy danh nghĩa bang chủ cố ý làm mình khó xử. Chính mình thực sự cũng không có thể mặc kệ Sở Hồng Tú. Liền giả giả không biết đi hoàn thành nhiệm vụ. Xem ra đây là hắn đã sớm đự định tốt. .
Trong mắt Sở Hồng Tú dần hiện ra quanh mang phức tạp. Kinh hoảng nhìn về phía Liễu Tàn Ngọc, muốn từ trong mắt của hắn tìm ra sự thật. Nhưng khi nhìn đến mục mâu tử sắc tràn đầy lạnh nhạt. Nàng liền biết. . Đây là thật sự. . Cúi đầu che dấu sự hối hận ngụ ở trong mắt. Nhẹ nhàng nói: “Ngọc. . Đều là bởi vì ta. .” Nếu ta không khiến ngươi thêm phiền toái, ngươi sẽ không bị người hạn chế như vậy. Rốt cuộc nói không nên lời, nước mắt rơi. . Lại quật cường cúi đầu thấp hơn. Cảm giác có ban tay lạnh lẽo nhẹ nhàng xoa đầu của mình như an ủ, Sở Hồng Tú lê rơi càng nhanh.Nhìn người trước mắt quật cường rồi lại vô cùng yếu ớt. Nhẹ nhàng xoa đầu Sở Hồng Tú không khỏi thở dài. Tựa hồ mỗi lần gặp mặt đều thấy nàng khóc. . Là bởi mình sao. . Đem nàng ôm vào trong ngực. Không cho một ai khác nhìn thấy nàng khóc. Lạnh giọng nói: “Giết Liễu Vô Khuynh là chuyện ta quyết định. . Thay ta chuyển cáo Tiêu Kình. . Giải dược khi nào cho ta. .”
Người tới hiển nhiên đối với việc Liễu Tàn Ngọc biết hết thảy cả kinh. Quả nhiên là không thể xem thường: “Nếu Điệp môn chủ đã muốn biết. . Tiểu nhân liền không nhiều lời nữa. . Tiêu môn chủ nói. . Chờ người trở lại Huyết Sát Môn thì sẽ đem giải cho người. . Cho nên xin người hãy mau trở về. . Dược chính là không nhiều lắm . . Lần này vẫn chưa cho ngài mang đến Họa Dung . . Lý do gì ắt hẳn người cũng biết . .” Nhìn nhìn Sở Hồng Tú người tới tiếp tục nói: “Tiểu nhân Tiêu Thiên vẫn thực kính nể Điệp môn chủ, về sau nếu có chuyện gì môn chủ cũng có thể tìm tiểu nhân.” Nói xong liền nhanh chóng đứng dậy ly khai.Liễu Tàn Ngọc mày liễu hơi nhíu. Người này không giống những người khác ở Tiêu môn. Xem ra cũng không đơn giản. Nhìn Sở Hồng Tú vẫn đang khóc, Liễu Tàn Ngọc lại thở dài. Nếu không biết an ủi như thế nào cứ để nàng khóc đi. Dù sao y phục này mỗi lần thấy nàng không bị dơ mới kỳ quái.Sáng sớm. Trong rừng chim chóc rúi rít kêu. Bên hồ trong suốt hai bạch y nhân. Bọn họ đứng trước một bia mộ. Hai người trầm mặc không ai mở miệng. Nữ tử xinh đẹp nhìn người trước mắt, trong mắt tràn ngập tơ máu, chắc là hôm qua khóc thật lâu. Người thanh niên kia lại thản nhiên nhìn bia mộ. Không có ngôn ngữ tựa như chung quanh hết thảy đều không tồn tại. Thản nhiên nhìn. Mà trong con ngươi tử sắc giống như có thể mê hoặc lòng người kia lại mang theo một tia quyến luyến ôn nhu cùng thản nhiên bi thương. Nhưng một cái chớp mắt liền đem điều đó ẩn sâu nơi đáy mắt. .
“Xào xạc. .” Trong rừng lá cây bị một trận gió thổi qua. Cảm thấy có người tiếp cận, Liễu Tàn Ngọc cùng Sở Hồng Tú cảnh giác. Tay cầm chủy thủy giấu trong tay áo. Liễu Tàn Ngọc quan sát tình huống bốn phía. Đột nhiên một bóng đen vọt đến trước mặt Liễu Tàn Ngọc. Nhanh chóng tránh một đao hướng đến ngực mình. . Rút ra chủy thủ, nhanh chóng dịch chuyển, chủy thủy đã ở trên cổ người tới. Liễu Tàn Ngọc lại nhanh chóng nhận ra người này. Mà Sở Hồng Tú cũng thấy rõ tướng mạo người tới: “Bang chủ. .” Thu hồi chủy thủ, Liễu Tàn Ngọc cùng Sở Hồng Tú hơi hơi khuynh thân hành lễ.
Mà người được xưng là bang chủ lại cười to hai tiếng, “Tàn Ngọc. . Xem ra võ công của ngươi có tiến bộ a. .”
