Tàn Nô

Chương 9: Chương 9: Cuối cùng cũng phải đi




“Không phải thích phong trần, như bị tiền duyên bỏ lỡ. Hoa rơi hoa nở đều có thì, cuối cùng chỉ dựa Đông quân chủ.

Đi cuối cùng cũng phải đi, ở thì ở thế nào! Ví như hoa trên núi gắn đầy đầu, đừng hỏi thiếp về nơi đâu.”

Yếu ớt thở dài, A La đặt bút xuống, dịu dàng nhìn tấm lụa trắng trên án thư bị nét mực phủ lên, ngơ ngẩn rơi lệ. Từ lúc chạy trốn khỏi Ma Lan Đô Thành Tát Cổ tới nay, đây là lần đầu tiên nàng chấp bút điền mực, viết là những lời thơ của nữ tử người Hán nàng từng đọc được mấy năm trước. Nàng không có được ý chí bao dung độ lượng như người viết lời thơ này, nàng rất không nỡ, luyến tiếc một người nam nhân nàng vĩnh viễn không có tư cách có được.

Hồi lâu, trong lúc hai mắt mơ hồ đẫm lệ, nàng lại nhấc bút lên, viết xuống hai chữ ‘A La.’ Nàng không muốn sau khi đi rồi vẫn mang lại phiền phức cho Tử Tra Hách Đức, cho nên quyết định không nói ra thân phận thật sự của mình.

Lại ngồi một hồi lâu, lúc nàng phát hiện thời gian càng trôi sự lưu luyến trong lòng ngày càng sâu, nàng dứt khoát đứng dậy, cầm lấy bao quần áo đặt ở một bên, không do dự nữa hướng về phía cửa lều, thậm chí đến dũng khí quay đầu lại nhìn cũng không có. Nàng biết cứ tiếp tục lưu luyến, nàng sợ sẽ mất đi lý trí, quyết định lưu lại.

Nàng rời đi, không hề báo cho Thanh Lệ Na.

Xốc màn trướng lên, một làn gió tươi mát mang theo hương cỏ xanh trực tiếp ập tới, làm cho tinh thần người ta rung lên.

Tuyết đã tan, có thể tùy ý thấy được cỏ mới xanh nhạt. Đây là mùa xuân trên đại thảo nguyên, so với những chỗ khác đều trễ hơn một chút. Người Địa Nhĩ Đồ vào mùa xuân hàng năm đều ở vương đình tổ chức một đại điển tế trời, hướng trời xanh cầu một năm mưa thuận gió hòa. Mỗi thủ lĩnh bộ lạc đều phải tham gia. Nghe nói nơi đó rất xa, cưỡi ngựa đi cũng mất mấy ngày, Tử Tra Hách Đức và đám người Linh Mộc hiện giờ chắc hẳn đang trên đường đi.

Vì không muốn bị người chú ý, A La không dám đi lấy con ngựa Tử Tra Hách Đức cho nàng, thậm chí không dám mang quá nhiều thức ăn. Nàng giấu bao quần áo ở dưới áo choàng rộng lớn, nếu không phải người có định kiến, cũng không dễ dàng bị phát giác.

Bởi vì nàng thường một mình đi đến bên hồ, cho nên khi mọi người thấy nàng đi về hướng đó cũng không hề nghĩ tới cái khác. Huống hồ dù là ai cũng không thể tưởng tượng được, dưới tình huống đi bộ không có ngựa, một nữ tử yếu đuối như A La lại dám một mình xuyên qua thảo nguyên. Mà trong lều lớn của Tử Tra Hách Đức cũng không có những người sai bảo khác, vì thế, đợi có người nhận thấy được nàng đã rời đi, chỉ sợ đã là mấy ngày sau rồi.

Lúc hoàng hôn buông xuống, A La đã rời xa nơi cư trú của bộ tộc Mạc Hách. Phía trước là gò núi nhỏ nhấp nhô trùng điệp, cây cối rất thưa nhớt, mà nhánh cây còn trụi lủi, không có nảy chồi non. Một cái hồ rất nhỏ rất nhỏ yên tĩnh nằm dưới sườn núi, chung quanh là bùn đất nâu đen, ngoại trừ đám cỏ mới nhú lên lác đác, không còn cái gì khác. Đây là nơi hoang vắng nhất mà A La thấy trong lãnh thổ của người Địa Nhĩ Đồ.

Đi tới bên hồ, A La ngồi xổm xuống, vốc lấy nước hồ lạnh tới thấu xương uống một ngụm, nhìn giọt nước rơi làm bóng dáng mình trong hồ nhòe thành những mảnh nhỏ, không khỏi có chút mờ mịt.

Cho đến bây giờ nàng mới có thể ổn định tinh thần suy nghĩ kỹ một chút bản thân nên làm cái gì. Sự thật là nàng chỉ biết mình nên rời đi, nhưng không dám nghĩ đến phải đi nơi nào, bởi vì nàng căn bản không có chỗ có thể đi được. Nàng không muốn đi núi Trát Nhĩ Đặc Y, nàng biết chính mình căn bản không đến được chỗ đó. Hơn nữa, ảo tưởng đối với thánh hồ từ lúc Tử Tra Hách Đức và Hồng Liễu đối thoại với nhau đã sớm tiêu tan rồi. Nàng cảm thấy cứ cho là thánh hồ thật sự kỳ diệu như vậy, vậy đối với nàng còn có ý nghĩa gì nữa. Sự việc đã trải qua làm sao có thể xoá đi được?

