Tân Nương Của Quỷ

Chương 13: Chương 13




Bà Vương cười lạnh: “Chúng ta quả thực là bị Lệ Quỷ hại chết, nhưng cháu có biết người nuôi quỷ là ai không?”

Bà Vương không nói thẳng ra tên người đó là ai, nhưng tôi biết rõ bà ấy đang ám chỉ bà cô.

Nghe bà ấy nói rất nhiều về bà cô, tôi không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Sao bà lại có thể chắc chắn rằng người đó chính là bà cô?”

“Sao đến bây giờ cháu vẫn còn chưa tin ta? Ta rốt cuộc bị ai hại chết còn không rõ sao?” Bà Vương đột nhiên cao giọng nói, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy tức giận.

Tôi vội vàng cười an ủi: “Bà Vương, không phải là cháu không tin bà, chỉ là tội giết người không phải là chuyện nhỏ, cháu muốn mọi việc nên cẩn thận thì hơn.”

Qua một lát, bà Vương tỉnh táo lại, nhìn tôi bất đắc dĩ nói: “Cháu vẫn không tin ta sao? Được, ta đưa cháu đi tìm chứng cứ.”

Nói xong, bà ấy liền đi thẳng về phía trước, tôi lập tức đi theo sau. Bà Vương lại dẫn tôi tới trước cửa nhà Bạch Phong.

Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta tới đây làm gì vậy?”

“Tìm chứng cứ!”

Bà Vương nói xong liền chuẩn bị đẩy cửa ra, tôi còn chưa kịp ngăn cản thì cửa đã được mở ra. Một tiếng két vang lên vô cùng rõ ràng, trong lòng tôi âm thầm cảm thấy không ổn. Tôi vội vàng kéo bà ấy núp vào một góc trong bóng tối. Bà ấy cứ đi vào như vậy lỡ bị người ta phát hiện thì phải làm sao? Nhất định sẽ cho rằng bà ấy là xác chết sống dậy, lập tức mang đi hỏa thiêu.

Sau một lúc lâu, bà Vương nhìn tôi giống như nhìn một người mắc bệnh tâm thần: “Cháu kéo ta ra đây làm gì?”

Tôi làm động tác suỵt: “Có người túc trực bên linh cữu, chúng ta cứ xông vào như vậy sẽ bị người ta phát hiện?”

Nghe tôi nói xong, bà Vương nhịn không được mà cười to: “Cháu cứ yên tâm mà đi theo ta.”

Bà Vương dẫn tôi vào trong sân, tôi ngăn không được bà ấy, chỉ có thể đi theo phía sau. Sau khi nhìn thấy tình hình trong sân, tôi mới phát hiện sự lo lắng của tôi là dư thừa. Bởi vì trong sân căn bản không có người, ngoại trừ trên linh đường còn có vài người vẫn đang kiên trì túc trực bên linh cữu, nhưng mà xem ra bọn họ cũng đã ngủ rồi.

Tôi rón ra rón rén theo sát bà Vương đi vào linh đường, thấy tôi vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, Bà Vương cười nói: “Đừng gò bó như vậy.”

Thanh âm của bà ấy rất lớn, làm tôi giật cả mình, theo phản xạ nhìn lướt qua mấy người đang túc trực bên linh cữu một lượt, sợ bọn họ tỉnh lại.

“Bọn họ đã hôn mê từ lâu rồi.” Nói xong, bà Vương dập tất mấy cây hương còn đang cháy.

“À?” Tôi bất giác phát ra một tiếng kinh ngạc, thấy bọn họ quả nhiên không còn tri giác tôi liền cảm thấy khó hiểu: “Là ai đã ra tay vậy?”

Bà Vương không trả lời vấn đề này của tôi, mà trực tiếp mở nắp quan tài ra, dò xét thi thể Bạch Phong. Tay bà ấy không ngừng di qua di lại hình như là đang tìm cái gì đó. Tôi không biết bà ấy muốn làm gì, trông thấy bộ dạng hai mắt của Bạch Phong trợn to nhìn thẳng lên trần nhà, tôi liền cảm thấy sợ hãi, lùi ra xa bà Vương. Tôi nhớ rõ ràng lúc đóng nắp quan tài lại, bà cô đã giúp ông áy nhắm mắt lại rồi mà?

“Đứng xa như vậy làm gì? Còn không mau lại đây hỗ trợ?”

Bà Vương quay đầu trừng mắt với tôi, tôi chỉ có thể không tình nguyện mà chậm rãi tiến đến.

“Hỗ trợ việc gì?”

“Tìm xem trên người hắn có lá bùa nào không. Những vật này ta không dám đụng vào.”

Tôi theo lời bà ấy mà tìm kiếm. Nhưng tôi chỉ dám tìm từ chân của ông ấy lên. Bà Vương im lặng nhìn tôi chằm chằm, tôi giả bộ như không nhìn thấy, tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng tôi phát hiện trước ngực Bạch Phong có một lá bùa màu vàng.

Tôi giơ lá bùa lên, vùi mừng quay ra nói với bà Vương: “Cháu tìm được rồi.”

Sắc mặt bà Vương biến đổi, lập tức nói: “Mau đặt nó lại!”

