Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 29: Chương 29




Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

**********************

Tối muộn, Tiêu Chinh từ thư phòng Quốc Vương đi ra, vừa vặn gặp Tiêu Tán, bốn mắt nhìn nhau, cậu ta cười nghênh đón: " Đại hoàng huynh trễ như vậy còn cùng phụ hoàng thương lượng công việc sao? "

" Ừm, sao đệ còn không nghỉ ngơi?" Đối với em trai Omega duy nhất này, giọng điệu của Tiêu Chinh cũng coi như ôn hòa.

" Ngủ không được đi ra hít thở không khí, nghe nói mấy ngày trước Đại hoàng huynh đến thăm Nguyên soái, thế nào, hắn tốt không?" Tiêu Tán chớp chớp mắt, lộ ra một cỗ cảm giác chờ mong ngây thơ.

Chỉ là vấn đề này rất dễ gợi lên hồi ức không tốt của Tiêu Chinh. Lông mày khẽ nhíu lại, vừa rồi gã cùng phụ hoàng cũng đang thảo luận vấn đề này.

Lần tiếp xúc trước, chỉ là dùng tin tức tố hơi thăm dò, gã hoàn toàn có thể chắc chắn thân thể Vương Nhất Bác hẳn là đã không còn gì đáng ngại, ít nhất đối với thú nhân mà nói tinh thần trì trọng yếu cũng không có vấn đề gì.

Gã không tin thân là một Alpha gen S, khi toàn lực phóng thích tin tức tố sẽ không thể không áp chế được Vương Nhất Bác đang bị thương tinh thần trì, cho dù hắn là người gen 3S đi chăng nữa.

" Hôn ước của ngươi và hắn ta đã được giải trừ, ngươi còn quan tâm hắn làm gì?"

Nhắc đến chuyện hôn ước Tiêu Tán cũng có chút xấu hổ, hai má đỏ lên, sau đó cười rộ lên: " Đại hoàng huynh ngươi không muốn nói thì không nói, trêu ghẹo ta làm cái gì, không còn sớm, Đại hoàng huynh sớm trở về nghỉ ngơi đi. "

Tiêu Chinh cũng không chọc thủng tâm tư của đứa em trai này, mặt mang theo bất đắc dĩ lắc đầu: " Tâm tư phụ hoàng đối với Vương Nhất Bác ngươi hẳn là rõ ràng, không nên tự mình diệt vong."

" Phụ hoàng thật cảm thấy sự tồn tại của hắn cản trở Đế quốc phát triển sao?" Tiêu Tán hạ thấp thanh âm, cẩn thận thăm dò hỏi.

" Đây không phải là điều ngươi nên quan tâm, đi nghỉ ngơi đi, ta đi trước." Tiêu Chinh nói xong vòng qua cậu ta trực tiếp rời đi.

Tiêu Tán bị lưu lại tại chỗ thu hồi biểu tình ngây thơ trên mặt, nhìn theo phương hướng Tiêu Chinh rời đi hồi tưởng lại vừa rồi khi nhắc tới thương thế của Vương Nhất Bác, biểu tình của đại hoàng huynh chợt lóe lên một tia mất tự nhiên, xem ra ngày đó đi phủ Nguyên soái, Đại hoàng huynh cũng không lấy được tiện nghi gì. truyện tiên hiệp hay

Chỉ sợ Vương Nhất Bác hiện tại đã khôi phục, cho nên mấy ngày nay phụ hoàng mới liên tiếp tìm Tiêu Chinh đến thư phòng bàn bạc.

Chỉ là cậu ta cảm thấy cho dù vậy cũng vô ích mà thôi, nhiều năm như vậy phụ hoàng đối với Tiêu Chinh cư nhiên còn có thể kỳ vọng thật là đáng khâm phục.

•••52Hz•••

Buổi sáng Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác liền nhớ tới lời Hứa Sam với cậu nói trong tin nhắn, ngực nổi lên tê dại, cười nói: " Chào buổi sáng, đêm qua ngủ ngon không?"

Đối mặt với thăm hỏi của tiểu omega Vương Nhất Bác rất hưởng thụ, tuy rằng người thoạt nhìn vