Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 17: Chương 17




Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

**********************

Lúc ăn cơm tối, Tiêu Chiến lén nhìn tóc Vương Nhất Bác một chút, trải qua khoảng thời gian tu luyện này, nơi vốn đã bị cháy một lần nữa mọc ra tóc bạch kim rực rỡ, được hắn chải ra sau đầu, trông chỉnh tề một chút.

Cậu rũ mắt do dự: "Lát nữa ăn cơm xong, tôi giúp anh cắt tóc nhé."

Vương Nhất Bác trong lòng nhảy dựng lên, ra vẻ tự nhiên gật gật đầu: "Được, cám ơn cậu."

"Đừng khách sáo." Thấy đối phương đáp ứng, Tiêu Chiến liền cười rộ lên: "Kỳ thật lúc trước tôi đã muốn giúp anh cắt tỉa một chút, chỉ là không biết anh có nguyện ý hay không, cho nên không dám động. Anh yên tâm, kỹ thuật của tôi vẫn rất tốt."

Chủ động bán mình như vậy, làm cho Tiêu Chiến cảm thấy có chút xấu hổ.

Tiểu omega đương đỏ mặt, mềm nhũn nói với Vương Nhất Bác muốn giúp hắn cắt tóc. Tâm phòng ngự lạnh lùng cứng rắn của Vương Nhất Bác rắc rắc một tiếng lại một tiếng nứt vỡ, mềm mại bên trong tràn ra: "Ừ, tôi tin cậu."

Tiêu Chiến bị Alpha nhà cậu nói làm cho tim đập loạn, muốn biểu hiện tự nhiên trấn định một chút, rồi lại nhịn không được nhếch khóe môi lên.

Màn hình hiển thị 0520 đứng ở một bên một hồi đối diện với Tiêu Chiến một hồi hướng về phía Vương Nhất Bác, trên màn hình lại xuất hiện một đống loạn mã nhìn không hiểu

o520 "?????"

( Cá: Người máy cũng phải ăn cơm tró thôi =]]]]])

Ăn điểm tâm xong, Tiêu Chiến trở về phòng ngủ, tìm ra cái kéo cậu thường dùng để sửa tóc.

Lúc đi ra, Vương Nhất Bác đã ngồi sẵn trên ghế ghế, nhìn cậu: "Tôi ngồi đây được không?"

"Được chứ." Tiêu Chiến đi tới, ở trên người Vương Nhất Bác che lên một tấm vải che sạch sẽ, tóc của đối phương không có một tia tạp chất, màu bạch kim dưới ánh mặt trời chiếu xạ lấp lánh, cao quý lại đẹp mắt.

Đầu ngón tay tiểu omega xuyên qua sợi tóc, xúc cảm ấm áp tựa như chạm vào tim hắn, mềm mại đến tê dại. Hương thơm mật đào ngọt ngào nằm rải rác trong không khí và lên men dưới ánh sáng mặt trời ấm áp.

Kéo trong tay Tiêu Chiến xuyên qua tóc Vương Nhất Bác, phát ra tiếng canh cách thanh thúy dễ nghe. Cắt bỏ chỗ tóc bị cháy sém trước kia, vén tóc mai xuống cắt ngắn một tí, lại cắt thêm phần tóc mái.

Toàn bộ quá trình vị Alpha nào đó đều yên lặng ngồi trên ghế phối hợp, đôi mắt màu hổ phách trong suốt khi nhận được yêu cầu sẽ nhẹ nhàng nhắm lại.

Tiêu Chiến phát hiện lông mi Vương Nhất Bác thật dài hơi cong lên. Buông kéo xuống, cậu dùng miếng bọt biển mềm mại lau sạch tóc vụn trước trán hắn, cuối cùng vén tấm vải che trên cổ xuống.

"Được rồi." Tiêu Chiến đưa gương qua: "Anh nhìn thử xem."

Nhận lấy gương, Vương Nhất Bác nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình, sau khi hai bên tóc được đẩy lên, có vẻ như đường nét trên khuôn mặt hắn càng sạch sẽ gọn gàng. Không còn mái tóc xấu xí bị cháy sém, cả người hắn thoạt nhìn cũng không còn chật vật nữa, ngược lại có tinh thần hơn rất nhiều.

Đôi mắt màu hổ phách lộ ra một chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng được thay thế bằng sự dịu dàng, môi nhếch lên một nụ cười: "Cảm ơn cậu, kỹ thuật rất tốt."

Được khen, Tiêu Chiến thích ý cười rộ lên: "Anh thích là được rồi."

"Ừm, rất thích." Vương Nhất Bác buông gương xuống, đôi mắt vẫn rơi vào trên mặt tiểu omega của hắn.

Bị nhìn đến không tự nhiên, Tiêu Chiến vội dời tầm mắt, nắm tấm vải trong tay: "Kỳ thật nếu anh muốn, muốn tắm rửa cho thú hình, tôi cũng có thể hỗ trợ, tôi rất biết tắm rửa.>_<"

Nói xong lời cuối cùng, cậu nâng đôi mắt xinh đẹp mang theo chờ mong nhìn sư tử lớn trước mắt, hẳn là hiểu được ý tứ của cậu chứ?

Rõ ràng như vậy mà!!!

Vương Nhất Bác trong lòng ngẩn ra, đối với lời nói của Tiêu Chiến, kinh ngạc cùng ngoài ý muốn.

Hình thú hùng tính trừ phi cần thiết, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào đụng chạm, đương nhiên theo thời đại thay đổi, hùng tính tuân theo quy tắc như vậy càng ngày càng ít, những hùng tính đến trung tâm tắm rửa để làm sạch hình thú theo Vương Nhất Bác biết cũng không ít, hắn cảm thấy cũng không có gì phải tự ái.

Nhưng hình thú không phải chỉ nên cho bạn đời của mình chạm vào sao?

Chỉ là tiểu omega bỗng nhiên đề nghị, trong lòng Vương Nhất Bác không khỏi run rẩy, thần thức sư tử lớn đột nhiên xuất hiện, thân mật cọ cọ vào chân Tiêu Chiến, cái đuôi lớn thật dài khoanh quanh mắt cá chân cậu, ngửa đầu hướng hắn lặng lẽ gầm nhẹ, tựa như đang thúc giục hắn nhanh chóng đáp ứng một chút, còn đang suy nghĩ cái quỷ gì!

"Ừm, được."

Nói ra những lời như vậy, thời gian chờ đợi đáp án trong lòng Tiêu Chiến rối rắm nghĩ có phải là quá đường đột hay không, tùy tiện nói ra những lời như vậy có thể có vẻ quá thất lễ hay không, hắn có nói không cần hay không,....... Ờm, Vương Nhất Bác đáp ứng!!!

Nhìn thấy ánh mắt sáng lên của tiểu omega, yết hầu Vương Nhất Bác lại chuyển động, thanh âm mở miệng có chút khàn khàn, nhẹ nhàng ho một tiếng, thần thức sư tử lớn bên chân Tiêu Chiến biến mất không thấy: "Khi nào thì bắt đầu được?"

Hắn nhìn như tự nhiên, nhưng nếu không có tóc che đậy, sẽ thấy hai vành tay lộ ra dưới ánh mặt trời biến thành màu hồng nhạt.

Tiêu Chiến lơ đãng liếc qua vành tai của Vương Nhất Bác, đè nén rung động trong lòng: "Tôi còn có vài thứ phải chuẩn bị, chờ tôi chuẩn bị xong chúng ta sẽ bắt đầu."

"Được."

Gió ấm thổi vào mặt mang theo hương mật đào ngọt ngào, lên men trong đáy lòng hai người.

Khi Tiêu Chiến trở về phòng, khóe môi vẫn vểnh lên, 0520 đi theo phía sau cậu: "Chủ nhân, cậu có nóng không?"

