Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 24: Chương 24




Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

**********************

Lúc Tiêu Chinh trở lại trong cung, mặt đen như tro bụi dưới đáy nồi, tùy thị đi theo phía sau cũng không dám lên tiếng, sợ rước họa vào thân.

Gã ngồi xuống, thời tiết oi bức bên ngoài lại gặp phải thái độ lạnh nhạt của Vương Nhất Bác, khiến gã bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.

Đợi nửa ngày không thấy ai rót cho mình một ly nước: "Các ngươi là người chết hả, không biết rót cho ta một ly nước sao, muốn ta chết khát có phải hay không?"

Tùy thị đứng ở một bên vội vàng chạy rót nước cho Tiêu Chinh. Chờ khi bưng tới, Tiêu Chinh nhìn chất lỏng trong ly, mùi cam mát lạnh chua ngọt kia lại xuất hiện trong lòng, mặt nhất thời càng tối: "Ngoại trừ nước, các ngươi cũng không biết chuẩn bị cái gì khác sao? Đều là người chết hả? Có phải chỉ biết ăn thôi không? Phế vật, tất cả đều là phế vật!"

Đứng lên vứt ly nước được đưa tới trước mặt, Tiêu Chinh hừ hừ rời đi.

Tùy thị lưu lại liếc nhau một cái, im lặng thu thập mảnh ly vỡ trên mặt đất.

Đại hoàng tử từ phủ Nguyên soái trở về phát tiết cơn giận một trận cũng không có giấu diếm, rất nhanh mọi người đều biết hết.

Chỉ là cụ thể vì sao lại tức giận thì không biết nguyên nhân.

Quần chúng ăn dưa cũng chỉ có thể tự đoán.

Nhưng mà quan hệ giữa Đại hoàng tử Tiêu Chinh và Nguyên soái Vương Nhất Bác từ trước đến nay không hòa hợp lắm, có va chạm cũng là chuyện bình thường.

Mọi người cũng chỉ là xem náo nhiệt, không để trong lòng.

Phủ Nguyên soái sau khi Tiêu Chinh rời đi, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác cùng nhau ăn xong bữa sáng rồi thu dọn phòng ăn.

Nhìn hắn ngồi trước bàn ăn không có ý rời đi, lông mày cậu khẽ nhíu lại: "Có phải anh không thoải mái không?"

Màu da của Vương Nhất Bác vốn đã trắng, mấy ngày nay sắc mặt hắn cũng vì bệnh trạng mà tái nhợt, cho nên Tiêu Chiến không dễ phân biệt hắn có phải thân thể khó chịu hay không.

Đôi mắt của Vương Nhất Bác bởi vì lời nói của đối phương mà nâng lên, môi lại biến thành màu sắc nhạt nhẽo, thoạt nhìn cả người giống như ngọc bích.

Cao quý và mong manh.

Lông mi đen dài nhẹ nhàng chớp chớp, Vương Nhất Bác khẽ đáp: "Ừm."

Thần thức sư tử lớn xuất hiện trong phòng ăn, thân mật cọ cọ chân Tiêu Chiến, nhu thuận ngồi xổm xuống, dùng đôi mắt màu hổ phách trong suốt nhìn Vương Nhất Bác, tựa như thúc giục hắn biểu đạt ý nghĩ không thoải mái của mình.

Nhưng mà không đợi hắn mở miệng, Tiêu Chiến đã đưa tay sờ trán hắn, xúc cảm rất nóng: "Anh phát sốt rồi."

Lông mày nhíu lại, đây là lần đầu tiên cậu thấy người phát sốt còn có thể bình thường như vậy.

Trên thực tế cũng không thể nói là bình thường, giờ phút này phản ứng của Vương Nhất Bác thoạt nhìn có chút chậm chạp.

Nghe Tiêu Chiến nói, đôi mắt màu vàng nâu nhìn vào mắt cậu, sau đó dời mắt đi, lại đáp: "Ừm."

Tiêu Chiến bị phản ứng của hắn chọc cười, ôn nhu nói: "Sau này không thoải mái thì phải nói ra, không cần nhịn, hiện tại anh trở về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi đến. 0520 phiền cậu dẫn anh ấy về phòng, được không?"

"Được, thưa chủ nhân."

Vương Nhất Bác đứng lên, ánh mắt màu vàng nâu đảo qua Tiêu Chiến, mới rời khỏi phòng ăn.

Hắn vừa đi, Tiêu Chiến tìm chanh trong hộp đựng đem rửa sạch, chuẩn bị pha chút nước chanh nóng, nước cam vàng tuy rằng cũng được nhưng Vương Nhất Bác hiện tại không thích hợp uống đồ quá lạnh.

Sau khi chuẩn bị xong một ly nước chanh nóng đường phèn lớn, Tiêu Chiến đi vào phòng Vương Nhất Bác. Lúc này máy trị liệu đã được 0520 đẩy vào trong phòng, cậu đi qua điều chỉnh chế độ trị liệu thành chế độ chẩn đoán, trước tiên đo nhiệt độ cơ thể cho Vương Nhất Bác, lại lấy mẫu máu.

Sau đó đốt hương liệu, mặc dù hương liệu không thể điều trị cảm lạnh, nhưng có thể đóng vai trò an thần.

Cậu đổ ra cho hắn một ly nước chanh nhỏ: "Uống nhiều nước một chút, có tác dụng cho việc giảm nhiệt."

Vương Nhất Bác ngồi ở chỗ đó ngoan ngoãn nghe theo Tiêu Chiến nhắc nhở.

