CHƯƠNG 48: THIÊN THẦN [ TRUNG ]
Vừa lui về phía sau vừa hướng tới phòng giam từng giữ Liễu Tàn Ngọc. . Dựa vào tường. . Giống như nhàn nhã nói: “Lãnh Thu Li. . Biết không. .”
Liễu Tàn Ngọc nghe vậy cả kinh. . Hắn nhớ rõ, lần trước vào hoàng cung nhìn thấy lá thư kia. . Người có tên là Thu Li. . Hắn rốt cuộc là ai. . Với mình có quan hệ gì. . Thiên thần tộc là cái gì. . Chính mình chỉ biết mình có đôi mắt không giống người khác. . Nương cũng chưa bao giờ nói qua về thiên thần tộc. .
“Trong thân thể tộc nhân của thiên thần tộc đều chảy dòng máu của hắn. . Hắn là thần của thiên thần tộc. . Là thần thủ hộ quốc gia này. . Đây là cách nói của hoàng gia. . Nhưng sự thật không phải như thế. . Lúc ấy hắn yêu hoàng đế Thiên Lại quốc. . Vì người hắn yếu cũng vì quốc gia này. . Hắn quyết định dùng thân thể của chính mình đi tế điện thần. . Đổi lấy sự tha thứ của thần linh. . Mà thần lại trừng phạt hắn vô số lần luân hồi chuyển thế. . Nhận hết mọi thống khổ, tra tấn trong cuộc sống mà tẩy sạch tội nghiệt của bản thân. . ” Thanh âm Lãnh Bắc Hi bình tĩnh không gợn chút cảm xúc. Thản nhiên kể rõ: “Cho nên thiên thần tộc đều nhớ kỹ sứ mạng của mình. . Cho rằng trở thành người của thiên thần tộc là kiêu ngạo vô thượng. . Nhưng cũng sợ hãi . . Sợ hãi bị thế nhân gạt bỏ. . Bởi vì người thiến thần tộc đều có sức mạnh bất đồng gọi là “thần lực”. . Không muốn thương tổn người khác cho nên ẩn cư trong núi không người. . Mà thiên thần tộc có quy định bất biến. . Phàm là người có được mục mâu tử sắc cùng mục mâu hồng sắc thì đó là vương của thiên thần tộc. . Mà mấy mươi năm nay không có ai sinh hạ được hài tử có hai màu mắt này. Từ nhỏ phụ mẫu liền nói cho chúng ta biết. Chỉ có người có được mục mâu tử sắc cùng mục mâu hồng sắc mời thực sự là vương của chúng ta. . Là thần. . Thực buồn cười đi. . Thiên thần tộc lấy màu sắc của đôi mắt để phân thứ bậc. . Mà người có được đôi mắt hiếm gặp kia chính là Lãnh Thu Li chuyển thế. . Tượng trưng cho vương giả. . Ta không phục. . Nhưng ta đã tìm được phương pháp. .”
Lấy ra bốn khỏa ngọc lưu ly khác trên người. . Chậm rãi nói: “Ngũ khỏa ngọc lưu ly. . Năm sức mạnh bất đồng. . Hồng (đỏ) — hỏa. . Lam — thủy. . Lục — phong. . Hoàng — tự nhiên. . Tử (tím) tượng trưng cho toàn bộ sức mạnh này. . Mà muốn sở hữu sức mạnh đó. . Chỉ có thể nhờ vào đàn hiến tế trong truyền thuyết. . Mà đàn hiến tế ở trong này. .” Vươn tay trái. . Hướng tảng đá không xa nhấn một cái. .
Chỉ nghe ầm một tiếng. . Phiến đá trên vách tường hạ xuống. . Chờ hết thảy bình tĩnh. . Cửa đá ẩn sau tường hiện ra trước mặt mọi người. . Không biết cửa đá làm bằng chất liệu gì. . Nhưng một khắc kia khi phiến đá hạ xuống cảm giác lạnh lẽo ăn mòn mọi người . . Trên cửa chỉ khắc một con bướm bị khe cửa chia làm hai nửa. . Được khảm năm lỗ tròn. . Bên trái là một hình tròn. . Mà phía trên cánh phải cùng phía dưới cánh trái được xếp thẳng tắp. .
Lãnh Bắc Hi nhìn thấy. . Hai mắt sáng lên. . Quả nhiên giống trong truyền thuyết. .”Chỉ cần có thần lực. . Ta có thể làm cho Y Thải sống lại. . Cũng có thể lên làm vương của thiên thần tộc. . Sau đó quang minh chính đại thú nàng. .”