"Không nóng nha!" Tiêu Chiến cúi đầu nhìn 0520 đang ngửa đầu dùng màn hình hiển thị hướng về phía cậu, không hiểu vì sao nó lại hỏi như vậy.

"Nhưng mặt cậu đỏ quá nha, 0520 có chút lo lắng."

Đột nhiên bị 0520 nói như vậy, mặt Tiêu Chiến càng đỏ hơn nữa, nhưng nghĩ đến điều vừa mới nhìn thấy, hiển nhiên cũng không phải là một mình cậu ngượng ngùng.

Cho dù sư tử lớn tiên sinh thoạt nhìn rất trấn định rất tự nhiên, còn không phải là vụng trộm xấu hổ sao?

Trước kia tóc chắn không nhìn thấy, hiện tại bị cậu cạo tóc mai, không có tóc che lấp liền bại lộ ^ – ^.

Trước khi cắt tóc hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, sau khi cắt tóc lại có hiệu quả không tưởng tượng được.

Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng tiểu omega của hắn rời đi, đường môi căng thẳng rốt cục mềm xuống, sau đó lại nhẹ nhàng nhếch lên.

Tiểu omega nhìn qua thật mềm mại, nhưng kỳ thật cũng không có yếu đuối.

Hắn biết điều đó ngay từ đầu.

Không chỉ không yếu, mà còn rất táo bạo, tay nghề cũng rất tốt.

Ở trong phòng, Tiêu Chiến đăng nhập quang võng, lúc trước cậu cũng có chút ý nghĩ, chỉ là vẫn không có thực hiện. Trước mắt trên thị trường có đồ vệ sinh cá nhân đặc biệt nhắm vào hình thú, cậu dự định đều mua về, thử xem hiệu quả.

Trước kia Tiêu Chiến cũng từng nuôi động vật nhỏ, có dùng đồ vệ sinh cá nhân đặc biệt cho lông động vật, cũng chia làm các loại khác nhau. Vương Nhất Bác là thú nhân cao cấp, cậu càng không có khả năng dùng vật dụng tắm rửa bình thường cho hắn, dù sao một thân lông vàng rực rỡ của sư tử lớn cần phải tỉ mỉ che chở.

Nếu các sản phẩm tắm rửa trên thị trường không đáp ứng yêu cầu của mình, cậu sẽ tự làm.

Sư tử lớn tiên sinh xứng đáng được dùng đồ tốt nhất.

Chỉ cần nghĩ sư tử lớn đang chạy dưới ánh mặt trời, một thân lông vàng rực rỡ là thành quả cậu tỉ mỉ che chở, Tiêu Chiến liền thỏa mãn muốn cười.

Sư tử lớn tiên sinh như vậy nhất định siêu đẹp trai, cảm giác sờ lên tất nhiên cũng siêu tốt, chỉ ngẫm lại đã không khống chế được mà động tâm!

Sư tử lớn tiên sinh đang ngồi bên ngoài bỗng nhiên hắt hơi một cái, trong mắt nổi lên một chút kinh ngạc tự hỏi mình cũng có lúc bị cảm sao?

Lúc này cách lần bổ sung hàng trước cũng được một đoạn thời gian, mấy ngày nay Tiêu Chiến lại chế tác ra một nhóm hương liệu.

Đăng nhập vào cửa hàng trực tuyến, khu vực để lại tin nhắn lại bị tin nhắn chất đầy, cậu sửa đổi thông báo bổ sung, bắt đầu bổ sung hàng.

Đem toàn bộ kệ hàng lấp đầy, Tiêu Chiến không khỏi nghĩ đến vị khách nhân tên Y Y kia, không biết trong cửa hàng của cậu còn có bao nhiêu khách hàng có tình huống giống như phụ thân của Y Y, lần trước từ chối đối phương thỉnh cầu được mua ưu tiên, trong lòng thủy chung có chút để ý, bởi vì rất khó cam đoan mỗi lần bổ sung đối phương nhất định có thể cướp được, nếu không cướp được thì sao?