Nàng sẽ không quay về Băng thành, nơi đó đã không còn là nơi nàng có thể dung thân, ngay đến cả Tiểu Băng Quân nàng một lòng che chở cũng đã bị họn họ đưa đi. Nàng quay lại cũng không có khả năng có được sự yên bình mình mong muốn.

Vậy thì nàng nên đi nơi nào đây?

Trời tối rồi, nàng lại không nhóm lửa, chỉ sợ sẽ rước lấy sói hoặc giả là người. Gió lạnh gào rít thổi qua người nàng, nàng run rẩy ôm chặt chính mình, không biết nên làm thế nào cho phải. Một lần kia ở Tát Cổ, nàng nhảy xuống sông như tuyên cáo chính mình rời đi, khiến cho mọi người tưởng rằng nàng đã chết đuối. Sau đó theo đường sông chạy trốn, cuối cùng sức cùng lực kiệt, để nước sông cuốn mình đi đến thảo nguyên mênh mông. Nếu như không phải bà cứu nàng, chỉ sợ nàng không sống nổi đến bây giờ.

Nhưng mà còn sống đối với nàng có ý nghĩa gì a? Chẳng qua là tăng thêm sự lo lắng không thể tránh được. Nàng nhớ tới nụ cười ấm áp của Tử Tra Hách Đức, lồng ngực dày rộng cùng cảm giác dịu dàng của hắn. Một năm trước sẽ không có tình cảm xao động trong lòng như vậy.

“Không phải thích phong trần, không phải thích phong trần…” Nàng chau mày, thì thầm, chân mày khóe mắt đều là chua xót không nói nên lời. Nếu như không có dĩ vãng trùng trùng, nàng có lẽ có thể theo bên cạnh hắn. Nhưng mà… nàng nhớ hôm đó nàng có hỏi hắn. Hắn nói hắn sẽ không muốn Thu Thần Vô Luyến, hắn nói hắn sẽ không vì một nữ nhân mà làm chuyện bất lợi cho tộc nhân của mình. Cho nên, cho dù là Luyến Nhi thuần khiết không tỳ vết, hắn cũng sẽ không muốn.

Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên nản lòng thoái chí, run rẩy đứng lên. Nàng cho tới bây giờ đều chưa từng hi vọng, hiện tại tự nhiên cũng sẽ không có.

Bầu trời bị tầng mây thật dày che phủ, không một tia sáng, trước mắt A La một mảng tối đen, không nhìn thấy được gì. Rét lạnh bao quanh nàng, nàng lại không muốn tiếp tục vùng vẫy.

Còn nhớ lần đó nàng bị đông cứng ở trong hồ, là hắn cứu nàng, nàng kỳ thật không hề cảm kích hắn. Nhưng mà hiện tại nàng mới hiểu được, nếu như có một người có thể cứu nàng, đó hẳn là hắn không thể nghi ngờ. Chỉ là hắn nhất định không muốn làm người cứu nàng, mà nàng cũng không muốn kéo hắn vào sinh mệnh mà ngay cả bản thân nàng cũng chán ghét mà vứt bỏ.

Khẽ thở dài một cái, nàng mò mẫm tựa vào một cây đại thụ để chống lại cái rét lạnh ban đêm. Có lẽ cũng không cần nghĩ quá nhiều, đêm nay chỉ sợ nàng khó mà sống nổi.

“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Trong bóng đêm, một giọng nữ nhân già nua đột ngột vang lên bên bờ hồ, dọa cho A La không hề chuẩn bị tâm lý nhảy dựng lên.

Đè ngực lại, A La kinh hoàng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen đứng ở một nơi cách nàng không xa. Không biết người tới là ai, nàng nín thở, không dám phát ra âm thanh.

Một tiếng cười lạnh, người nọ nói: “Không cần che giấu, ta biết ngươi là nữ nô của Tử Tra Hách Đức. Ngươi ở đây làm gì? Giám sát ta sao?” Nghe khẩu khí của bà, tựa hồ có địch ý rất lớn đối với Tử Tra Hách Đức.

Khẽ thở một hơi, A La biết né tránh không được, chỉ có trả lời: “Không, ta không biết người.” Nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra nơi đây lại có người, mà lại là một lão nhân. Nhưng mặc kệ là ai, chỉ sợ nàng gặp phiền toái rồi.

Người nọ đột nhiên yên lặng trở lại, cách một lúc sau, đang lúc A La thấp thỏm bất an bà lại nói: “Không ngờ giọng nói của ngươi lại hay như vậy.”

Không thể tưởng tượng được bà lại có thể nói ra một câu như vậy, A La mở to mắt, cực kỳ cố gắng muốn thấy rõ biểu tình của bà. Thế nhưng trước mắt vẫn là một mảnh mông lung, bất đắc dĩ đành phải từ bỏ, lại không biết nên như thế nào đáp lại lời ca ngợi của bà.

Ho khan một tiếng, người nọ lại nói: “Đi theo ta, ta ngược lại muốn xem nữ nô mà tiểu tử Tử Tra Hách Đức đồng ý thu nhận là thế nào.” Nói xong, tiếng bước chân rất nhỏ hướng về phía bên phải A La mà đi.

Nhìn bộ dạng bà không chút sợ rằng nàng sẽ bỏ chạy, A La có hơi nản lòng, biết rằng đối phương căn bản đã định liệu trước, không sợ nàng không đi theo. Nghĩ ngợi một hồi, nàng vội vàng theo sát bóng đen nhìn không rõ ràng kia. Nghe ra được quan hệ của người này và Tử Tra Hách Đức có thể không được tốt, có lẽ bản thân có thể nghĩ ra cách để ở bên cạnh bà, ừm… ở cạnh chăm nom một chút.

