Tân Nương Của Quỷ

Chương 1: Chương 1




Tôi tên là Tạ Thu Đồng, sinh vào ngày 15 tháng 7 âm lịch, qua vài ngày nữa là tôi tròn 19 tuổi. Tôi đã thử hôn qua hơn bốn mươi người bạn trai rồi nhưng chưa lần nào thành công. Ba mẹ tôi đã hạ quyết tâm dù tốn bao nhiêu tiền của cũng phải để tôi đi lấy chồng trước 20 tuổi. Tôi cũng không căm ghét chuyện lấy chồng, nhưng thật sự là ba mẹ tôi quá mê tín rồi. Khi còn bé tôi nghe người lớn nói, tương lai của tôi là phải làm tân nương của quỷ, nếu như trước 20 tuổi tôi chưa gả được cho người đàn ông nào có mệnh căn mạnh mẽ thì lúc ấy cuộc đời tôi nhất định sẽ bị ràng buộc bởi ma quỷ. Nhưng con đường kiếm chồng của tôi quá gập ghềnh. Nhà trai không phải trên đường tới đây bị xe đụng thì phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Thậm chỉ ngay cả người mới đồng ý gặp mặt tôi mấy hôm trước thôi, nay cũng xảy ra chuyện chẳng lành. Người trong thôn đều nói, đó là bởi vì tôi trời sinh mang mệnh khắc phu, ai mà lấy tôi chắc chắn sẽ không sống được lâu, tám chín thôn xung quanh cũng không có người con trai nào dám thân cận với tôi, mà ngay cả mấy bà mối giỏi nhất trong thôn trông thấy ba mẹ tôi cũng lượn đi đường vòng. Mắt thấy ngày tôi tròn 20 tuổi cũng không còn xa, bọn họ gấp đến độ khóe miệng cũng nổi bong bóng.

Ngay lúc đám đàn ông con trai tránh tôi như tránh tà thì sự tình đột nhiên có chuyển biến. Thôn bên có bà mối tới nói với ba mẹ tôi là có người mãi cũng không lấy được vợ nên có ý định cùng tôi xem mắt. Ba mẹ bảo tôi chuẩn bị một chút, qua vài ngày nữa là 11 thì trở về nhà để gặp mặt. Ngày 11 tôi nộp đơn xin nghỉ dài hạn, bắt xe đi từ trường về nhà, về đến thôn thì trời cũng đã khuya, trên đường không còn một bóng người, tôi chỉ loáng thoáng nghe được trong thôn hình như có tiếng kèn Xô-na dành cho người chết.

Đang lúc tôi nghi hoặc trong thôn mình không biết là ai chết thì đột nhiên cảm giác có người đang vỗ vai tôi, tôi hoảng sợ quay đầu lại nhìn thì phía sau lưng tôi lại không có một bóng người. Một trận gió lạnh bỗng nhiên thổi qua, tôi nhịn không được rùng mình một cái, tôi nghĩ có lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác nên cứ tiếp tục đi về phía trước. Đi chưa được mấy bước, tôi lại có cảm giác có người đang vỗ vỗ vào vai tôi. Tôi cố ý dừng chân lại, xác định thật sự có người đang vỗ vỗ bả vai tôi. Ngay lúc tôi đứng lại thì người nọ càng đập vào vai tôi mạnh hơn, tôi còn nghe thấy từng tiếng gió lạnh thổi qua, hình như không có tiếng nói nào cả, tình huống này cũng thật không bình thường. Tôi đột nhiên nhớ tới khi còn bé các cụ hay kể rằng, đi đường vào ban đêm phải chú ý, cẩn trọng, phải nghe thấy ai gọi 3 lần mới được quay đầu lại. Nếu chưa chi đã quay đầu lại thì sẽ bị ma quỷ trêu đùa. Nhưng mà vừa rồi tôi đã quay đầu lại rồi. Nghĩ tới đây, tôi liền nổi hết cả da gà, người nọ vẫn vỗ vai tôi hơn nữa còn thổi một hơi thở lành lạnh vào tai tôi. Tôi không dám quay đầu lại, ba chân bốn cẳng chạy thục mạng, nhưng mới đi được vài bước thì tôi nghe thấy có tiếng nói ở phía sau lưng vang lên: “Đồng Đồng, mày chạy nhanh như thế làm gì, tao gọi mà mày còn không thưa.”

Nghe giọng nói quen thuộc này hình như là tiếng của Tạ Linh Linh, tôi quay lại nhìn, quả nhiên là cô ấy. Tôi vui vẻ nói: “Thì ra là mày.” Tôi cho rằng vừa rồi cô ấy đùa giỡn tôi nên cũng không để ý.

Tạ Linh Linh đứng bất động ở nơi đó, chỉ vẫy vẫy tay với tôi, ra hiệu cho tôi qua đó. Tôi đi tới bên cạnh cô ấy, phát hiện mặt cô ấy tái nhợt, còn hơi sưng, hình như là mắc bệnh rồi. “Mày thấy không thoải mái ở đâu à?”

