Tàn Ngọc Li Thương

Chương 34: Chương 34: Nhiệm Vụ [ Hạ ]




CHƯƠNG 34: NHIỆM VỤ [ HẠ ]

“Đinh linh. .”

Theo tiếng chuông. Liễu Tàn Ngọc đi vào một chỗ có vẻ hẻo lánh. Theo tường vây nhảy xuống. Đứng phía trước phòng xem xét, hiển nhiên là được kiến tạo từ rất sớm. Nhưng vườn cùng phòng ốc lại dị thường sạch sẽ.

Đẩy cửa vào đập vào mắt là một mảnh bạch sắc, cùng phòng của nương có vài phần tương tự. Hướng phòng phát ra tiếng chuông đi đến. Đẩy cửa vào. . Đúng là nội thất. Liễu Tàn Ngọc một thân hồng y dường như nổi bật trong căn phòng chỉ có màu trắng này. Đến bên bàn, trên bàn không có đồ vật này nọ chỉ có gương đồng. Ở trong kính, Liễu Tàn Ngọc nhìn thấy chính mình một thân hồng y. Lại thoáng chốc nhìn thấy tóc đen biến thành ngân phát. Có chút kinh ngạc bắt lấy một sợi tóc xem, vẫn là màu đen. Có lẽ là chính mình nhìn lầm rồi đi. Nghĩ như vậy liền không để ý gương. Thân thủ kéo ngăn kéo phát ra tiếng chuông. Nhưng Liễu Tàn Ngọc nhìn thấy trong ngăn kéo. Tiếng chuông hoàn toàn chỉ là . .

Trong ngăn kéo có một vòng nhạc. Liễu Tàn Ngọc lấy ra, suy nghĩ như có như không bồi hồi trong đầu. Lại thấy không rõ, chờ khi bừng tỉnh đã mang trên cổ tay. Nghi hoặc lắc lắc. .”Đinh đinh. .” Có chút khó hiểu, rốt cuộc sao lại thế này, có chút tự giễu cười cười. Sẽ không có quỷ thật chứ. Lại phát hiện trong ngăn kéo tựa hồ còn có cái gì đó. Xuất ra liền phát hiện là một phong thư ố vàng nhưng chưa mất đi nét chữ. Vừa nhìn đã thấy trên mặt ba chữ Liễu Như Phong. .

“Như Phong, nếu có thể rời khỏi nơi này, sau đó ta sẽ cùng ngươi ở tại Phong Linh sơn.” Một người lạnh nhạt nói lại mơ hồ để lộ ra hy vọng.

“Ha hả. . Thu Li nghĩ muốn ở sơn trang kia hay bất kì nơi nào, chờ đến khi rảnh chúng ta liền ngụ ở đó không trở về được không. .” Người kia cười sờ sờ đầu đối phương, trong khẩu khí lộ vẻ cưng chiều.Nghe vậy người nọ nở nụ cười phi thường ôn nhu lại hạnh phúc. Liễu Tàn Ngọc lại mơ hồ cảm giác được người nọ cất dấu bi thương. Nếu thật có thể cùng ngươi vĩnh viễn một chỗ thì tốt rồi. Tựa hồ nghe người nọ thì thầm trong lòng.

Đoạn trí nhớ ngắn ngủi. . Mặt hai người kia cũng chưa thấy rõ. . Chỉ nhớ rõ. . Người được xưng là Thu Li có một đầu ngân phát rất xinh đẹp.

Đuổi đi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Nhìn tín thư nắm chặt trong tay vẫn chưa mở ra. Mở thư. . Nét chữ mềm dẻo không mất đi sự kiên cường hiện ra trước mắt. Thu Li…Ta không biết rốt cục ngươi có nhìn thấy phong thư này hay không. Nhưng ta tin tưởng…Ngươi nhất định sẽ tới nơi này. Bởi vì ngươi nói qua. . Chỉ cần có Linh hắn sẽ mang ngươi trở lại đây. Cho nên ta viết phong thư này. Chỉ là muốn nói cho ngươi biết ta không quên ước định từng nói qua. Có lẽ ngươi nghĩ đây chẳng qua là ta thuận miệng đáp ứng ngươi. Nhưng ta lại không quên. .

Ta sẽ ở Phong Linh sơn chờ ngươi. .

Vẫn. .

Như Phong

Phong Linh sơn. . Không biết tại sao Liễu Tàn Ngọc lại nở nụ cười. Chính mình cũng không biết, không biết Thu Li là ai, không biết Như Phong là ai. . Lại giống chân thật cảm giác được. .

“Hoàng Thượng. . Thích khách. . Hắn. . Hắn vào Li viên. .” Liễu Tàn Ngọc nghe được ngoài cửa có một thị vệ hướng Liễu Liệt Khi đang khoan thai đi tới nói. .

“Cái gì? ! . . Làm sao có thể. . Nơi này không phải không ai có thể vào sao. . Như thế nào lại. .” Một người kêu to. . Tựa hồ là vị quan viên lúc trước cùng mình nói chuyện.