———————

Cũng không đi bao xa, phía trước xuất liện một chiếc lều cũng không tính là lớn, trong đó mơ hồ hiện ra ngọn đèn, không biết còn có người khác ở bên trong không. A La đi theo người nọ thẳng đến hướng lều, trong lòng lo sợ bất an.

Chui vào trong lều, một luồng khí nóng ập đến, A La không tự chủ được rùng mình một cái. Trong lều cũng không có người, lửa cháy trong lò thật lớn, bên trên treo một nồi đất, hơi nóng hôi hổi bốc lên, hương vị tỏa ra ngào ngạt trong lều. Ngửi ra được đó là canh thịt lạc đà, A La thoáng yên lòng, lúc này mới có thời gian đánh giá người dẫn nàng đến.

Ngoài dự liệu của A La, đó lại là một lão phu nhân dung mạo rất đẹp. Mặc áo dài bằng vải thô, dáng người cao gầy, tóc dài buông ở phía sau chấm đất, ngũ quan xinh đẹp thanh tú cao nhã. Thoạt nhìn tựa hồ chỉ mới ba mươi mấy tuổi, so với giọng nói của bà không hợp chút nào. Sau khi cẩn thận đánh giá mới phát hiện nếp nhăn nơi khóe môi đôi mắt, mái đầu dài kia cũng đen trắng xen lẫn. Chỉ là lão nhân mỹ lệ như vậy, A La cũng là lần đầu nhìn thấy.

“Gỡ mạng che mặt của ngươi xuống.” Vừa gảy ngọn đèn dầu, lão nhân vừa nhàn nhạt phân phó, thần sắc có một sự uy nghiêm khiến người ta không thể kháng cự.

A La cũng không kiên trì, theo lời gỡ mạng che mặt ra.

Quay người lại, đối với gương mặt bị hủy hoại của A La, lão nhân coi như không có gì. Bà đột nhiên giơ tay ra bắt lấy bàn tay A La đang cầm bao quần áo trong ngoại bào của mình. A La trở tay không kịp, bao quần áo theo ngoại bào rơi ra. Khóe môi lão nhân mỉm cười.

“Hóa ra là không thích nơi này a.” Bà cảm thấy thú vị thì thầm. “Chẳng thế thì là không thích tiểu tử kia…” Hoàn toàn là lầm bầm lầu bầu một mình, không có chút ý tứ hỏi A La.

A La có chút xấu hổ đứng ở đó, cũng không biết nên làm gì.

“Lá gan tiểu nha đầu thật to.” Lão nhân cứ thế ngồi xuống miếng đệm gần đống lửa, từ chiếc tủ thấp bên người lấy ra hai cái bát, dùng muôi gỗ khuấy khuấy nồi lên, sau đó múc đầy canh thịt thơm nức vào bát, động tác của bà rất nhàn nhã, tựa hồ như đã quên sự tồn tại của A La.

Thấy bà không hề để ý tới mình, A La lúc này mới khom lưng nhặt bao quần áo dưới đất lên, sau đó đến một bên lão nhân, “Không biết ma ma xưng hô thế nào?” Nàng mở miệng hỏi, đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua nàng chủ động hỏi danh tính một người, lại còn là lão nhân có thái độ không mấy thiện cảm với Tử Tra Hách Đức.

Lão nhân không trực tiếp trả lời, chỉ chỉ đệm lót ở phía trước A La, “Ngồi.” Biểu tình của bà đột nhiên trở nên hòa nhã, làm cho người không thể nào lý giải.

A La nghi hoặc nhìn bà một cái, lại một lần nữa đánh giá chiếc đệm ngồi nhỏ mà đơn giản, xác định tạm thời không có nguy hiểm xong mới bất an theo lời ngồi xuống.

“Trời chưa tối ta đã thấy ngươi rồi.” Lão nhân chậm rãi nói, trong giọng nói không có địch ý ban đầu. “Không biết nên đi nơi nào đúng không?” Bà nói không chút để ý, lại một câu trúng tâm sự của A La.

A La giật mình nhìn bà, á khẩu không trả lời được.

Lão nhân hiểu rõ cười, nâng chén canh đưa tới trước mặt A La, thần sắc hiền lành nhìn thẳng vào gương mặt khiến người phát lạnh của nàng: “Uống đi. Lạnh cóng lâu như vậy, làm ấm trước cái đã.”

A La không biết làm sao tiếp nhận, ngay cả nói cảm ơn cũng quên mất. Ngẩn ngơ bưng lấy chén canh nóng, nhưng không đưa đến bên miệng. Bát canh cực nóng, nóng đến nỗi nàng thiếu chút nữa muốn rơi lệ.

“Ta gọi là Vũ Muội.” Lão nhân nói, sau đó uống một ngụm nước canh, động tác uống canh của bà rất tao nhã, không giống dân chăn nuôi bình thường. “Không cần lo lắng, ta không phải người Địa Nhĩ Đồ.” Bà một lần nữa mở miệng lại khiến người kinh ngạc.

“Người..” A La há miệng muốn nói, lại không biết nên nói gì, cũng không biết nên hỏi gì.