Nghe tôi nói như vậy, Tạ Linh Linh liền đưa tay sờ lên mặt mình, nhưng không trả lời vấn đề của tôi mà nói: “Tao không sao, mày đừng ở nhà lâu quá, qua hai ba ngày nữa là phải quay lại trường học đấy biết chưa.”

“Tại sao?” Tôi khó hiểu hỏi.

Tạ Linh Linh cúi đầu không nói lời nào, sau nửa ngày móc từ trong túi áo ra một cái vỏ sò nhỏ, tôi nhớ đây là cái vỏ sò mà cô ấy thích nhất, đó là món quà mà mẹ cô ấy lưu lại trước khi chết.

“Này, cho mày giữ làm kỉ niệm.” Tạ Linh Linh nghẹn ngào nói.

Tôi sững sờ, còn chưa kịp hỏi cô ấy là tại sao, vì cái gì mà lại nói như vậy, một hồi gió lạnh thổi qua, xung quanh cũng nổi lên sương mù, chờ tôi nhìn rõ mọi thứ thì trước mắt đã không còn bóng dáng của Tạ Linh Linh. Tôi gọi hai tiếng, không có người đáp lại, đành phải bỏ vỏ sò vào túi xách rồi trở về nhà. Về đến nhà, tôi vừa bỏ túi xách trên người ra thì nghe thấy nhà Tạ Linh Linh ở bên cạnh truyền đến tiếng kèn Xô-na. Tôi lại liên tưởng đến hành động khác thường ngày hôm nay của Tạ Linh Linh liền đoán ra được phần nào.

Tôi nói chuyện với ba: “Chả trách khi con về, Tạ Linh Linh cứ khóc sướt mướt, bà Vương qua đời lúc nào vậy ba?”

Bà Vương là bà của Tạ Linh Linh, hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau, hiện giờ bà Vương qua đời, chỉ còn lại một mình Tạ Linh Linh, thảo nào vừa nãy cô ấy khóc lóc kinh khủng như vậy.

Choang. Cái đĩa trên tay mẹ tôi rơi xuống vỡ tan. Mẹ kinh ngạc nhìn tôi: “Con nói cái gì? Lúc về đây con gặp Tạ Linh Linh hả?”

Trông thấy phản ứng của mẹ lớn như vậy, ba tôi cũng có chút kinh hoảng nhìn tôi, còn tôi thì không hiểu gì mà hỏi ngược lại: “Vâng, làm sao vậy?”

Ba mẹ tôi liếc nhìn nhau, trong lúc nhất thời, không ai nói một lời nào. Cuối cùng vẫn là ba tôi khẽ nói: “Tạ Linh Linh đã chết đêm hôm qua rồi, tang lễ bên cạnh là tổ chức cho con bé đấy.”

Lần này là đến phiên tôi giật mình, nhìn bộ dáng nghiêm túc của ba mẹ, tôi biết rõ bọn họ không hay nói đùa, huống hồ việc này sao có thể nói đùa được. Tôi ngây người trong chốc lát, nhịn không cho nước mắt chảy xuống, trầm giọng hỏi: “Sao Linh Linh lại chết đột ngột vậy?”

Mẹ của tôi thở dài: “Ai biết được, nghe nói vô duyên vô cớ, tự dưng thì chết.”

“Con mới vừa nói lúc trở về gặp Linh Linh, con bé có làm gì con không?” Ba tôi tranh thủ thời gian hỏi.

“Không có, bọn con chỉ nói chuyện với nhau vài câu thôi.” Tôi không nói cho ba biết là Linh Linh đưa cho tôi cái vỏ sò, ba mẹ tôi đều rất mê tín, chắc chắn sẽ không cho phép tôi nhận đồ của người chết.

Ăn cơm xong, tôi liền sang nhà Tạ Linh Linh, thời gian đã không còn sớm, trong linh đường chỉ còn vài người làm thuê, chính giữa là một bức tranh chữ cực lớn, trên đó viết một chữ “Cúng”, hai ngọn nến màu trắng trên mặt bàn không ngừng chập chờn trước gió.

Nhìn Tạ Linh Linh im lặng nằm trong quan tài thủy tinh, nhớ tới những kỷ niệm trước kia của chúng tôi, tôi lại không nhịn được mà rơi lệ. Sắc mặt của cô ấy đã chuyển thành màu trắng xanh, hai tay giơ ra đằng trước giống như đang chống lại cái gì đó, lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút sốt ruột. Cũng không phải là tôi chưa từng trông thấy người chết, thế nhưng đây là lần đầu tiên tôi trông thấy có người chết một cách kỳ lạ như thế này.

“Linh Linh nhà ta chết thảm quá!” Một giọng nói già nua bỗng vang lên làm tôi giật cả mình. Thấy người tới là bà của Linh Linh, tôi liền thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bà có hàm ý khác, tôi bèn hỏi: “Bà ơi, Linh Linh chết như thế nào?”

Bà Vương cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai, lúc này bà mới kéo tôi vào trong phòng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.