CHƯƠNG 15: THANH LÂU ( TRUNG )
Lúc Liễu Tàn Ngọc sắp đi lên trên đài. Tú bà lại đột nhiên nói chuyện: “Công tử. . Ta đây có cổ cầm. . Công tử có thể dùng cổ cầm gảy. .” Nếu như hắn thật sự là người kia. Nhất định sẽ đánh đàn. Hơn nữa chính hắn nói hắn không đạn tranh không phải sao.
“Không cần . .” Liễu Tàn Ngọc nhíu mày. Quả nhiên người này biết gì đó. Nếu thực sự biết nhất định phải gạt bỏ. Nếu để cho Liễu Thi Mặc phát hiện chắc chắn phá hư kế hoạch của mình. Nếu nhiệm vụ không thành . . Nhíu đôi mi thanh tú càng lúc càng sâu. .
“Chẳng lẽ công tử. . Chỉ biết nói mà không biết làm sao. . Nếu như công tử sợ. . Yêu cầu của Du Lan đưa ra có thể từ bỏ. .” Du Lan thấy Liễu Tàn Ngọc nhìn chằm chằm vào tranh trước mắt nhíu mày, liền mở miệng nói, trong thanh âm ẩn chứa khinh thường cùng gây xích mích. Mà dưới đài, Liễu Thi Mặc lại cùng cùng người vận y phục đẹp đẽ quý giá kia cảm thấy hứng thú nhìn diễn biến trên đài.
Liễu Tàn Ngọc nghe vậy, gạt bỏ suy nghĩ, ngẩng đầu. Mắt nhìn Du Lan rồi lại nhìn nhìn Liễu Thi Mặc dưới đài. Cuối cùng đem ánh mắt lưu tại trên người tú bà. Khóe miệng câu ra nhất mạt tươi cười. Nếu mình đoán đúng, vị tú bà xinh đẹp này tựa hồ không sống đến ngày mai.
Mà tú bà bị Liễu Tàn Ngọc nhìn thì trong lòng hoảng hốt. Nhìn lại ánh mắt Liễu Tàn Ngọc có chút phiêu tán, đôi mắt kia tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người, làm cho mình hốt hoảng.Ngồi trên ghế Du Lan ngồi lúc trước. Ánh mắt chuyển qua tranh trước mắt. Mặc dù mình chưa bao giờ đạn tranh nhưng từ nhỏ Liễu Tàn Ngọc đối với âm nhạc có thiên phú đặc thù. Tranh căn bản không tính là cái gì. Lúc trước nhìn Du Lan đạn liền sớm nhìn thấu âm điệu của tranh này. Nếu đã biết huyền âm hiển nhiên biết gảy đàn.
Ngay lúc người dưới đài bắt đầu không kiên nhẫn nhỏ giọng thì thầm. Liễu Tàn Ngọc nhắm lại hai mắt, tay vịn đàn tranh. Đạn lên. Mọi người vừa nghe quả nhiên là thủ khúc Du Lan đạn lúc trước.
Liễu Tàn Ngọc giờ phút này thoạt nhìn giống như tiên tử hạ phàm. Xiêm y đạm tử sắc nổi bật làn da trắng noãn. Tóc đen rũ xuống trên khuôn mặt. Hai mắt ngưng thần. Mục mâu tử sắc uyển chuyển. Sắc thái ôn hòa kích động thị giác mỗi người. Thủ khúc trên đàn không ngừng gảy. Đầu tiên là âm luật nhu hòa phù nhuận tâm mỗi người. Người ở chỗ này tưởng tượng ra trước mắt mình là khung cảnh tuyệt mỹ. Khi bọn hắn đắm chìm trong đó, Liễu Tàn Ngọc lại đột nhiên nhanh tay hơn. Âm luật nguyên bản nhu hòa đột nhiên dồn dập làm như muốn chạy trốn lại thủy chung không có cách nào đào thoát. Tâm mỗi người bị kéo về hiện tại. Huyền âm réo rắt khiến bọn họ nói không nên lời. Âm luật chậm dần trở lại nhu hòa như ban đầu. Nhưng không ai có ảo tưởng tốt đẹp. Chẳng biết tại sao. . Bọn họ ảo tưởng không được. Tâm vẫn đang dừng tại tiền trước đây đã vung ra. Cho dù hiện tại thanh âm nhu hòa như trước lại không an ủi được tâm bọn họ. Giống như Liễu Tàn Ngọc năm đó, là hắn đau. Dù sao bọn họ chỉ là nghe. .