“Ta là thánh nô Thất Sắc tộc.” Không biết có phải do lâu ngày không có người nói chuyện không, Vũ Muội không cần A La hỏi cũng bắt đầu chủ động nói đến chuyện của mình. “Chỉ sợ ngươi chưa từng nghe qua Thất Sắc tộc, đó là một tộc nhỏ sống cùng người Địa Nhĩ Đồ trong sa mạc. Có điều Thất Sắc tộc hơn bảy mươi năm trước đã bị người Địa Nhĩ Đồ diệt rồi.” Nói đến đây, trong ánh mắt mỹ lệ của bà lóe lên chút buồn bã, ngừng lại một chút.

A La quả thực chưa từng nghe qua một bộ tộc như vậy, nhưng nghe thấy lời của Vũ Muội, trong lòng lại dâng lên tia hàn ý. “Vì vậy… người hận người Địa Nhĩ Đồ, phải không?” Nàng thử thăm dò hỏi, trong lòng lại vì Tử Tra Hách Đức mà toát mồ hôi. Tuy việc kia không phải do Tử Tra Hách Đức làm, nhưng trong người hắn chảy dòng máu giống như người Địa Nhĩ Đồ, việc này không cách nào thay đổi. Trong thù hận giữa tộc này với tộc khác, nhắm vào không phải chỉ một người mà là toàn bộ tộc.

“Hận?” Vũ Muội khẽ kinh ngạc, sau đó mỉm cười, nụ cười của bà bình hòa an tường. “Lão thái bà hơn 96 rồi, cùng người Địa Nhĩ Đồ sống gần 77 năm, ngươi nói có dạng hận thù gì mà lại kéo lâu như vậy?” Con ngươi của bà trong trẻo thông tuệ, cũng không giống dạng lão nhân già nua. Nếu không phải do chính bà nói, căn bản không ai có thể nghĩ đến bà vậy mà gần trăm tuổi.

A La kinh ngạc trừng lớn mắt, không thể tin lời tai mình vừa nghe được.

Đối với sự kinh ngạc của nữ tử trước mặt xem như không có, trong đôi mắt tối đen của Vũ Muội nhìn thấu thế sự tang thương. “Nữ nhân trong cuộc đời này, điều duy nhất có thể khiến nàng nhớ đến khắc cốt ghi tâm chỉ có yêu, hoặc là vì yêu mà sinh hận, không còn cái khác.”

Ý bảo A La canh trong bát đã nguội rồi, mãi đến khi nàng bưng bát canh đến bên miệng uống, Vũ Muội mới tiếp tục lời chưa xong. “Hơn nữa, ngươi cho rằng một nữ nhân nguyện ý sinh hài tử cho người Địa Nhĩ Đồ còn có hận sao?” Dừng lại một chút, lời bà nói ra khiến người kinh ngạc, “Hài tử thô lỗ kia của ta ngươi có lẽ cũng không lạ, Đặc Lan Đồ.”

Mẫu thân của Đặc Lan Đồ? Tuổi tác có phải là…. có lẽ không phải là thân sinh. A La lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc, đoán như thế.

Nhìn ra sự ngờ vực vô căn cứ của A La, Vũ Muội không để bụng, “Ta là thánh nô, thể chất so với người thường không giống nhau.” Bà chỉ tùy tiện nói một câu, không giải thích nhiều. “Còn ngươi? Tử Tra Hách Đức không đáng để ngươi sinh hài tử cho hắn sao?”

Không ngờ tới bà lại hỏi một câu như thế, A La không khỏi chấn động, rũ mắt xuống, che giấu đi sự yếu đuối trong mắt. “Người nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là một nô lệ ti tiện, không có tư cách…”

“Có tư cách hay không không phải do ngươi định đoạt.” Vũ Muội không vui cắt ngang lời hạ mình của A La, “Tiểu tử Tử Tra Hách Đức kia đối với ngươi cũng coi như có phần kính trọng, nếu không sao lại lưu ngươi lại?” Nói xong, bà đặt chén canh đã uống một nửa xuống, đứng dậy, dùng lọ bao bằng vải bố, đổ xuống.

A La cắn môi dưới không đáp lời.

Sau khi ngồi xuống một lần nữa, ánh mắt Vũ Muội rơi trên mặt A La, như hai luồng điện lạnh tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người. A La bị bà nhìn có chút đứng ngồi không yên.

“Ánh mắt của tiểu tử kia luôn làm mọi người bất ngờ.” Một lúc lâu sau, Vũ Muội thu lại sự sắc bén trong mắt, gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu, một mái đầu bạc theo động tác của bà đong đưa, làm cho người ta phảng phất cảm nhận được năm tháng trôi qua trên tóc bà. “Hắn nếu như đối với ngươi có chút khác thường, vậy thì ngươi tất có chỗ hơn người. Nhưng mà nói cho cùng, hắn rốt cuộc là một nam nhân, mà nam nhân nhìn nữ nhân luôn nhìn từ mặt. Ừm, suy nghĩ của ngươi cũng không thể nói không đúng.” Bà nói đến là chuyện A La đã bị hủy dung. Đương nhiên, ở tuổi này của bà có thể nhìn càng nhiều càng sâu, nhưng bà cũng không cho rằng mình có thể nhúng tay.

Nghe được lời của bà, A La thật cũng không khổ sở cho lắm, bởi vì trước đây rất lâu nàng đã hiểu rõ đạo lý này. Tử Tra Hách Đức có lẽ không giống, nhưng nàng sẽ không vì sự khác thường này mà theo đuổi ảo tưởng không thực tế của chính mình, nàng sớm đã mất đi năng lực ảo tưởng.