“Tạ bang chủ khích lệ. .” Biết lúc trước hắn chính là thử mình, Liễu Tàn Ngọc vẫn chưa hỏi nhiều.Sở Hồng Tú một bên lại mở miệng hỏi: “Bang chủ, sao người lại tới nơi này..” Bình thường hắn không phải ở trong môn sao. Như thế nào lại tới nơi này. . Chẳng lẽ. .
“Ta nghe nói Tiêu Kình lại phá môn quy buộc ngươi đi làm nhiệm vụ cho hắn.” Nhìn nhìn Liễu Tàn Ngọc vẫn một bộ dáng lạnh lùng tiếp tục nói: “Ngươi có thể không làm nhiệm vụ giết Vô Khuynh. Nhưng phải đến hoàng cung một lần. Nơi đó có hai viên ngọc lưu ly nghĩ biện pháp lấy về. Về phần Tiêu Kình ta sẽ tìm hắn. .”
“Vâng.” Liễu Tàn Ngọc thản nhiên trả lời. Tuy rằng không biết vì sao bang chủ lại tới nơi này. Nhưng chuyện ấycũng không liên quan đến mình.Thấy Liễu Tàn Ngọc đáp ứng. Nhìn về phía Sở Hồng Tú tiếp tục nói: “Hồng Tú, nơi cần đến đại nội cao thủ rất nhiều. Sợ là một mình Tàn Ngọc không được. .”
“Vâng.”Sở Hồng Tú cung kính trả lời. Đối với vị bang chủ này nàng vẫn có hảo cảm, dù bang chủ bình thường nghiêm khắc nhưng đối với Tàn Ngọc lại phi thường chiếu cố.“Tối nay động thủ. .” Nói xong thân hình liền biến mất trong rừng.Thấy bang chủ đã rời đi. Liễu Tàn Ngọc liền lạnh nhạt nói: “Đi thôi. .” Sở Hồng Tú vui vẻ nắm cánh tay Liễu Tàn Ngọc. Như làm nũng nói: “Ngọc. . Cùng đi dạo phố đi. . Lần nào đến đô thành cũng chưa nhìn kỹ nơi này, cùng đi xem đi.” Trên mặt tràn ngập biểu tình chờ mong.
Liễu Tàn Ngọc bất đắc dĩ cười cười: “Đừng tưởng rằng bang chủ không trách cứ ngươi sẽ không có chuyện gì . .” Nhưng cũng chấp nhận cùng nàng đi dạo phố. Kỳ thật chính mình cũng chưa bao giờ chân chính xem qua đô thành. Bắc Hi có việc sẽ không trở về. Bộ dạng bởi vì không dùng dược biến trở về bộ dáng ban đầu, muốn trở về cũng khó: “Như vậy đi đô thành có phải rất bắt mắt hay không?” Liễu Tàn Ngọc suy tư hỏi.
Lấy ra hai cái sa mỏng che mặt. Sở Hồng Tú nghịch ngợm nói: “Ta đã sớm chuẩn bị tốt. . Chúng ta cùng nhau mang cái này đi dạo phố . .”
Bất đắc dĩ cười cười. Xem ra là sớm chuẩn bị mà. Lấy sa mỏng che khuôn mặt thanh tú quá mức xinh đẹp. Không khỏi thở dài. Chẳng lẽ nàng không biết như vậy càng bắt mắt sao. Huống hồ đôi mắt này. Như thế nào cũng che không được. .
Trên đường đô thành náo nhiệt, người đến người đi. Lại không một ai không bị hai người che mặt trước mắt thu hút ánh nhìn mà dừng chân.
“Ngọc. . Ngươi xem, ngươi xem, cây trâm này thật khá. .” Sở Hồng Tú lôi kéo Liễu Tàn Ngọc từ quán tới quán kia. Hận không thể đem mấy thứ này đi. Liễu Tàn Ngọc tuy bất đắc dĩ nhưng trên mặt lại nổi lên tiếu ý. Mang tiền mua cây trâm kia. Liền bị kéo tới chỗ khác. Nhìn trong tay càng ngày càng nhiều đồ. Liễu Tàn Ngọc bắt đầu hoài nghi có phải nàng dẫn mình tới là để. . .
Mà người ven đường lại dùng ánh mắt kỳ dị nhìn bọn họ. Đặc biệt đối với Liễu Tàn Ngọc, mỗi người đều đứng cách bọn họ năm bước không dám tới gần. Trong mắt tràn ngập phức tạp rồi lại xem không hiểu tình tự.Sở Hồng Tú hiển nhiên cảm giác được. Nhưng thấy bộ dáng không sao cả của Liễu Tàn Ngọc. Lại không biết mở miệng hỏi như thế nào: “Ngọc. . Ta đói bụng. .” Lôi kéo Liễu Tàn Ngọc đến tửu lâu cách đó không xa. Liễu Tàn Ngọc cười cười biết Sở Hồng Tú là vì hắn lo lắng. Nhưng hắn sớm đã quen bị nhìn như vậy, đã sớm không sao cả. Hắn cần gì phải để ý. Đang nghĩ ngợi thì có một trận tiếng vó ngựa dồn dập hướng tới gần bọn họ.“Tránh ra. . Mau tránh ra. . Ngựa này không dừng lại. .” Người ngồi trên lưng ngựa hét lớn. .