Thần trí Liễu Tàn Ngọc rốt cục cũng trở về, cười lạnh nói: “Nói đến đây, ngươi còn không phải là vì chính mình. .”
Lãnh Bắc Hi âm lãnh liếc Liễu Tàn Ngọc một cái. . Khinh thường nói: “Ta không so đo cùng người sắp chết. .” Dứt lời liền điểm huyệt đạo của Liễu Tàn Ngọc. . Phòng ngừa hắn chạy trốn. .
Bọn người Liễu Tàn Nguyệt cũng tiến lại gần Lãnh Bắc Hi. . Nghe được lời Lãnh Bắc Hi nói. . Sở Hồng Tú nhịn không được kêu lên: “Ngươi không phải nói chỉ cần Liễu Tàn Nguyệt chết sẽ để lại Ngọc sao. . Vậy lời ngươi vừa nói có ý tứ gì. .”
Lãnh Bắc Hi ấn ngọc lưu ly vào năm lỗ tròn. . Bên trái là. . Lam. . Lục. . Hoàng. . Bên phải là . .Tử. . Hồng. . Sau đó kéo Liễu Tàn Ngọc không thể nhúc nhích về phía hắn nói: “Ngươi cho rằng ta lưu hắn lại là vì cái gì?” Lập tức nở nụ cười lạnh như băng. .
Sở Hồng Tú tức giận giậm chân: “Ta sớm biết rằng ta nhìn sai ngươi . . Ngươi này tiểu nhân bội bạc. .” Sở Hồng Tú mãnh liệt kéo Liễu Tàn Nguyệt. . Tức giận vì sự thờ ơ của hắn “Uy. . Ngươi nhanh đi cứu hắn a. . Ngươi không phải rất lợi hại sao. . Ngươi nhanh đi cứu Ngọc a. .”
Tần Bích Sương tiến lên ngăn Sở Hồng Tú nói: “Trang chủ lúc trước chịu một kiếm rất sâu. . Hơn nữa hắn. .” Lời còn chưa dứt. . Đã bị Sở Hồng Tú ngắt lời. .”Hảo, các ngươi không cứu. . Ta đi cứu. .” Dứt lời liền nhanh chóng hướng chỗ Liễu Tàn Ngọc đi tới. . Rồi lại bị Hàn Quang ngăn lại. . Một đôi mắt hạnh trừng mắt nhìn người trước mặt mình:. .”Hàn Quang, ngươi muốn gì. .”
“Sở môn chủ. . Hiện tại môn chủ ở trong tay hắn. . Ngươi tùy tiện đi qua như vậy. . Chỉ hại môn chủ. . Mà ngươi không đánh thắng được hắn. .” Sở Hồng Tú nghe vậy chỉ có thể đứng tại chỗ gương mắt nhìn. . Nhìn Liễu Tàn Nguyệt. . Lại phát hiện ngực hắn vẫn không ngừng chảy máu. . Ngay cả như vậy, biểu tình trên mặt vẫn là bình tĩnh. . Rồi sau đó nàng mới phát hiện tay Liễu Tàn Nguyệt vẫn nắm chặt. . Máu theo đầu ngón tay chảy xuống. . Mà hắn chỉ nhìn Liễu Tàn Ngọc . . Giống như sợ Liễu Tàn Ngọc biến mất trong nháy mắt. .
Lãnh Bắc Hi cầm Băng Li kiếm đâm một nhát trên tay Liễu Tàn Ngọc. Máu tươi không ngừng chảy ra. . Sáp nhập thanh kiếm vào khe cửa. . Đem cánh tay Liễu Tàn Ngọc đặt tại con bướm trên cánh cửa. . Máu tươi chậm rãi lưu nhập. . Dần dần tràn ra. . Là một con huyết điệp. . Giống như lúc trước hiện lên trên mặt Liễu Tàn Ngọc. . Xoay kiếm. .”Ầm. .” Cửa đá mở . . Hàn khí từ bên trong không ngừng tản ra. . Lôi kéo Liễu Tàn Ngọc vào bên trong. . Sau đó không đó không chút lưu tình đây ngã hắn trên mặt đất. . Si ngốc cười: “Ta rốt cục tới rồi. . Ta rốt cục đến được đây . . Y Thải. . Ta tới rồi. .”