Tôi bị thái độ của bà Vượng làm cho hồ đồ. Đây khổng phải là lá bùa bà ấy nhờ tôi tìm giúp sao?

Tôi còn chưa kịp làm gì, đã có một trận gió lạnh thổi tới. Tôi vừa muốn quay đầu lại thì cảm thấy cái cổ mình tê cứng, cũng không thở được nữa. Thì ra là bởi vì tôi đã lấy đi lá bùa dùng để áp chế Bạch Phong, cho nên xác chết đã vùng dậy bóp cổ tôi. Tôi thở không ra hơi ra hơi, khuôn mặt trắng bệch, chỉ có thể đau đớn giương hai mắt về phía bà Vương.

Dĩ nhiên bà Vương cũng vô cùng lo lắng. Bà ấy đâm thẳng đầu về phía trước, nhưng thi thể Bạch Phong rất linh hoạt, nhẹ nhàng tránh được đòn tấn công của bà Vương. Sau khi bà Vương đâm hụt, thi thể Bạch Phong càng thêm cảnh giác, hắn trốn đông trốn tây làm bà Vương không lại gần được hắn nên cũng không tìm được cơ hội nào để cứu tôi. Đồng thời tay hắn bóp cổ tôi cũng càng ngày càng chặt, dường như muốn đem tất cả oán hận phát tiết lên người tôi.

Tôi cảm thấy cái cổ của mình sắp bị hắt bóp đứt, cảm thấy cái chết đang cách tôi rất gần. Chợt nhớ tới trên tay tôi vẫn còn lá bùa mà vừa nãy tôi lấy ra từ người hắn, chẳng quan tâm nó còn có tác dụng hay không, tôi nhanh chóng đưa tay đập mạnh lá bùa vào trán hắn.

Bạch Phong giống như bị bỏng, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, lập tức nằm trên mặt đất không nhúc nhích, lá bùa dính vẫn dính chặt vào trán hắn.

“Cháu có sao không?”

Bà Vương đi đến trước mặt tôi, đau lòng vuốt ve cổ tôi một cách nhẹ nhàng, có lẽ trên cổ tôi đã có dấu vân tay màu xanh tím.

Tôi vừa vỗ ngực ho khan, vừa nhìn thi thể của Bạch Phong, nói: “Cháu không sao.”

Một lát sau, khi đã hô hấp dễ dàng hơn, tôi nghiên cứu lá bùa trên thi thể một lúc lâu, lẩm bẩm: “Sao cái lá bùa này lại trông quen quen thế nhỉ, hình như là mình đã thấy nó trên người bà cô.”

Bà Vương nhìn tôi, chỉ chỉ lá bùa trên người Bạch Phong, nói: “Đây chính là chứng cứ mà ta muốn cho cháu xem. Chính miệng cháu cũng thừa thận đây là lá bùa của bà cô cháu.”

Hình như bà Vương muốn tôi nhanh chóng nhận ra bà cô thực sự có liên quan đến chuyện này. Nhưng tôi vẫn cảm thấy chỉ dựa vào cái này mà đã kết luận bà cô chính là hung thủ thì thật không đủ cẩn thận.

“Cháu chỉ cái này giống lá bùa của bà cô, nhưng cũng không nhất định đó chính là bà cô. Trên đời này rất nhiều người biết vẽ bùa chú như vậy mà.”

Bà Vương lạnh lùng nói: “Trong thôn của chúng ta, người biết vẽ bùa chú chỉ có thể là bà ta.”

Bà Vương nói như vậy tôi cũng không còn lời nào để nói. Không khí có chút trầm mặc, bà Vương quay đầu lại nhìn tôi, nói: “Đi thôi, bọn họ sắp tỉnh lại rồi.”

Lúc rời đi, tôi thầm nói: “Bà cho rằng tất cả mọi chuyện đều do bà cô làm, vậy tại sao bà cô lại phải làm như vậy?”

Bà Vương cười lạnh: “Làm như vậy có vô vàn lý do. Những người đang sống có mấy ai là có thể chống lại được sự hấp dẫn của danh lợi tiền tài.”

Cõi lòng tôi tràn đầy tâm sự trở về nhà. Vừa mới vào nhà, chợt nghe thấy tiếng bà cô vang lên từ sau lưng tôi.

“Tạ Thu Đồng, cháu tin ta sao?”

Tôi quay người lại, thấy bà cô đang đứng dưới ánh trăng. Ánh trăng lung linh huyền ảo chiếu lên người bà cô, làm cả người bà cô càng trở nên thần bí khó lường.

Nghe ý tứ lời nói của bà cô, hẳn là bà cô đã biết rõ tôi đang nghi ngờ bà.

“Cháu không biết nên tin hay là không nên tin bà.” Tôi cẩn thận nói.

Tất cả mọi chuyện đều chĩa thẳng vào người bà cô, sao tôi có thể không nghi ngờ bà cô được. Tuy nhiên tôi không xác định 100% là bà cô, có thể chỉ liên quan nhiều hay ít đến bà cô thôi.

“Cháu đi theo ta.”

Bà cô nói xong thì liền bước đi. Tôi suy nghĩ chốc lát rồi cũng nhanh chóng đi theo bà cô ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.