Theo tín trung đổ ra hai cái vòng tay, cất lá thư vào trong lòng ngực, sau. . Thản nhiên đi ra khỏi phòng. Bọn thị vệ thấy Liễu Tàn Ngọc đi ra. Nhưng đều lùi lại mấy bước. Trên mặt không che dấu được hoảng sợ. Tò mò quét mắt nhìn mọi người. Rất khó hiểu nhưng lập tức cười. Bọn họ cùng mình không quan hệ. Bất quá phải rời khỏi nơi này, tựa hồ chỉ có thể rửa sạch một chút . .

“Tàn Ngọc. .” Liễu Vô Khuynh vốn định tiến lên nói cho Liễu Tàn Ngọc thứ gì đó, một người bước lên trước ngăn lại.“Điện hạ. . Người có lẽ nhận sai người. . Đó là thích khách. .” Người nọ ngăn Liễu Vô Khuynh. Lập tức bảo hộ trước người Liễu Liệt Khi cùng Liễu Vô Khuynh.

Nở nụ cười thị huyết. Liễu Tàn Ngọc nghiêng người dựa vào cánh cửa, đùa cợt: “Thống lĩnh cấm vệ quân? Ha hả. . Thực là một thị vệ bảo vệ chủ tử thật tốt a. .”

Người nọ sắc mặt khẽ biến, lại nghiêm mặt lớn tiếng nói: ” Thích khách lớn mật còn không mau thúc thủ chịu trói. .” Lại đảo những người lúc trước lui về phía sau: “Các ngươi nhanh bắt lấy hắn. . Còn muốn để hắn ám sát hoàng thượng lẫn nữa sao. .”

Mấy vị thị vệ nghe vậy một lần nữa cố lấy dũng khí, cầm lấy kiếm hướng Liễu Tàn Ngọc chém tới. Nháy mắt, người ban đầu dựa vào cửa đã biến mất không thấy. Chỉ nghe thấy tiếng chuông thanh thúy. Một thân ảnh hồng sắc đột nhiên xuất hiện trước mặt đám thị vệ. Chưa kịp nhìn thấy thân ảnh người nọ thì trước mắt tối sầm. Liễu Tàn Ngọc tay cầm chủy thủ lướt qua động mạch trên cổ bọn thị vệ. Người này chết còn chưa ngã xuống liền hướng người khác chém tới. Hồng y phiêu dật trong đám người, động tác nhẹ nhàng mà tao nhã như khởi vũ.

Mấy người đứng ở một bên quan sát. Kỹ thuật giết người của thích khách kia giống như là điệp bay múa giữa không trung. Nói người khác có lẽ không tin tưởng. Nhưng ánh mắt bọn hắn nói cho bọn hắn biết đây là sự thật. Mà từ đầu đến cuối Liễu Tàn Ngọc đều cười. Như tiên tử lại cố tình là Tu La lấy mạng. Thống lĩnh cấm vệ quân rút kiếm ra làm như một lão hổ hết sức căng thẳng. Khẩn trương quan sát hướng đi của Liễu Tàn Ngọc.

Liễu Tàn Ngọc tựa hồ phát hiện động tác đó của hắn. Chủy thủ hướng về phía người cuối cùng. Một cái chớp mắt đã không thấy bóng người. Thống lĩnh cấm vệ quân giữ chặt Liễu Vô Khuynh phía sau: “A. .” Kiếm còn chưa đâm vào thân thể Liễu Vô Khuynh. Tay cầm kiếm đã bị Liễu Tàn Ngọc chặt xuống. Không dám tin nhìn người trước mắt mình. Chỉ có một chủy thủ đã đem cổ tay mình chặt xuống. Ngồi xổm băng bó tay không ngừng chảy máu. Ngẩng đầu nhìn người vẫn đạm đạm cười lại thấy trong mắt hắn nồng đậm sát ý: “Này. . Chính là Huyết Điệp trong truyền thuyết.” Hắn lẩm bẩm nói, mồ môi lạnh theo thái dương chảy xuống. Vì đau đớn cũng vì vận mệnh kia sắp đến.

Liễu Tàn Ngọc ngồi xổm xuống cười cười nhìn cánh tay đã không còn cổ tay. Nhìn nhìn lại người đã bị dọa tới trắng mặt, dùng chủy thủ nhẹ nhàng ma xát cổ của hắn nói: “Muốn sống sao? . .”

“Muốn. .” Thống lĩnh cấm vệ quân không cần suy nghĩ nói. Nhưng nhìn đến mục mâu tử sắc hoàn toàn không có ý cười, bất an cùng khủng hoảng cắn nuốt hắn. Riêng nhìn cặp mặt kia, trong đó có cảm giác áp bách vô hình. Cảm giác đao trên cổ trong nháy mắt sẽ lấy tính mạng mình.