Khi Liễu Tàn Ngọc nghĩ mình sắp ngã xuống mặt đất lạnh băng kia. . Liễu Tàn Nguyệt trước một bước tiếp được hắn. . Độ ấm của thân thể y. . Hương vị của y. . Đều làm cho Liễu Tàn Ngọc cảm thấy an tâm. .
Liễu Tàn Nguyệt giải khai huyệt đạo trên người Liễu Tàn Ngọc. . Ôm chặt lấy hắn. .”Ngọc nhi. .” Không có ngôn ngữ dư thừa. . Chính một lần lại một lần gọi . . Thổ lộ tình cảm tương tư. . Thương tiếc. .
“Phụ thân. . Thương thế của ngươi. .” Liễu Tàn Ngọc nắm lấy Liễu Tàn Nguyệt. . Mặt chợt ửng đỏ . . Mà Liễu Tàn Nguyệt lúc này mới nhớ tới: “Bích Sương. . Trị thương cho Ngọc nhi. .”
“Còn trang chủ, ngươi. .” Nói được một nửa đã bị ánh mắt lạnh băng của Liễu Tàn Nguyệt quét qua. . Tần Bích Sương chỉ có thể trước xử lý vết thương cho Liễu Tàn Ngọc. . Nhưng khi nàng nhìn đến những vết thương kia. . Nhăn mi. . Toàn thân cao thấp nơi nơi đều là vết roi. . Mặc dù không thương tổn đến chân. . Nhưng lấy thương thế của hắn, đứng lên được đã thực cố sức . . Lúc trước thế nhưng có thể chịu lâu như vậy. . Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo. . Đã thấy con ngươi tử sắc gắt gao nhìn Liễu Tàn Nguyệt. . Bất đắc dĩ thở dài. . Quả nhiên a. .
Hết thảy trong mật động đều bị đóng băng . . Chính là tế đàn. . Cho nên nơi này mới có thể rét lạnh như vậy. . Mà Lãnh Bắc Hi lại chậm rãi đi đến trung tâm của tế đàn. . Lập tức phẫn nộ, hét lớn: “Tại sao. .Tại sao. . Ta không có được thần lực. . Tại sao. .” Dứt lời liền phẫn nộ nhìn về phía Liễu Tàn Ngọc: “Là ngươi. . Chỉ cần ngươi còn sống ta liền không chiếm được thần lực. . Chỉ cần ngươi chết . .” Nhấc kiếm. Hướng Liễu Tàn Ngọc đâm tới. .
chương 49: Thiên thần [ hạ ]
Bởi vì tất cả mọi người đều bị thương. . Cho nên chỉ có thể miễn cưỡng bảo hộ Liễu Tàn Ngọc. . Liễu Tàn Nguyệt bất chấp vết thương không ngường chảy máu, giao chiến cùng Lãnh Bắc Hi. . Bởi vì mất quá nhiều máu. Thân thể không khỏi có chút yếu đi. . Ngay cả như vậy mặt vẫn không đổi sắc cùng đối phương giao chiến. . .Tần Bích Sương ở một bên chỉ có thể lo lắng suông. . Nếu như trang chủ không bị thương hắn nhất định sẽ thắng. . Nhưng mấy ngày mệt nhọc. . Hơn nữa vết thương trên người . . . Liễu Tàn Ngọc khẩn trương nhìn Liễu Tàn Nguyệt. . Lại thấy hắn trúng thêm một kiếm. . Hai tay nắm chặt thành quyền. . Chán ghét sự vô năng của chính mình. . Nếu không vì mình, hắn sẽ không bị thương. . Đột nhiên Lãnh Bắc Hi không tiếp chiêu của Liễu Tàn Nguyệt, lắc mình tránh thoát công kích của đối phương, thẳng hướng Liễu Tàn Ngọc đâm tới. . Mọi người không kịp lường trước. . Sở Hồng Tú và Tần Bích Sương bị Lãnh Bắc Hi vận chưởng lực đánh bay. .
Liễu Tàn Ngọc nhắm chặt hai mắt. . Trong lòng là không cam tâm cùng bất đắc dĩ. .Sự thật trêu đùa . . Thực xin lỗi. . Ta không thể thực hiện lời hứa với ngươi. . Nếu có kiếp sau. . Nguyện có thể gặp lại nhau. . Yêu thương nhau. . Gần nhau cả đời. . Nguyệt. .