“Có điều…” Lưu ý đến phản ứng của A La, ánh mắt tràn ngập trí tuệ của Vũ Muội xẹt qua suy nghĩ sâu xa, sau đó biểu tình trong nháy mắt trở nên lạnh lùng cao ngạo. “Ngươi nếu đã là nô lệ của người Địa Nhĩ Đồ, thì không nên bỏ trốn. Nếu không phải nơi này của ta đúng lúc cần một hầu nô, ta nhất định sẽ cho ngươi nhận lấy sự trừng phạt của nô lệ bỏ trốn.” Ý tứ của bà lại quá rõ ràng, chính là cường bạo giữ A La lại.

Nhìn thấy biểu tình ngoài ý muốn của A La, bà lộ ra một nụ cười lạnh, “Không cần phải thử chạy trốn. Không thì lão nhân gia ta sẽ bắt ngươi nhốt lại như súc vật.”

Lão nhân hỉ nộ vô thường khiến trong lòng A La dâng lên tia lãnh ý, nhưng trời sinh nàng tính tình ôn thuần thiện lương, thật cũng không muốn phát sinh xung đột với một lão nhân. Cũng cứ như vậy bị giữ lại.

———————-

“Trốn rồi?” Tử Tra Hách Đức phong trần mệt mỏi trở về, vừa tiến vào vùng đất Mạc Hách thống soái đã nhận được tin tức A La bỏ trốn từ Đặc Lan Đồ. Phản ứng của hắn bình tĩnh đến bất ngờ, ngược lại những người khác có vẻ kích động hơn, nhao nhao hỏi tình hình đuổi bắt.

“Đã phái binh lính truy tìm, nhưng không thu được gì.” Đặc Lan Đồ cảm thấy hổ thẹn trả lời, “Có điều đã truyền lệnh xuống, phàm là bộ tộc sống trong địa hạt của chúng ta đều không được thu nhận giúp đỡ nàng.” Lệnh này phát ra chẳng khác nào chặt đứt đường sống của A La. Không ai tin rằng chỉ dựa vào một nữ tử yếu ớt như nàng lại có thể thoát thân khỏi thảo nguyên Đa Sắc Cô rộng lớn như vậy. Kết cục của nàng cơ hồ có thể đoán trước, không phải đói chết cũng chôn thây trong bụng dã thú.

“Biết rồi.” Tử Tra Hách Đức nhàn nhạt nói, vẫy vẫy tay, ý bảo chuyện này liền dừng ở đây, không cần nói nữa. Từ biểu tình của hắn không ai có thể thấy hắn mang tâm thái như thế nào đối với chuyện này.

Sau đó, Đặc Lan Đồ đơn giản báo cáo lại cho Tử Tra Hách Đức những chuyện phát sinh trong thời gian sau khi hắn rời đi, ngoại trừ chuyện mã tặc lại bắt đầu tàn sát bừa bãi ra, cũng không có gì quá mức quan trọng. Lớn tiếng nói chuyện xong, những người khác cũng muốn vội vàng đi an bài tiệc tẩy trần buổi tối, lần lượt cáo từ rời đi.

Sau khi tất cả mọi người rời đi xong, Tử Tra Hách Đức đứng trong lều lớn trống không của chính mình. Có một thời gian rất dài, biểu tình trên mặt hắn vẫn duy trì vẻ bình tĩnh như trước. Sau đó, sau đó hắn từ từ nhắm mắt lại, hô hấp dần dần trở nên không vững.

Hóa ra… nước mắt đau lòng của nàng, sự thuận theo dịu dàng của nàng, cái nhìn chăm chú nhu tình như nước của nàng….. toàn bộ đều là ngụy trang. Hắn vậy mà quên mất, nàng là nữ tử như vậy, vì đạt được mục đích so với nam nhân càng không từ thủ đoạn.

Ngón tay gập lại… co chặt thành quyền… quả đấm mạnh đấm xuống bên chân.

“Vì sao phải đi?” Hắn gần như không nghe thấy tiếng mình hỏi. Một tên nô lệ hay là một nữ nhân rời đi, hắn vốn không nên để trong lòng, để Đặc Lan Đồ đi xử lý là được. Nhưng mà, hắn phát hiện mình làm không được.

Không có bất luận dấu hiệu nào, khi hắn cho rằng nàng cam tâm tình nguyện đi theo hắn, nàng lại đột nhiên rời đi. Chẳng lẽ nàng không biết, nàng căn bản không có cơ hội sống khi rời khỏi vùng thảo nguyên này sao? Cho dù nàng thật sự may mắn như vậy, có thể an toàn đến nơi nàng muốn đến, nhưng vì sinh tồn, ngoại trừ làm việc cũ, nàng còn có thể làm cái gì? Chẳng thế thì, trong lòng của nàng, chết nơi hoang dã hoặc làm nữ nhân Ba Đồ bị người khinh thường vẫn tốt hơn làm nô lệ của hắn sao?

Đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt thâm trầm của Tử Tra Hách Đức dấy lên lửa giận, kéo lấy ngoại bào trên người hắn bước về phía án thư. Nàng muốn tự do, vậy thì phải theo phương thức của người Địa Nhĩ Đồ mới có được. Hắn quyết không vì nàng mà ngoại lệ! Hắn muốn hạ lệnh, ngoại trừ sa mạc phía Nam, ba hướng khác đều phải giới nghiêm, nếu như phát hiện tung tích nữ nhân ngoài sa mạc kia, giết không cần hỏi.

