CHƯƠNG 37: TRỐN TRÁNH [ HẠ ]
Hai ngày. Dược hiệu của dịch dung đan sau hôm nay sẽ không còn tác dụng. Liễu Tàn Ngọc cau mày nhìn mặt nước. Tuy rằng trên mặt bình tĩnh nhưng trong mục mâu tử sắc xuất hiện lo âu. Đồ vật đó còn chưa tìm được, xem ra là ở trên người y. Nhưng hôm qua Liễu Tàn Nguyệt uống trà có mê dược, lại không tìm được thứ muốn tìm trên người hắn. Lúc Liễu Tàn Ngọc còn đang tự hỏi, Tần Bích Sương lại xuất hiện . Hai ngày nay người này luôn ở bên cạnh mình, lại chỉ bồi mình nói chuyện phiếm cùng uống trà ăn điểm tâm. Trừ bỏ khi ăn cùng lúc ngủ ra thì Liễu Tàn Nguyệt rất ít xuất hiện. Tuy rằng cảm thấy kỳ quái nhưng Liễu Tàn Ngọc lại không để ý.“Tàn Ngọc. . Trang chủ bảo ta gọi ngươi đến cùng ăn bữa tối.” Tần Bích Sương cười nói. Có thể nhìn thấy lo âu trên khuôn mặt trừ bỏ cười cũng không còn biểu tình nào khác, Tần Bích Sương có chút ngạc nhiên. Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến hắn lo âu. . Ha hả. . Có thể là liên quan tới trang chủ đi. .
“Ân. .” Liễu Tàn Ngọc đáp ứng, thu thần sắc lo âu vào đáy mắt. Mục mâu tử sắc chỉ còn đạm mạc. Khuôn mặt tươi cười, cùng Tần Bích Sương đi đến thiên thính.Nhìn khuôn mặt lại tươi cười của Liễu Tàn Ngọc. Trong mắt Tần Bích Sương tràn ngập khó hiểu. Hắn rốt cuộc muốn dùng tươi cười che dấu cái gì. Sau lại giống như nhớ ra cái gì đó nói: “Tàn Ngọc. . Trang chủ gần đây nói cái gì với ngươi sao. .” Cẩn thận quan sát biểu tình biến hóa trên mặt Liễu Tàn Ngọc. Tần Bích Sương giống như tò mò hỏi.Liễu Tàn Ngọc nghe vậy có chút nghi hoặc. . Nói cái gì? . . Nghĩ nghĩ liền trả lời: “Không nói gì. . Phụ thân hai ngày nay trừ ăn cơm cùng ngủ ra, dặn hai câu sẽ không nói gì thêm với ta. . Làm sao vậy?” Ngẫm lại cũng thực kỳ quái. Trong lòng có chút bất an, tuy rằng không biết rốt cuộc là không đúng chỗ nào. Nhưng trực giác nói cho Liễu Tàn Ngọc biết, chuyện Tần Bích Sương nói rất trọng yếu. .
“Hai ngày trước. . Trang chủ trúng cổ độc. . Nhưng ta không biết cổ này là gì, cũng không dám tùy tiện khai dược. Chỉ có thể xác định trang chủ không thể sử dụng nội lực, cái khác trang chủ chưa nói nhưng xem ra. . Thực nghiêm trọng. .” Nhìn thấy Liễu Tàn Ngọc bởi vì kinh ngạc mà dừng cước bộ. Tần Bích Sương nhẹ nhàng thở ra. Quả nhiên không phải Tàn Ngọc làm.. .
Liễu Tàn Ngọc trong đầu lặp lại lời nói của Tần Bích Sương. Có ý tứ gì? . . Liễu Tàn Nguyệt trúng cổ độc nhưng y không nói với mình, mà sao Liễu Tàn Nguyệt có thể dễ dàng trúng độc như vậy. Là hắn? Hay là hắn có người trong Tàn Nguyệt sơn trang ? . . Vậy là ai. . ? Liễu Tàn Ngọc suy nghĩ.
“Tàn Ngọc, là trang chủ không tốt nhưng Trang chủ sợ ngươi lo lắng mới không nói cho ngươi. .” Tần Bích Sương còn nói thêm, kéo suy nghĩ Liễu Tàn Ngọc trở về. Đáp một tiếng tiếp tục đi đến thiên thính.“Làm sao vậy. .” Thấy Liễu Tàn Ngọc vừa vào liền nhìn mình, Liễu Tàn Nguyệt nghi ngờ hỏi.“Không. .” Nghe vậy mới phát hiện mình đang nhìn Liễu Tàn Nguyệt. Liễu Tàn Ngọc lập tức chậm rãi dùng cơm. .
