Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 102: Chương 102




Edit: Điềm Điềm.

**********************

Vốn Lâm Tiểu Tiền không rõ Thích Vụ vì sao lại muốn mình tự hiểu, buổi tối hôm đó bị thú nhân cao lớn mua xiên nướng chặn ở đầu cầu thang hắn liền hiểu được.

Người đàn ông này dường như đang tìm kiếm hắn.

Trong lòng nhịn không được đập thình thịch, căng thẳng lại không thể không ra vẻ tự nhiên: “ Ngài tìm ta có việc sao? “

Ryan luôn chỉ có một đánh giá về Omega của Thú nhân Đế quốc, đó là quá yếu, không có gì ngạc nhiên khi chỉ có thể được nuôi trong nhà, không thể ra chiến trường, chỉ ở nhà như một vật cưng để nuôi con non.

So với Omega Thú nhân Đế quốc, Omega Trùng tộc của họ có vẻ đẹp mạnh mẽ hơn.

Công tước Ryan luôn tự hào về điều đó.

Nhưng khi đối mặt với người như Lâm Tiểu Tiền, Thích Vụ, Ryan Công tước cũng sẽ không khinh thường bọn họ, bởi vì trên người bọn họ đồng dạng có thứ hắn không có.

Nhìn Lâm Tiểu Tiền trong mắt khẩn trương cùng luống cuống, Ryan Công tước săn sóc lui về phía sau nửa bước, không đến mức để cho chiều cao của mình mang đến áp lực quá lớn cho đối phương.

“ Có thể đi ra ngoài vừa đi vừa nói không?”

“ Ồ, được rồi, nhưng không thể quá xa.”

“ Đương nhiên.”

Lâm Tiểu Tiền đi theo Ryan ra khỏi khách sạn nhỏ, lão Bạch nhìn thấy bọn họ cùng nhau, trong mắt lộ ra dấu chấm hỏi thật lớn.

Lâm Tiểu Tiền chớp chớp mắt với ông.

Từ khách sạn nhỏ đi ra, Lâm Tiểu Tiền nói: “ Bây giờ ngài có thể nói không? “

“ Ta muốn cùng ngài làm ăn.”

“ Cùng ta làm ăn cái gì, ngài muốn mua tranh của ta sao?” Lâm Tiểu Tiền trong lòng khẩn trương, trong giọng nói lại tận lực làm cho không đến mức kích động như vậy.

Ryan cười: “ Ngài không cần phải lo lắng, trên thực tế, thời gian này ta đến tìm ngài, vì ta biết ngài là một trong những hương liệu sư cao cấp của Đế quốc, đối tác của ta bây giờ rất cần sự giúp đỡ của ngài, không quản bao nhiêu tiền, ta có thể chấp nhận, miễn là ngài sẵn sàng bán cho ta một cái hương liệu cao cấp.”

Lâm Tiểu Tiền trừng mắt nhìn hắn, trong con ngươi đen tràn đầy kinh ngạc: “ Sao ngươi lại...”

Ba chữ này ra khỏi miệng, Lâm Tiểu Tiền liền biết mình lỡ lời, sắc mặt nhất thời trầm xuống, nhíu mày: “ Ngươi đã điều tra ta sao? “

Ngữ khí không giống như nấm mềm mại lúc trước, mà là thêm một phần nghiêm túc lạnh lẽo.

Ryan không ngạc nhiên trước sự thay đổi của hắn: “ Xin lỗi, ta đã dành một chút tâm trí để có được tin tức từ những người khác ở đây, nhưng ta không có ác ý, ta chỉ muốn cứu đối tác của ta, không đành lòng nhìn thấy anh ta đau đớn, hy vọng ngài có thể hiểu được.”

Lâm Tiểu Tiền mím môi, lúc trước từ Lâm gia chạy ra, hắn không nghĩ có thể ở bên ngoài thật lâu không bị phát hiện, chỉ là hắn không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.

“ Nếu bạn đời của ngươi trong thời kỳ xao động, ta không giúp được ngươi, hương liệu của ta không có năng lực như vậy, ngươi tìm nhầm người rồi.”