Trong lòng hắn kỳ thật hiểu rõ lệnh này chỉ sợ hạ xuống đã muộn, lâu ngày như vậy vẫn chưa có ai phát hiện ra tung tích A La, việc đó chỉ có thể nói lên một điều, đó là xác suất nàng còn sống cực kỳ nhỏ. Nhưng mà, ngoại trừ làm vậy, hắn thật sự không biết nên làm thế nào để đối phó với cảm xúc kỳ quái xuất hiện trên người hắn. Hắn thậm chí không thể coi đó là phẫn nộ, hay là sợ hãi, hoặc giả là thống khổ. Hắn chỉ biết là cả người hắn trống không, giống như mất đi cái gì đó quan trọng mà lại vô vọng tìm trở về.

Thoáng thấy một góc trắng lẳng lặng nằm ở nơi đó, bị hòn đá xanh mượt mà nhẵn bóng đặt lên trên kỷ án đỏ thẫm, điềm đạm mà tao nhã.

Tử Tra Hách Đức dừng lại, cảm giác được hơi thở của A La, không nghĩ ngợi gì, hắn đã khẳng định, kia nhất định là nàng lưu lại. Tay hắn do dự vuốt lấy mặt lụa mềm mại.

Khi hắn nhìn thấy chữ viết thanh nhã tú lệ trên đó, tức giận trong lòng trong nháy mắt biến mất, giống như khi hắn đứng trước mặt nàng vậy, hắn không cách nào tức giận được với nàng.

Nàng vậy mà lại dùng văn tự của người Địa Nhĩ Đồ, giữa từng hàng chữ lại lộ ra sự bất đắc dĩ với vận mình lại còn tình cảm chân thành tha thiết hướng về tự do. Liền trong khoảnh khắc kia, lần đầu tiên hắn không tiếp tục kháng cự cảm giác đau đớn thật sự trong lòng.

“A La…” Hắn than nhẹ, gắt gao cầm lấy tấm lụa trắng trong lòng bàn tay, nhắm mắt, mày rậm nhíu lại một chỗ. “Nàng muốn ta phải làm thế nào…” Nàng có phải vẫn còn đợi hắn quyết định?

“…..Không phải thích phong trần, như bị tiền duyên bỏ lỡ…. Hoa rơi hoa nở đều có thì, cuối cùng chỉ dựa Đông quân chủ….. Đi cuối cùng cũng phải đi, ở thì ở thế nào! Ví như hoa trên núi gắn đầy đầu, đừng hỏi thiếp về nơi đâu…”

Trong hoảng hốt, hắn tựa hồ như nghe thấy giọng nói nhu thuận như gấm của A La đang ngâm nhẹ nhàng bên tai hắn. Hắn thậm chí tưởng tượng ra được nét u buồn trên mặt nàng.

Toàn thân chấn động, hắn bỗng nhiên đứng lên đi ra ngoài. Bất luận nàng muốn thế nào, hắn cũng phải tìm nàng trước. Nàng ở bên ngoài thêm một khắc lại thêm một phần nguy hiểm, nàng căn bản không có năng lực bảo vệ chính mình.

Triệu đến Trác Hợp Cốc – đại hán râu quai nón A La thường nhìn thấy theo bên cạnh hắn, Tử Tra Hách Đức lệnh cho hắn mang theo thuộc hạ không động tĩnh bí mật đi tìm kiếm A La, bất luận sống chết nhất định phải tìm được nàng. Trát Hợp Cốc lúc này lĩnh mệnh dẫn người yên lặng rời đi.

Suy sụp quay trở về lều, tinh thần Tử Tra Hách Đức không kiểm soát được, đi tới đi lui trong lều, không cách nào yên tâm làm việc gì.

Nàng rốt cuộc muốn cái gì? Tự do sao? Chẳng lẽ nàng không biết nếu như ngay cả mình cũng không bảo vệ được, tự do sẽ chỉ là cực khổ.

Ví như hoa trên núi gắn đầy đầu, đừng hỏi thiếp về nơi đâu… đừng hỏi thiếp về nơi đâu….

Cái nữ nhân ngốc nghếch này…

Sắc mặt Tử Tra Hách Đức khó coi cúi xuống thầm rủa. Ánh mắt vô ý nhìn thấy áo bào da dê hắn ném xuống, trong lòng khẽ động, cúi người nhặt lên.

Đó là A La tự mình làm cho hắn, hắn vẫn luôn mặc trên người.

Cầm áo da dê tới bên tay, không tự chủ khẽ xoa lên đường may nhẵn nhụi, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng ra vẻ mặt chuyên chú lúc may của A La khi đó. Hít sâu một hơi, hắn ấn áo choàng lên ngực, nén lại cảm giác đau đớn khác thường nơi đó.

Hắn chưa bao giờ biết hắn cũng có một ngày không buông được một nữ nhân. Cho đến nay, hắn luôn cho rằng cảm giác của mình với A La cũng tựa như đối với Linh Mộc, cho nên hắn dùng phương thức của người Địa Nhĩ Đồ biểu đạt thiện cảm của chính mình. Hắn để nàng trở thành nữ nhân của mình nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới hai người mãi mãi ở cùng nhau. Hợp ắt tụ hội, không hợp ắt tan, đây là phương thức nam nữ Địa Nhĩ Đồ sống cùng, không có bất luận hứa hẹn gì. Hắn và Linh Mộc như vậy, những tình lữ khác cũng như vậy. Hắn không cho rằng bản thân sẽ lấy A La làm thê tử, thậm chí sự tồn tại của A La chưa từng ảnh hưởng đến địa vị của Linh Mộc hắn nhận định trong lòng.