Tần Bích Sương thở dài. Quả nhiên sẽ biến thành cái dạng này a. Sau liền cảm nhận được một tầm mắt băng lãnh, mồ hôi lạnh chảy ròng, chỉ có thể xấu hổ cười cười. Trời mới biết nàng cười có bao nhiêu khó coi. Ngay cả Độc Cô Phong bên cạnh cũng nhịn không được đẩy nàng, bảo nàng không được cười.Liễu Tàn Nguyệt cũng đoán được xảy ra chuyện gì, khóe miệng nở nụ cười. Xem ra Ngọc nhi quan tâm hắn. .
Ánh mắt bồi hồi của Liễu Thi Mặc nhìn hai người. Tuy có khó hiểu nhưng không có tâm tình trông nom rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ánh mắt dừng trên người Liễu Tàn Ngọc, thật lâu chưa từng rời đi.Hôm nay trên bàn cơm dị thường im lặng. Thiếu Dịch Mẫn, cũng không biết vì sao nàng không đến. Nhưng càng im lặng, Liễu Tàn Ngọc càng cảm thấy bất an. Làm cho hắn cảm giác tựa như bình lặng trước cơn bão.Sau khi ăn xong mọi người cũng không giống như bình thưòng tản ra. Mà là ngồi bên bàn, không ai nói chuyện. Một thị nữ bưng trà lên. Sau đó cung kính lui xuống. .
“Ngọc nhi. . Rót cho ta chén trà. .” Liễu Tàn Nguyệt đột nhiên nói với Liễu Tàn Ngọc. .
Liễu Tàn Ngọc có chút ngốc lăng nhìn Liễu Tàn Nguyệt. Sau đó đáp ứng nhấc ấm trà rót cho Liễu Tàn Nguyệt một chén. Lúc đưa cho Liễu Tàn Nguyệt. Dừng tay. Vừa định mở miệng Liễu Tàn Nguyệt đã cầm lấy chén trà kia.
Liễu Tàn Ngọc đang ngồi đột nhiên đứng lên. Giương tay hất chén trà trong tay Liễu Tàn Nguyệt “呯. .” Cùng với thanh âm chén trà vỡ, không khí trong sảnh càng thêm ngưng trọng.“Ngươi đã biết?” Liễu Tàn Ngọc dùng thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói. Tùy là hỏi nhưng ngữ khí cũng là khẳng định. Nguyên bản khuôn mặt tươi cười như bịt kín một tầng sương lạnh đến cực điểm. Tất cả mọi người không khỏi cả kinh. Vị kia là Tàn Ngọc Thiếu chủ luôn ôn hòa tươi cười sao. .
Mà Liễu Tàn Nguyệt lại như không cảm giác được biến hóa của Liễu Tàn Ngọc, bình thản hỏi lại: “Biết cái gì? . .”
“Nếu biết có độc vì sao còn uống. .” Liễu Tàn Ngọc như không nghe đến lời nói của Liễu Tàn Nguyệt, tiếp tục hỏi. .
Liễu Tàn Nguyệt biết thể duy trì như vậy nữa liền nói: “Nếu ngươi muốn cho ta chết ta liền chết. Nhưng ta tin tưởng ngươi không làm như vậy. .” Khẩu khí tràn đầy kiên định, đã thấy Liễu Tàn Ngọc nghe xong liền lui lại mấy bước. “Ngọc nhi? . .”
“Bắt được người Huyết Sát Môn. .” Cố gắng không để ý đến lời nói của Liễu Tàn Nguyệt. Liễu Tàn Ngọc vẫn như trước lạnh băng nói. .
Liễu Tàn Nguyệt liếc Mộ Dung Vân một cái. Liền thấy Mộ Dung Vân sai người đem một hắc y nhân lên. Liễu Tàn Ngọc cười lạnh. Quả thế. . Còn tưởng rằng hắn cảnh cáo mình. Thật không lo lắng là bị bắt lại . .
Hắc y nhân kia bị đặt trên mặt đất. Ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía liền nhìn thấy Liễu Tàn Ngọc. Giống như gặp được cứu tinh kích động hét lớn: “Điệp môn chủ. . Cứu cứu ta. .” Trừ bỏ Liễu Tàn Nguyệt cùng tứ đại ảnh vệ. Người ở chỗ này đều phát ra thanh âm kinh ngạc. Tàn Ngọc thiếu chủ là môn chủ Huyết Sát Môn? ! . .
Mà Liễu Tàn Ngọc lại như không có nghe đến. . Nhìn Liễu Tàn Nguyệt, nụ cười trên mặt càng lạnh: “Ta rất ngạc nhiên, ngươi biết khi nào. .”