“ Làm sao có thể, ngài rõ ràng là cao cấp hương liệu sư!” Ryan không tin nhìn hắn, trong con ngươi màu đen ngoại trừ khiếp sợ ra còn có không thể tin được.

Thanh âm Lâm Tiểu Tiền không thay đổi: “ Cao cấp hương liệu sư cũng không phải vạn năng, ngươi vẫn nên nghĩ biện pháp khác đi, cho dù ta đáp ứng ngươi, bán cho ngươi một viên hương liệu cao cấp, ngươi cầm về cũng vô dụng, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này. “

Ryan Công tước nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, làm sao còn có khí tức vui sướng lúc trước: “ Không có biện pháp nào khác sao? “

Lâm Tiểu Tiền rũ mắt nhìn mặt đất, tuy rằng không muốn gây phiền toái cho mình, nhưng đối mặt với Ryan như vậy hắn ít nhiều có chút mềm lòng: “ Ngươi có thể đến một cửa hàng hương liệu gọi là Đào Hoa Viên trên mạng xem một chút, có lẽ có thể gặp phải hương liệu ngươi muốn. “

“ Đào Hoa Viên?” Ryan khó hiểu nhìn Lâm Tiểu Tiền, hắn không cảm thấy vấn đề hương liệu sư cao cấp cũng không giải quyết được, một cửa hàng trực tuyến nho nhỏ có thể giải quyết.

“ Có tin hay không tùy ngươi, không có việc gì ta trở về đây.” Lâm Tiểu Tiền phất phất tay với hắn, lại khôi phục thành bộ dáng ban đầu.

“ Cám ơn ngài nguyện ý nói cho ta biết chuyện này, ngài cũng cẩn thận một chút, vị Omega bên cạnh ngài cùng người kia, bọn họ hẳn là đều biết thân phận của ngài.”

Đột nhiên nghe thấy những lời này của Ryan, Lâm Tiểu Tiền đột nhiên mỉm cười: “ Cảm ơn ngươi, ta đã biết.”

Thấy thái độ của hắn không có nhiều khẩn trương, Ryan có chút khó hiểu nói: “ Hiện tại ngài không chuẩn bị rời đi sao? “

“ Vì sao phải rời đi, nếu bọn họ bắt ta trở về, ta chạy đi đâu không phải đều có thể bị bắt sao?”

“ Nếu ngài tin tưởng ta, ta có thể giúp ngài...”

“ Không cần, nhưng cám ơn lòng tốt của ngươi.” Lâm Tiểu Tiền mỉm cười với gã, xoay người trở lại khách sạn nhỏ.

Đẩy cửa ra liền thấy lão Bạch đứng ở cửa khách sạn, bộ dáng vừa mới thu hồi đầu, Lâm Tiểu Tiền nhướng mày, ông đang nghe lén cái gì đó.

“ Tôi đây không phải là sợ cậu bị khi dễ, ở chỗ này ngồi xổm sao!”

Lâm Tiểu Tiền bỗng nhiên cười rộ lên: “ Cảm ơn! “

“ Khách khí, các ngươi vừa mới nói chuyện gì?”

Lâm Tiểu Tiền giơ tay vỗ vỗ bả vai lão Bạch: “ Bớt hỏi thăm đi! “

Lão Bạch nguýt một tiếng quay đầu rời đi.

Lâm Tiểu Tiền trở lại phòng không lâu, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa thấy Thích Vụ đứng ngoài cửa, trong tay cầm rượu, lắc lắc với cậu: “ Uống không? “

“ Uống.” Lâm Tiểu Tiền cho cậu vào.

Thích Vụ ngồi xuống, đem bia đã lạnh đưa đến trước mặt hắn, Lâm Tiểu Tiền tiến lại gần nhìn cậu: “ Cậu tới đây cũng chỉ là tìm tôi uống rượu? “

Thiếu đi giọng điệu nhẹ nhàng ngày xưa, lúc này Lâm Tiểu Tiền thoạt nhìn đứng đắn rất nhiều.

Thích Vụ liếc mắt nhìn hắn một cái, biết đây mới là bộ dáng vốn có của hắn: “ Lâm Âu. “

Y gọi ra tên hắn, không che dấu chuyện mình biết thân phận của hắn nữa.