Lúc kiếm sắp hạ xuống. . Thanh âm lạnh băng mang theo kinh hoảng của Liễu Tàn Nguyệt truyền đến. . Nói lời khiến Liễu Tàn Ngọc không thể tin được. .”Hắn là nhi tử của ngươi cùng Lãnh Y Thải. .”
Kiếm của Lãnh Bắc Hi dừng lại giữa chừng. . Không có hạ xuống. . Lãnh Bắc Hi bỗng cười to: “Liễu Tàn Nguyệt a Liễu Tàn Nguyệt. . Lúc hoảng loạn ngươi cái gì cũng có thể nói. .”
Liễu Tàn Ngọc trợn to mắt nhìn Liễu Tàn Nguyệt. . Con ngươi tử sắc trần ngập không tin cùng kinh hoảng. .Tại sao phải nói như vậy. .Tại sao. .
Liễu Tàn Nguyệt lại tiếng hừ lạnh nói: “Năm đó bởi vì phụ hoàng cùng phụ thân của ngươi có ước định mới đưa hai người đó vào cung. . Nhưng đêm tân hôn đó ta không có ý định có con thừa tự như thế nào có hắn. . Chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ trước khi Lãnh Y Thải rời đi, ngươi nhân lúc say rượu đã làm gì sao. . Sở dĩ Lãnh Y Thải phải rời đi là vì ngươi. .”
Ngẩng đầu nhìn Lãnh Bắc Hi thấy hắn giống như nhớ tới cái gì đó. . Buông kiếm trong tay. . Trong mắt nhìn Liễu Tàn Ngọc có cái gì đó khác đi. Quay đầu về phía Liễu Tàn Nguyệt lại thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn. Liễu Tàn Ngọc cảm thấy ngực mình không ngừng đau đớn. . Không có khả năng. . Không có khả năng. . Ta thế nhưng không phải là nhi tử của hắn. . Ta như thế nào lại là nhi tử của Lãnh Bắc Hi. . Không có khả năng. . Chẳng lẽ hết thảy đều là lừa gạt. . Liễu Tàn Ngọc cảm thấy trước mắt biến thành màu đen. . Sự vật đang không ngừng xoay tròn . . Cuối cùng nhìn đến ánh mắt lo lắng của Liễu Tàn Nguyệt. . Nghe thanh âm gọi “ Ngọc nhi. .”
Lãnh Bắc Hi cười lạnh vài tiếng. . Mặc kệ Liễu Tàn Ngọc ngã xuống ở phía sau. . Thẳng hướng Liễu Tàn Nguyệt đi đến. .”Liễu Tàn Nguyệt ta biết ngươi nói dối. . Cho dù ngày ấy ta làm gì với Lãnh Y Thải. . Nhưng lời các ngươi nói trước khi nàng rời đi ta đều nghe rõ. . Chẳng lẽ ngươi đã quên. . Lúc ấy, ảnh vệ bên cạnh ngươi chính là ta a. .” Thấy Liễu Tàn Nguyệt trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch . . Lãnh Bắc Hi cười nói: “Như thế. . Ta trước giết ngươi. . Sau đó sau đó giết hắn. .” Trên cao nhìn xuống Liễu Tàn Nguyệt. . Không ngờ ngươi cũng có hôm nay. . Lại không nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ cùng vẻ mặt không cam lòng của Liễu Tàn Nguyệt. . Trong lòng bùng lửa giận: “Liễu Tàn Nguyệt. . Ngươi. .” Lời còn chưa dứt lại bị thanh âm của Sở Hồng Tú át đi. .”Ngọc. . Ngươi không có việc gì? . .” Trong thanh âm tràn đầy kích động. .
Liễu Tàn Nguyệt cùng Lãnh Bắc Hi nhìn về phía Liễu Tàn Ngọc. . Rõ ràng người vừa mới ngất đi lại chậm rãi mở mắt. . Mà trong đôi mắt kia là lạnh lùng chưa từng có. . Tựa hồ hết thảy trong đó đều là vật chết. . Mục mâu tử sắc không vương một tia tình cảm. . Chậm rãi đứng lên. . Không chớp mắt nhìn hai tay mình. . Sau đó chậm rãi nhìn mọi người chung quanh. Ánh mắt tạm dừng trên người Liễu Tàn Nguyệt một lúc. . Rồi lại nhìn sang Băng Li kiếm trên tay Lãnh Bắc Hi. . Hé môi: “Đưa ta thanh kiếm. .” Thanh âm Liễu Tàn Ngọc như nước suối lại làm cho người ta cảm thấy rét lạnh đến thấu xương. . Thế nhưng so với Liễu Tàn Nguyệt còn tốt hơn. .