Thanh âm cuối cùng. . Một thủ khúc. . Mọi người lại trở về chỗ cũ. Liễu Tàn Ngọc nhẹ nhàng đưa tay về phía sau. . Nhìn mọi người dưới đài bị chính mình đùa bỡn trong lòng bàn tay, tà mị tươi cười. Trong mắt là khinh thường cùng lạnh băng. Ánh mắt quét về phía tú bà. Lại chỉ nhìn mà không nói gì. .
Tú bà bị nhìn đến lạnh cả người. . Thẳng thấu tiếng lòng. . Lúc trước còn đắm chìm trong âm huyền của hắn. Lập tức định thần hướng Liễu Tàn Ngọc cười nhưng tươi cười lại dị thường cứng ngắc. Hắn quả nhiên là Huyết Điệp. Tuy rằng dung mạo so với lúc ấy có điều sai biệt. Nhưng nhất định là hắn, không ai có thể đạn ra huyền luật kia. Đùa bỡn lòng người. . hiện nay không còn nhìn thấy bi thương năm đó mà chỉ có vô tận băng lãnh làm cho người ta muốn tới gần, nhưng không cách nào tới gần: “Công tử đạn thực là tốt. . Chính là không biết công tử có biết ca từ của khúc này hay không.” Tuy rằng sợ hãi nhưng nhất định phải xác định hắn có phải Huyết Điệp hay không. Vạn nhất không phải. . . . . .
“Thủ khúc này còn có ca từ sao, thực muốn nghe xem a. .” Mọi người bởi vì một câu của tú bà mà bắt đầu thảo luận. Hơn nữa thỉnh thoảng còn nhìn lên Liễu Tàn Ngọc vẫn ngồi phía trên đài.
Trong mắt Liễu Tàn Ngọc hiện lên ý định phải gạt bỏ, lại cười nói: “Thật đáng tiếc. . Ta không biết. .”
“Như vậy a. . Kia thật đúng là đáng tiếc. .” Tú bà khôi phục bộ dáng xinh đẹp lúc trước, cười nói. Vừa rồi trong mắt Liễu Tàn Ngọc chợt lóe qua sát ý nhưng tú bà vẫn nhìn thẳng cặp mắt xinh đẹp kia. Tuy rằng sợ hãi nhưng vì muốn xác nhận, quả nhiên hắn chính là người mình muốn tìm.
Liễu Tàn Ngọc đứng dậy nhìn Du Lan bên cạnh, cười nói: “Hy vọng ngươi đừng quên lúc trước đáp ứng những gì. .” Tuy rằng ngữ khí ôn hòa lại mang theo mệnh lệnh.
Xuống dưới đài cầm lấy túi lớn đã đầy tiền kia. Đối với Liễu Thi Mặc còn đang sững sờ nói: “Cũng hy vọng ngươi chớ quên. .”
Liễu Thi Mặc lại bị những lời của hắn gọi về, trợn to mắt trừng Liễu Tàn Ngọc: “Liễu Tàn Ngọc. . Ngươi. . Ngươi. . Gạt người. .”
“A nha nha. . Ta làm sao gạt người . .” Liễu Tàn Ngọc cười bộ dáng chân thật, đùa bỡn túi tiền trong tay.
Liễu Thi Mặc nhìn bộ dáng chân thực trước mắt, còn hỏi lại hắn. . Giận trừng mắt kêu lên: “Ngươi rõ ràng biết đạn. . Lại nói mình không. . Không phải gạt người thì là cái gì. .”
“Ta xác thực không biết đạn mà. . Hôm nay là lần đầu tiên. . Bất quá nghe khẩu khí của ngươi. . Chẳng lẽ là ngươi đổi ý ? . . Cũng không có biện pháp a. . Nếu sợ thì trực tiếp nói với ta. . Ca. Ca. Ta tuyệt đối sẽ không cười ngươi. . Thật sự nga. .” Liễu Tàn Ngọc dùng ngữ khí cực kỳ diễn ngấy nói. . Trong lòng lại nghĩ chính mình chưa bao giờ một hơi nói nhiều lời như thế. Thật sự là ngoại lệ . .