Lâm Âu cười rộ lên, gật gật đầu: “ Cậu quả nhiên biết, biết từ khi nào, không phải là lần đầu tiên chứ? “

“ Không phải, lần đó ở bến tàu, cậu nói cậu trốn hôn, hơn nữa tôi từng thấy qua ảnh của cậu, chỉ là lần đầu tiên không dám xác định.”

“ Thì ra là tôi tự lộ.” Lâm Âu nói xong uống một ngụm rượu, “ Cho nên cậu tới bắt tôi trở về? “

Thích Vụ lắc đầu: “ Cậu cảm thấy nếu tôi bắt cậu trở về, vì sao phải đợi đến bây giờ, không phải sau khi biết thân phận của cậu, tôi nên lập tức mang cậu về lĩnh thưởng sao. “

“ Cũng đúng vậy.”

“ Tôi không phải tới bắt cậu, cậu có thể an tâm.”

Lâm Âu gật đầu uống một ngụm rượu: “ Vậy còn anh ta thì sao, Alpha của cậu phải không? “

Lần này Thích Vụ không mở miệng, mà là rót nửa chai bia rồi nói: “ Có tôi ở đây, anh ấy không mang theo cậu được.”

Lâm Âu bỗng nhiên cười rộ lên: “ Cái này sao tôi dám!”

“ Trở về kết hôn với người mình không thích, cậu nguyện ý sao?”

Nụ cười trên mặt Lâm Âu biến mất, sau đó là biểu tình ủy khuất cô đơn: “ Nhưng làm sao bây giờ, tôi còn có thể thật sự trốn ở chỗ này cả đời sao? “

Thích Vụ nắm lấy tay hắn: “ Sẽ không lâu đâu, cậu sẽ sống cuộc sống cậu muốn, Lâm Âu cậu là một trong những hương liệu sư cao cấp trẻ tuổi nhất Đế quốc, tương lai của cậu là vô tận và sẽ nhận được nhiều thứ tốt đẹp hơn. “

“ Đây là an ủi sao?”

“ Đây là chúc phúc.”

“ Thật tốt.” Lâm Âu lại cười rộ lên, đưa tay ôm lấy y, “ A Thích, tôi còn không biết tên cậu đâu! “

“ Tôi là Thích Vụ.”

“ Thích Vụ, cậu họ Thích sao, vậy cậu và tiền Vương hậu...”

Lời của hắn nói ra, liền bị Thích Vụ đè miệng lại, dùng ánh mắt ý bảo hắn không nên nói.

Lâm Âu gật gật đầu, đem đề tài chuyển ra: “ Anh ta là tới tìm cậu, cậu sẽ cùng anh ta rời đi sao? “

Thích Vụ mím môi dưới, sau đó lắc đầu: “ Tôi không biết, tôi chưa nghĩ. “

“ Vẫn là nên trở về với anh ta đi, dù sao cậu thích anh ta, anh ta cũng thích cậu. A Thích, gặp được người mình thích là một chuyện không dễ dàng cỡ nào, đừng rối rắm những chuyện đã phát sinh và chuyện chưa xảy ra, quý trọng thật tốt thời gian ở cùng một chỗ, cậu nhìn tôi xem, đến bây giờ cũng không có một người thích, cũng không có người thích tôi, thời kỳ phát tình đều phải dựa vào thuốc ức chế, cậu nói tôi đáng thương như thế nào, cậu đừng rối rắm. Anh ta xin cậu, cậu liền đáp ứng cùng anh ta trở về đi.”

“ Tôi đi rồi, cậu làm sao bây giờ?” Thích Vụ bị câu phát tình còn phải dựa vào thuốc ức chế của hắn chọc cười, đưa tay nhéo nhéo hai má hắn, hỏi.

“ Tiếp tục ở lại chỗ này, nơi này phong cảnh đẹp như vậy.”

“ Tôi dẫn cậu đi xem phong cảnh tốt hơn, cậu có đi hay không?”

“ Đây là lời mời của cậu gửi cho tôi, nhưng chính cậu cũng chưa đưa ra quyết định không phải sao?”

“ Nếu tôi quyết định, cậu có muốn đi với tôi không? “

“ Ừm, vậy đến lúc đó tôi phải suy nghĩ một chút.”