“Liễu Tàn Ngọc, không nên gấp gáp. . Chờ ta giết Liễu Tàn Nguyệt. . Liền tới giết ngươi. .” Lãnh Bắc Hi kinh hoảng trong nháy mắt. . Nhưng nhìn đến một thân thương tích của Liễu Tàn Ngọc. . Còn thêm độc của Tiêu Kình. Liền đem cảm giác kì quái lúc trước ném ra sau đầu. . Khi hắn xoay người chuẩn bị hướng Liễu Tàn Nguyệt chém xuống một kiếm lại phát hiện. . Tay cầm kiếm thế nhưng đã đứt lìa. . Máu tươi tràn ra. . Cảm giác đau đớn không ngừng truyền tới. . Ngã xuống đất, ôm lấy cánh tay đẫm máu. . Không thể tin được, trừng mắt nhìn Liễu Tàn Ngọc. . Lại làm cho mặt hắn càng trắng bệch thêm vài phần. . Không chỉ là hắn. . Mà những người nhìn đến cảnh này, mặt mũi đều trắng bệch. .
Trong nháy mắt. . Vết máu nguyên bản còn ở trên Băng Li kiếm biến mất. . Liễu Tàn Ngọc tay cầm kiếm. . Chậm rãi đến gần Lãnh Bắc Hi. .
Lãnh Bắc Hi nhìn Liễu Tàn Ngọc càng ngày càng gần. . Dựa vào hai chân, lui về phía sau. . Đôi môi trắng bệch mấp máy: “Liễu Tàn Ngọc. . Không có khả năng. . Không có khả năng. . Tai sao ngươi lại có thần lực. .”
Liễu Tàn Ngọc tĩnh mắt nhìn Lãnh Bắc Hi không ngừng lui về phía sau. . Lạnh nùng nói: “Ta là Lãnh Thu Li. .” Trong nháy mắt. . Đầu Lãnh Bắc Hi đã không còn trên thân thể. . Mắt mở lớn biểu thị kinh ngạc trước lúc chết. .
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Liễu Tàn Ngọc tự xưng là Lãnh thu Li. . Duy chỉ có Liễu Tàn Nguyệt và Tần Bích Sương có thể định thần lại. . Lãnh Thu Li cũng không mở miệng chỉ thản nhiên nhìn Liễu Tàn Nguyệt. . Tần Bích Sương qua hồi lâu mới chậm rãi nói: “Chẳng lẽ nơi này là chỗ thiên thần tộc triệu hồi hồn phách Lãnh Thu Li. .” Nghe vậy, mọi người lộ ra thần sắc kinh ngạc. . Làm sao có thể có chuyện lạ như vậy a. . Nhưng nhìn Liễu Tàn Ngọc lúc này. . Đều tin. .
“Linh hồn của ta phong ấn trong Băng Li kiếm. . Bảo hộ của ta chuyển thế cùng chuộc tội. . Nhưng vẫn đang ngủ say. . Lần này là ngoài ý muốn. .” Lãnh thu Li chậm rãi nói . . Ánh mắt không hề rời đi Liễu Tàn Nguyệt. . Tất cả mọi người không thể tin được. . Hắn lại tự mình nói ra. .
Mà Liễu Tàn Nguyệt lại không quan tâm chuyện đó: “Ngọc nhi. .” Trong thanh âm là khẩn trương không thể che giấu . .
“Chỉ khi hắn muốn, mới có thể trở về thân thể này. .” Mọi người nghe xong không khỏi nhẹ nhàng thở ra. . Nhưng nghe đến câu sau, sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng. . . “Nhưng lúc trước, thân thể bị thương tổn hơn nữa lại chịu đả kích. . Nguyên thần rất khó khôi phục. . Hiện tại, nơi hắn say ngủ được ta bảo hộ. . Có tỉnh lại hay không chỉ có thể dựa vào hắn. .”
Nghe vậy. . Khuôn mặt vẫn băng lãnh của Liễu Tàn Nguyệt chợt biến. Biểu tình hối hận. . Nếu lúc trước không nói ra những lời kia. . Có lẽ. .
Nhìn thẳng vào con ngươi phỉ thúy. . Hai tay kìm lòng không đậu vuốt ve khuôn mặt Liễu Tàn Nguyệt. . Sau đó ngã xuống. .