Nhưng mà, giờ khắc này, hoặc có lẽ sớm hơn, thời điểm Đặc Lan Đồ nói cho hắn A La trong sinh mệnh của hắn đột nhiên biến mất, hắn bỗng phát hiện, nàng đối với hắn mà nói, có lẽ không giống với nữ nhân khác.

Đúng vậy, là không giống!

Liền trong khoảnh khắc kia, vẻ mặt hắn trở nên vô cùng kiên định. Run rẩy mở ra áo bào da dê, hắn một lần nữa mặc lên người, sau đó như cơn gió bay ra khỏi lều.

Hắn không có cách nào ngồi chờ kết quả tìm kiếm, cũng không có cách nào ở đây suy đoán lung tung tâm tư của nữ nhân ngu ngốc kia. Hắn phải tự mình đi tìm, hắn tất phải là người đầu tiên tìm thấy nàng, sau đó….

Tất cả mọi chuyện đợi tìm thấy người rồi nói, hiện tại hắn căn bản không dám nghĩ nhiều, chỉ hi vọng nàng bình yên vô sự là được.

—————————–

“Mạc Hách.” Linh Mộc đứng ở ngoài lều, vẻ mặt đăm chiêu, lại hàm chứa quyết tâm rõ ràng, tựa hồ có chuyện gì quan trọng muốn tuyên bố với Tử Tra Hách Đức.

Đè nén cảm xúc lo lắng xuống, Tử Tra Hách Đức ngừng lại, “Có việc gì?” Bọn hắn cùng nhau trở về, nàng có chuyện gì lúc này mới muốn nói? Hắn hơi nghi hoặc, lại không cách nào để tâm.

Linh Mộc ngưng trệ, sau đó cắn chặt răng, bộ dạng bằng bất cứ giá nào cũng phải nói. “Mạc Hách, ta phải rời khỏi đây.”

Rời khỏi! Tử Tra Hách Đức ngớ ra, nhất thời phản ứng không kịp ý tứ của nàng.

Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của hắn, trên gương mặt mỹ lệ của Linh Mộc hiện lên sự áy náy sâu sắc, nhưng vẻ mặt của nàng vẫn kiên định như trước. “Thật xin lỗi, Mạc Hách. Ta phải rời khỏi nơi này, ta muốn đi tìm Thu Nhược Hồ. Ta muốn đi theo hắn.” Nàng nói xong, hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn. Vào thời gian nàng rời khỏi, Thu Nhược Hồ cũng rời đi Hắn để lại thư nói là hắn trở về kết thúc một việc. Hắn cũng không nói hắn có trở lại không. Mà nàng, nàng muốn đi tìm hắn.

Tỉnh táo lại, Tử Tra Hách Đức mới hiểu rõ ý tứ của Linh Mộc, hóa ra – bọn họ một đôi tình nhân xứng đôi trong mắt người khác, vậy mà lại cùng một thời gian tìm được người mình thực sự muốn, việc này không khỏi quá khéo sao. Tạm thời dứt bỏ mối lo lắng đối với A La, hắn lộ ra nụ cười nhẹ.

“Không cần nói xin lỗi, ta nên chúc phúc nàng.” Hắn giang hai tay, ôm lấy Linh Mộc, trầm giọng nói: “Đừng quên trở về. Nếu có lúc cần trợ giúp, truyền tin trở về, tộc nhân của nàng nhất định sẽ lấy tốc độ của gió đến bên cạnh nàng.” Có thể thật tình nói ra lời này, Tử Tra Hách Đức biết mình và Linh Mộc trước kia ở cùng nhau bất quá là vì hai bên đều thưởng thức cảm giác ở cùng nhau.

Làm sao cũng không nghĩ tới loại phản ứng này của Tử Tra Hách Đức, Linh Mộc sau khi kinh ngạc thì vui mừng nhẹ nhàng thở ra. Nàng thực sự sợ hắn sẽ tức giận, xem ra là nàng đánh giá cao địa vị của mình trong lòng hắn, hoặc là xem nhẹ lòng dạ hắn.

“Cảm ơn!” Nàng nói không nên lời những thứ khác.

Tử Tra Hách Đức gật gật đầu, “Ta có chút việc gấp cần xử lý.” Hắn nói, sau đó giống như một cơn lốc thổi qua bên người Linh Mộc, hướng về phía chuồng ngựa.

Linh Mộc nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, có chút mờ mịt. Nàng cùng hắn cứ như vậy kết thúc sao? Không ai lưu luyến, không ai để tâm. Như vậy, mấy năm nay bọn họ ở cùng nhau, là vì cô đơn sao? Cảm giác phiền muộn lặng lẽ tràn ra trong lòng nàng.

Tử Tra Hách Đức dẫn ngựa ra, đang muốn xoay người nhảy lên, trước mặt lại xuất hiện một người khiến hắn không nghĩ tới.

“Tử Tra Hách Đức, ngài muốn đi đâu?” Thanh Lệ Na bỏ công trang điểm tỉ mỉ, đẹp giống như ánh mặt trời trên trời cao, cười nhẹ đến trước ngựa hắn, thần thái của nàng dịu dàng quyến rũ làm cho người ta không thể xem nhẹ.

“Tiểu thư Thanh Lệ Na.” Tử Tra Hách Đức nghi hoặc nhìn nàng, không cách nào đoán được nữ nhân này suy nghĩ gì. “Có việc gì không?” Hắn không muốn hao tâm tốn sức suy đoán, trực tiếp hỏi.