Liễu Thi Mặc bị Liễu Tàn Ngọc nói đến ngẩn người. Chờ hắn hoàn hồn, thần tình đỏ bừng hét lớn: “Ai sợ a. . Không phải là xin lỗi sao. . Ta Liễu Thi Mặc sao có thể sợ. . Hừ. . Ngươi hảo trở về chờ ta hướng ngươi xin lỗi đi. .” Hắn Liễu Tàn Ngọc làm cái gì a. . Không phải là xin lỗi sao. . Có cái gì. .“Ngươi thật sự nói xin lỗi ta sao. .” Mở trừng hai mắt. . Liễu Tàn Ngọc tiếp tục nói: “Ta cuối cùng cảm thấy được ngươi thật không biết phải trái. . Bất quá không sao. . Ngươi muốn tiền. . Hiện trong tay ca ca có rất nhiều nga..” Cố ý tăng thêm hai từ ca ca, Liễu Tàn Ngọc nhìn khuôn mặt hồng hồng của Liễu Thi Mặc. Không khỏi cảm thấy hắn kỳ thật rất đáng yêu. Hơn nữa trêu đùa tốt lắm. .
“Liễu Tàn Ngọc. . Ngươi. . Ngươi. . Không cần quá đáng. . Còn có. . Không phải nói không gọi ca ca sao. . Chẳng lẽ ngươi đổi ý . .” Liễu Thi Mặc còn kém giơ chân. Sao hắn lại đụng tới người như thế. Cảm giác tựa như đụng phải khắc tinh.
Mà Liễu Tàn Ngọc sau khi nghe được lại cúi đầu, hai vai run rẩy. Liễu Thi Mặc thấy thế, nghĩ đến Liễu Tàn Ngọc khóc, nhất thời xấu hổ. Không phải không gọi hắn là ca ca thôi sao, không cần phải khóc chứ. Túm túm Liễu Tàn Ngọc: “Uy. . Ngươi không sao chứ. . Không phải nói ngươi vài câu sao..” Liễu Thi Mặc nhẹ giọng nói thầm.
Sau khi nghe được, hai vai Liễu Tàn Ngọc run rẩy càng thêm lợi hại. Liễu Thi Mặc thấy thế nóng nảy: “Uy. . Liễu Tàn Ngọc. .”
Liễu Tàn Ngọc rốt cục chịu đựng không nổi cúi đầu càng thấp, phát ra tiếng cười rất nhỏ: “Ngươi. . Ngươi. . Không khóc a. . Hại ta khẩn trương. .” Liễu Thi Mặc thấy Liễu Tàn Ngọc đang cười liền nói, sau đó giống như yên tâm thở hắt ra nhưng lại đột nhiên nhớ tới tình cảnh lúc trước, lớn tiếng kêu: “Ngươi. . Ngươi. . Thế nhưng đang cười ta. .”
Một tay đáp trên vai Liễu Thi Mặc, Liễu Tàn Ngọc rốt cục nhịn không được bật cười: “Ha hả. . Ha hả. .” Tiếng cười như nước suối theo đôi môi nhu mì xinh đẹp phát ra khiến Liễu Thi Mặc đáng nhẽ phải mở miệng lại thất thần. Mục mâu tử sắc phủ một tầng sương mù thản nhiên ẩn hiện tiếu ý. Giờ phút này đôi mắt thế gian khó tìm kia đang nhìn hắn.
“Ngươi. . Thật sự là đáng yêu. . Ha hả. . Về sau nhất định sẽ không nhàm chán . .” Liễu Tàn Ngọc vừa cười vừa nói.
“Ngươi. . Như thế nào có thể. . Ta đường đường là nam tử hán. . Tại sao có thể có thể dùng đáng yêu để hình dung. .” Liễu Thi Mặc hét lớn nhưng trên mặt lại đỏ ửng. Ánh mắt tùy ý phiêu tán không dám nhìn thẳng đôi mắt tử sắc kia.
“Tốt lắm. . Thi Mặc. . Trước đi lên lầu đi. . Ta đã đặt phòng tốt . .” Hoa y nam tử vẫn đứng ở một bên nhìn nói.
Liễu Tàn Ngọc giờ phút này cũng cười đủ, khôi phục lại bộ dáng ban đầu. Nhìn hoa y nam tử phía sau Liễu Thi Mặc. . Này, không phải là vị đại nhân cung tiền kia sao. Đôi mi thanh tú hơi nhíu sau đó lập tức buông. Cười hỏi: “Ngươi là?”