Không phải sẽ phải chịu đựng đau đớn sao?

Kỳ thực Tiêu Chiến cũng hiểu được mình không có trách nhiệm quản những chuyện này, dù sao năng lực của cậu có hạn, bả vai gầy yếu càng không gánh nổi loại chuyện này. Nhưng phát sinh ở trước mắt không biết còn chưa tính, nếu biết, không đi làm chút chuyện trong lòng cậu luôn băn khoăn, cậu cũng không biết mình như vậy có tính là bệnh thánh mẫu hay không nữa.

Nhẹ nhàng thở dài, không muốn trong lòng có rối rắm, một lần nữa ở trong cửa hàng Đào Hoa Viên mở ra một kệ đặc biệt, dán nhãn khu vực mua sắm khẩn cấp, chú thích:

[ Khu vực mua sắm khẩn cấp, mở cửa cho khách hàng không mua được các mặt hàng trong khu vực mua sắm bình thường trong hơn ba tháng, người mua xin vui lòng gửi thông tin quy trình để mua hàng, xác định không có sai sót có thể được mua trong khu vực mua sắm khẩn cấp, số lượng mua hạn chế là 5 viên/ người, cảm ơn bạn đã hợp tác, chúc tất cả mọi người một cuộc sống hạnh phúc ^ – ^ ]

Khu mua sắm mới vừa xuất hiện, nhất thời thu hút sự chú ý ——

[ Trời ơi, Đào Hoa Viên gia gia mở khu mới, khu mua sắm khẩn cấp, hết hàng hơn ba tháng có thể đến bên này mua, là chuẩn bị cho những khách hàng không cướp được lại có nhu cầu sao? Sao anh lại tri kỷ như vậy chứ!!!! ]

[ Đây là thiên sứ gì đây, trời ạ!!!!! ]

[ Đào Hoa Viên gia gia quá thiện tâm, ahhhh, gần đây trong cửa hàng làm ăn càng ngày càng tốt. Nói thật, tôi kỳ thật rất sợ có một ngày cướp không được, cho nên mỗi lần đều nhìn chằm chằm tận lực càng nhiều càng tốt, hiện tại có khu mua sắm khẩn cấp, tôi an tâm hơn rồi!!!!! ]

[ Lúc trước tôi còn gửi thư riêng, nói có thể cho anh thêm chút tiền, để cho anh ưu tiên cung cấp cho tôi trước nhưng anh ấy từ chối. Tôi thề tuyệt đối không phải là tôi yêu cầu quá nhiều cũng không phải thêm quá ít tiền đâu, anh ấy thật sự là trực tiếp từ chối, tôi còn lo lắng có thể đắc tội rồi hay không, anh không cho tôi mua nữa.

Nói thật, phụ thân của tôi bởi vì gen cấp thấp thật sự là thống khổ nhiều năm, từ khi dùng hương liệu của Đào Hoa Viên trạng thái đã tốt hơn rất nhiều. Tôi thật sự không muốn nhìn ông thống khổ nhưng bị từ chối tôi, tôi đều tính sau này mỗi ngày đều đến cửa hàng xem, tranh thủ không bỏ qua mỗi một lần bổ sung nào. Nay nhìn thấy khu bổ sung khẩn cấp này, tôi cảm thấy tôi không uổng công, tuy rằng bị từ chối tôi nhưng anh không bỏ qua khó khăn của chúng tôi, thậm chí tôi còn tự kỷ cho rằng khu bổ sung khẩn cấp chính là chuẩn bị cho tôi và những người có khó khăn như tôi đó. Đào Hoa Viên gia gia thật sự rất thiện lương, tôi muốn khoe khoang anh nha, tôi là Y Y ^ – ^, cám ơn anh, thiện tâm của anh tôi nhận được, đại diện cả nhà chúng tôi hướng anh cúi đầu! ]

Hết chap 17.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.