Thanh Lệ Na có chút xấu hổ đưa tay ra đằng sau, nàng luôn tùy hứng làm bậy, không coi nam nhân ra gì, cho tới giờ phút này nàng mới biết cái gì gọi là tim đập như trống bỏi. Nàng vừa biết hắn trở về liền khẩn trương trang điểm đến tìm hắn, vừa vặn thấy hắn đi về phía chuồng ngựa, vì vậy theo tới. Gần một tháng không gặp, hắn nhìn qua tựa hồ anh khí bức người hơn so với trong trí nhớ.

“Ta…” Nàng hơi hơi do dự, sau đó cằm nhỏ trơn bóng mỹ lệ giương lên, ngạo nghễ nói: “Ta quyết định, ta muốn ngài làm nam nhân của ta.” Nàng là Thanh Lệ Na, hắn nên bởi vì lọt vào mắt xanh của nàng mà cảm thấy vinh hạnh, mà không phải là nàng bị giam ở trong này thấp thỏm không yên.

Tử Tra Hách Đức ngẩn ra, trong khoảnh khắc lấy lại tinh thần, không khỏi nhíu mày rậm, cho rằng Thanh Lệ Na đang đùa giỡn diễn kịch, “Ta bây giờ còn có việc……” Hắn nhảy lên lưng ngựa, không tính lãng phí thời gian với nàng.

“Không cho phép đi.” Thanh Lệ Na túm chặt lấy dây cương của Tử Tra Hách Đức, bởi vì hắn không thèm để ý mà hoảng hốt, nhưng sự kiêu ngạo bẩm sinh không để nàng biểu hiện ra ngoài. “Còn có gì quan trọng hơn lời ta vừa nói với ngài? Ngài nếu như không cho ta một câu trả lời, hôm nay đừng mơ tưởng đi bất kỳ đâu.”

Nghĩ đến an nguy của A La, Tử Tra Hách Đức có chút không kiên nhẫn, cúi đầu nhìn dung nhan mỹ lệ đến khiến người nín thở của Thanh Lệ Na, lại thờ ơ nói. “Trả lời? Trả lời cái gì? Bất luận là tiểu thư Thanh Lệ Na đang nói đùa hay là nói thật, ta nhất định phải nói cho tiểu thư biết, nàng không phải là nữ nhân ta muốn.” Nhìn khuôn mặt Thanh Lệ Na dần dần trắng bệch, hắn dừng một chút, sau đó thản nhiên nói: “Bây giờ, mời tiểu thư tránh ra.”

Không nghĩ tới lại chính là sự cự tuyệt trực tiếp như vậy, trong đầu Thanh Lệ Na nhất thời trống rỗng, nàng không tin lắc đầu, nghĩ rằng mình nghe nhầm rồi. “Ngài nói nói… Nếu như ngài không thích ta, ngày ấy vì sao lại không để ý tính mạng mình cứu ta?” Nếu không phải lần đó, nàng cũng sẽ không thay đổi với hắn, cũng sẽ không làm ra chuyện sỉ nhục như bây giờ. Hắn nhất định là không thật tâm nói, người nào lại quên cả mình để đi cứu một người mình không cần.

Tử Tra Hách Đức không quan tâm cười cười, “Nàng là người trong lòng Đặc Lan Đồ, ta sao có thể để nàng bị thương, chỉ vậy mà thôi.”

“Chỉ vậy mà thôi?” Thanh Lệ Na ngơ ngẩn lặp lại lời nói chẳng để tâm của hắn, bàn tay thon dài trắng như tuyết không tự chủ được chậm rãi buông dây cương thô ráp, “Thì ra là vậy… chào ngài… Tử Tra Hách Đức!” Nàng gục đầu xuống, bất giác một giọt nước sáng như thủy châu theo động tác của nàng thấm sâu vào bùn đất nâu.

Tử Tra Hách Đức không đếm xỉa tới nàng, quay đầu ngựa đi lướt qua người nàng, chạy về phương xa.

Nghe được tiếng vó ngựa phi, toàn thân Thanh Lệ Na chấn động, bỗng nhiên xoay người, khóe môi hiện lên nụ cười băng lãnh.

“Mạc Hách đại nhân, ngài đi tìm ách nô sao?” Nàng không có giương cao giọng nhưng nàng biết hắn nhất định sẽ nghe được. “Nghe nói nàng đã rơi vào tay mã tặc.”

Lời còn chưa dứt, như nàng dự liệu, trong tiếng vó ngựa thân hình cường tráng kia lại một lần nữa đến sát bên nàng.

Nàng băng lãnh cười, thay sự kiều mị bằng một nụ cười như hoa.

“Nàng làm sao mà biết?” Đi đến trước mặt, Tử Tra Hách Đức hồ nghi hỏi. Biết rõ độ tin cậy trong lời nàng nói không cao, nhưng hắn không cách nào không để ý tới.

Nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt hắn, Thanh Lệ Na không quan tâm nhún vai một cái, “Nghe nói, không nhất định là thật.” Nàng biết nàng càng không để tâm, hắn sẽ càng coi nặng lời của nàng.

Tử Tra Hách Đức nhìn nàng một cái, không hỏi tiếp, quay đầu ngựa lại cất vó mà đi. Mặc kệ thật giả, có tin tức so với không có tin tức vẫn tốt hơn.

Thanh Lệ Na nhìn hắn đi xa, môi anh đào không khỏi nhếch lên, một tia yếu ớt trong mắt chợt lóe lên, tiếp theo toát lên đích thị là một loại lạnh lùng như băng.

Hóa ra trong lòng hắn, nàng lại không bằng một nô lệ ti tiện xấu xí.

Hắn vậy mà lại coi thường nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.