Liễu Tàn Ngọc dùng thanh âm ôn nhu như nước suối nói: “Cũng có thể.” Dừng một chút nhìn người rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, lại nở nụ cươi thị huyết: “Bất quá ta chỉ buông tha người chết. .” Nhìn người kia tràn ngập tuyệt vọng sợ hãi, tiếu ý trên mặt càng đậm. Nhẹ nhàng trượt, tính mạng con người liền biến mất . .

Đứng dậy khẽ liếm vết máu trên đao. Xinh đẹp vô cùng lại làm cho ngươi ta không dám tới gần. Thu đao vào vỏ, mắt nhìn mấy gười còn đang ngốc lăng. Tiến lên từng bước, ở trước mặt Liễu Vô Khuynh cười nói: “Ta giúp ngươi lớn như vậy, ngươi cảm tạ ta thế nào. .” Thu hồi sát khí quanh thân. Nhìn Liễu Vô Khuynh còn ngốc lăng quyết định thưởng cho. . Khẽ hôn môi Liễu Vô Khuynh thấy Liễu Vô Khuynh kinh ngạc sau đó trên mặt xuất hiện một chút đỏ ửng. Tà tà cười như mèo ăn vụng cá. Lại nhìn mấy người bên cạnh tức giận đến đỏ mặt cùng cả kinh đến trắng mặt. Liễu Tàn Ngọc cười càng thêm thoải mái. Trước khi Liễu Liệt Khi còn chưa cầm kiếm khảm hắn, hắn đã vận khinh công nhảy lên tường.“Tàn Ngọc. . Ngươi. .” Liễu Vô Khuynh còn chưa nói xong liền bị Liễu Tàn Ngọc ngắt lời: “Ha hả. . Ta biết. . Ngươi không cần nói cho ta biết. . Nhân tiện ta cũng giúp ngươi rửa sạch . . Ngươi cũng không cần xen vào nữa.”

“Nhưng là. .” Liễu Vô Khuynh mới vừa mở miệng lại bị Liễu Tàn Ngọc ngắt lời. Tươi cười lạnh lùng nói: “Ta là Huyết Điệp. . Điểm ấy sẽ không thay đổi, bất luận ngươi nói cái gì. .”

“Tiêu Kình, vậy làm sao bây giờ. .” Liễu Vô Khuynh không nhìn người sắp bùng nổ phía sau, vẫn hỏi Liễu Tàn Ngọc. Bất an luôn luôn quẩn quanh hắn. .

Liễu Tàn Ngọc cười cười không để ý nói: “Ta chỉ nghe bang chủ.” Nhưng Liễu Vô Khuynh lại chưa từng thấy tiếu ý trong mắt hắn. . Còn muốn nói điều gì. . Lại chỉ nghe “Đinh đinh” một tiếng. . Người đã không còn.

Trên bầu trời rơi xuống một vật. . Liễu Vô Khuynh tiếp nhận. Vị quan viên kia xem xong kinh ngạc hét lớn: “Như Phong? . . Chẳng lẽ là Liễu Như Phong. . Như vậy người lúc trước kia chẳng phải là. .”

Liễu Vô Khuynh cùng Liễu Liệt Khi tới ngự thư phòng liền gặp một người sớm ngồi tại đó. Liễu Liệt Khi hiển nhiên còn đang tực giận vì chuyện lúc trước. Người kia lại thờ ơ không nói gì: “Nguyệt. . Ngươi muốn thế nào? . .”

Liễu Tàn Nguyệt cầm chén trà căn bản không có ý định trả lời. Qua hồi lâu mới ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Liễu Vô Khuynh, như muốn nhìn thấu hắn.

Liễu Liệt Khi thấy thế tiến lên ngăn trở tầm mắt Liễu Tàn Nguyệt. Tuy rằng hoàng đệ này so với hắn cũng có uy nghiêm. Nhưng ngay cả như vậy cũng không thể đem Khuynh nhi cho hắn nhìn. Lập tức lại nhớ đến chuyện phát sinh lúc trước, Liễu Liệt Khi kích động bất mãn nói: “Ta không nhìn nhi tử của ngươi như vậy. . Ngươi nhìn Khuynh nhi của ta như vậy làm cái gì. .”

Liễu Tàn Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, thu hồi tầm mắt. Đứng dậy rời đi. Tần Bích Sương ở phía sau bất đắc dĩ lắc đầu. . Ai. . làm hoàng đế cũng khổ a. . Chẳng có uy nghiêm. .

Phía sau chỉ nghe Liễu Liệt Khi hét lớn: “Liễu Tàn Nguyệt. . Rõ ràng là nhi tử của ngươi khinh bạc Khuynh nhi của ta. . Vì sao ngươi lại tỏ vẻ Khuynh nhi của ta khinh bạc nhi tử của ngươi. . Uy. . Ta còn là hoàng huynh của ngươi hay không a. .”Liễu Tàn Nguyệt căn bản không để ý tới người đang gầm rú phía sau. . Vẫn đi về phía trước . .

Ngọc nhi. . Ngươi quyết định ly khai sao? . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.