Mấy người đứng xa bọn họ. . Không phát hiện được lúc Lãnh Thu Li ngã xuống, trong mặt chợt hiện lên ôn như cùng tưởng niệm . . Nhẹ nhàng, khẽ gọi. . Phong. .
—————————————— Trải qua mấy tháng điều dưỡng, Thân thể Liễu Tàn Ngọc đã dần chuyển biến tốt đẹp. . Nhưng người trong trang không chút vui mừng. . Bởi vì hi vọng lần thứ hai hắn mở mắt là Liễu Tàn Ngọc rồi lại thất vọng. . Hiện tại, trong thân thể này vẫn là linh hồn Lãnh Thu Li. .
Liễu Tàn Nguyệt không nói gì. . Nhưng mọi người đều biết. . Trang chủ đem tình cảm của mình chôn dấu dưới đáy lòng. . Kỳ thực, hắn phi thường hối hận. .
Lãnh Thu Li không nói . . Nhưng khi biết nơi này là Phong Linh sơn, trong nháy mắt chợt hoảng hốt. . Từ đó về sau thường xuyên ngồi trên cây đại thụ mà trước kia Liễu Tàn Nguyệt đã cùng Liễu Tàn Ngọc ước định . . Nhìn hết thảy cảnh vật dưới chân núi. . Mà lúc này, Liễu Tàn Nguyệt sẽ đứng cách đó không xa nhìn Lãnh Thu Li. . Lãnh Thu Li biết nhưng lại chưa từng để ý. . Vì hắn biết bọn họ đều tìm kiếm hình bóng người khác. . Mà bọn họ cũng phi thường rõ ràng. . Lãnh Thu Li không phải là Liễu Tàn Ngọc. . Liễu Tàn Nguyệt không giống Liễu Như Phong. .
Gần vào thu. . Lãnh Thu Li đột nhiên mở miệng nói muốn đi hoàng cung. . Đây là lần đầu tiên bọn hắn nói chuyện từ khi ly khai Huyết Sát Môn. . Liễu Tàn Nguyệt không hỏi nguyên nhân liền gật đầu đáp ứng . .
Lãnh Thu Li tới hoàng cung cũng không làm cái gì. . Chỉ tới nơi trước kia Liễu Tàn Ngọc tìm được linh. . Ở đó mấy ngày. . Liễu Tàn Nguyệt phát hiện. . Liền để Liễu Vô Khuynh đem lá thư kia giao cho hắn. . Từ trên mặt Lãnh Thu Li. . Liễu Tàn Nguyệt thấy được nụ cười. . Sau đó lại trở lại như ban đầu, thời gian chậm rãi trôi đi. . Mà Liễu Tàn Nguyệt lại rất tin tưởng Liễu Tàn Ngọc nhất định sẽ trở về. . Nhưng càng chờ đợi càng lo lắng. .
Mùa thu. . Phong diệp trên Phong Linh sơn nhiễm đỏ như ngọn lửa thiêu đốt . . Lãnh Thu Li vẫn ngồi trên cây kia. . Thản nhiên nhìn phong thụ. Liễu Tàn Nguyệt vẫn thản nhiên nhìn hắn chăm chú. . Nhưng lần này hắn lại đứng bên cạnh Lãnh Thu Li. .
Sau hồi lâu. . Lãnh Thu Li quay đầu nhìn Liễu Tàn Nguyệt, nói: “Ước định sẽ thay đổi sao. . ?”
“Sẽ không. .” Nhìn lại Lãnh Thu Li. . Liễu Tàn Nguyệt nói. .
“Thực sự. .” Mục mâu tử sắc lóe quang mang. . Khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười: “Phụ thân. . Ta đã trở về. .”
Khóe miệng Liễu Tàn Nguyệt câu ra nhất mạt tươi cười. . Không che dấu được vui sướng. . Nhíu mi. . “Đã quên sao? . . Gọi Nguyệt. .”
Liễu Tàn Ngọc như sớm biết hắn sẽ nói như vậy. . Nụ cười trên mặt càng thêm nhu hòa. .”Nguyệt. . Ta đã trở về. .”
“Ta biết ngươi sẽ trở về. .” Ôn nhu hôn lên đôi môi hồng nhuận. . Trong lòng là ngọt ngào nói không nên lời. .
Ước định của chúng ta chưa từng thay đổi. .
Chính văn hoàn.