Lâm Âu ngạo kiều nhìn Thích Vụ một cái, sau đó hai người cùng nhau cười rộ lên.

Thích Vụ từ chỗ Lâm Âu rời đi, mở cửa ra liền nhìn thấy Đồ Lẫm đứng cách đó không xa.

Đối với người xuất hiện ở đây vào thời điểm này, Thích Vụ cũng không cảm thấy bất ngờ.

“ Đi? “ Đồ Lẫm chống đỡ thân thể, đề nghị nói.

Thích Vụ gật đầu, đi qua: “ Được. “

“ Uống rượu sao?”

“ Ừm, uống không nhiều lắm, một chút.”

Thích Vụ nói xong cùng anh khoa tay múa chân một hồi, Đồ Lẫm cười rộ lên, nắm lấy tay y trong lòng bàn tay, kéo y xuống cầu thang.

Lúc đi ngang qua quầy, lão Bạch đứng bên trong nhìn ra, ánh mắt dừng vào bàn tay hai người đang nắm chặt, mắt đột nhiên mở to, bên trong tràn đầy không thể tin được.

Thích Vụ không có giãy dụa, mặc cho Đồ Lẫm lôi kéo y từ bên trong đi ra.

Sau khi đẩy cửa ra, người liền bị ấn vào tường, một giây sau môi mềm nhũn, hơi thở thuộc về rừng rậm nhào tới, mang theo cảm giác an toàn quen thuộc.

Thích Vụ nhắm mắt lại, phóng túng chính mình tiếp nhận nụ hôn đã chờ đợi lâu.

Sự ngoan ngoãn của Thích Vụ bù đắp cho sự khủng hoảng và nôn nóng của Đồ Lẫm trong nhiều ngày qua.

Nụ hôn chấm dứt, hơi thở của hai người đều có chút bất ổn, Đồ Lẫm kề vào trán cậu, nhìn vào mắt cậu: “ Anh nhớ em, rất nhớ. “

Thích Vụ nhếch khóe môi, đưa tay ôm lấy cổ anh, lần thứ hai hôn lên.

Nụ hôn này không vội vàng như lúc trước, mang theo một chút ôn nhu trấn an.

“ Em cũng vậy, rất nhớ anh, Đồ Lẫm.”

Lúc tách ra, y cho rằng quan hệ của bọn họ cần phải suy nghĩ lại, sau khi tách ra, y cảm thấy mình còn có thể chịu đựng được nhớ nhung, thẳng đến một khắc gặp mặt, y mới biết trong khoảng thời gian này nhớ nhung đối với anh cũng không có biến mất, chỉ là lắng đọng xuống, chờ đợi giờ khắc này bộc phát.

Y thực sự nhớ anh.

Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má Đồ Lẫm, Thích Vụ nhếch khóe môi: “ Bỏ lại tất cả chạy ra, là quyết tâm của anh sao? “

Đồ Lẫm chống đỡ bức tường phía sau y, đem y ôm vào trong ngực mình, ánh mắt ôn nhu nhìn y: “ Không chỉ là quyết tâm, cũng hy vọng em có thể an tâm, A Thích, chuyện kia sau này sẽ không xảy ra nữa.”

Đồ Lẫm không nói kỹ, nhưng Thích Vụ biết chuyện anh nói chính là chuyện khiến bọn họ sinh ra ngăn cách.

Thích Vụ nhìn ánh mắt của anh, lồng ngực đập thình thịch, y nghĩ đến những lời Lâm Âu nói với y lúc trước, buông bỏ chuyện xoắn xuýt trong quá khứ và tương lai, quý trọng thời gian trước mắt ở cùng một chỗ.

Đồ Lẫm đưa tay ôm y vào trong ngực, ở bên tai y nói: “ Xin lỗi, bởi vì anh tự cho là đúng, làm cho em thương tâm khổ sở lâu như vậy. “

Nhìn bầu trời đầy sao, nghe Alpha bên tai xin lỗi, Thích Vụ đưa tay vòng quanh eo anh, chôn mình vào trong ngực đối phương: “ Ừ, em tha thứ cho anh.”

“ A.” Đồ Lẫm cười khẽ một tiếng, siết chặt hai tay, ôm chặt cậu vào trong ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.