Chờ sau khi chẩn đoán xong, Vương Nhất Bác quả nhiên bị cảm, 38 độ 2. Để tránh bị sốt cao hơn Tiêu Chiến bảo hắn mau chóng nằm xuống nghỉ ngơi, điều chỉnh chế độ chẩn đoán thành chế độ trị liệu, bao bọc đối phương trong đó.

Máy trị liệu có thể trị vết thương bên ngoài tương đối có hiệu quả, còn đối với loại cảm lạnh này cũng chỉ có thể kích phát thêm hệ thống miễn dịch của bản thân, hiệu quả sẽ chậm một chút, nhưng dù sao cũng có hiệu quả.

Tiêu Chiến chuẩn bị xong máy trị liệu, đưa tay sờ sờ trán Vương Nhất Bác, vẫn là xúc cảm nóng bỏng: "0520 giúp tôi lấy một chậu nước nhé."

"Vâng, chủ nhân."

Hai mắt Vương Nhất Bác đã nhắm lại, lông mi đen dài nhẹ nhàng run rẩy, bàn tay đặt bên cạnh bất giác nắm chặt.

Cái trán nóng bỏng còn lưu lại xúc cảm mềm mại từ lòng bàn tay của tiểu omega, có hơi mát mẻ, lại rất quen thuộc, làm cho hắn nhớ lại lần đầu tiên, tiểu omega cũng như vậy mà chạm vào trán của hắn để nói: Đừng sợ, không đau nữa.

Đáy lòng lại được lấp đầy bởi sự mềm mại.

Rất nhanh 0520 đã trở lại, Tiêu Chiến đem khăn mặt ướt vắt khô rồi đặt lên trán Vương Nhất Bác: "Như vậy sẽ thoải mái một chút, anh ngủ đi."

Vương Nhất Bác mở mắt ra, đối mặt với đôi mắt đen nhánh của tiểu omega, dường như hắn luôn khiến cậu lo lắng cho mình: "Tôi không sao."

"Cảm mạo quả thật không tính là chuyện gì, anh nghỉ ngơi cho tốt là được rồi." Tiêu Chiến hướng hắn cười rộ lên, đôi mắt đen xinh đẹp cong thành trăng lưỡi liềm, vừa ngọt lại vừa ấm.

Sau khi vị Alpha nhà cậu ngủ, Tiêu Chiến cũng không rời đi. Trên thực tế cậu còn lo lắng, dù sao tinh thần trì của sư tử lớn tiên sinh vẫn chưa tốt lại bị cảm, cậu rất lo lắng thân thể hắn không chịu nổi, thương thế lại nghiêm trọng thêm.

Không trông chừng trong lòng sẽ không yên được.

Ngồi xuống trên đệm, Tiêu Chiến nằm sấp bên giường nhìn con búp bê sư tử lớn đặt ở đầu giường của Vương Nhất Bác, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo, chọt cái đầu to của nó.

Sư tử lớn phải nhanh chóng khỏe mạnh lên. Uy phong lẫm liệt không phải rất đẹp trai sao!

Một giấc này Vương Nhất Bác ngủ rất an tâm, mùi mật đào ngọt ngào kia vẫn vây quanh hắn, kể cả tinh thần trì suy sụp của hắn dường như cũng ổn định hơn rất nhiều.

Khăn mặt trên trán bởi vì được thay đổi liên tục nên vẫn luôn mát mẻ, rất thoải mái.

Khi Vương Nhất Bác lần nữa mở mắt ra, lúc này đêm đã khuya, trong phòng im ắng, nhưng phòng không phải chỉ có một mình hắn.

Khả năng nhìn đêm của thú nhân đều rất mạnh, Alpha lại càng nổi bật hơn.

Mặc dù không có ánh sáng nhưng Vương Nhất Bác cũng có thể ở trong đêm tối thấy rõ tiểu omega đang nằm sấp bên giường hắn.

Nhíu mày, Vương Nhất Bác cẩn thận đứng dậy, đôi mắt màu vàng nâu dừng trên mặt Tiêu Chiến. Đại khái là bởi vì ngủ không thoải mái, lông mày cậu nhẹ nhàng nhíu lại, đôi môi hơi mở ra mang theo một chút ánh sáng trong suốt, bộ dạng đáng yêu làm cho trong lòng hắn càng mềm nhũn.

Nhịn không được muốn đưa tay nhẹ nhàng chạm xuống hai má cậu, trong nháy mắt gần chạm được lại rụt trở về.

Cẩn thận đứng lên, Vương Nhất Bác muốn ôm Tiêu Chiến về phòng nghỉ ngơi, nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên, ngay khi đưa tay câu chân cậu, tiểu omega đang ngủ bỗng nhiên mở mắt ra.

Cơ bắp toàn thân của Vương Nhất Bác trong nháy mắt căng thẳng, đôi mắt màu vàng nâu hiện lên một tia bối rối.

Tiêu Chiến mơ màng nhìn Vương Nhất Bác một cái, sau đó đưa tay ôm lấy cổ hắn, mái tóc mềm mại thơm ngát vùi ở cổ hắn cọ cọ: "Buồn ngủ!"

Thanh âm mềm mại mang theo một chút ấm ức. Giống như một cái móc, gắt gao móc lấy trái tim của vị Alpha đang ôm cậu trong lòng.

Trong ngực là một bảo bối mà Vương Nhất Bác không muốn buông tay. Đại khái không nhận được đáp lại, tiểu omega trong ngực đưa tay bắt lấy vạt áo hắn, lại cọ cọ mang theo hương mật đào ngọt ngào.

Yết hầu Vương Nhất Bác lăn lên lăn xuống, bỗng nhiên dùng sức ôm Tiêu Chiến lên, nhẹ nhàng đặt lên giường, im lặng trong chớp mắt.

Chính hắn cũng xoay người nằm lên giường.

Hết chap 24.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.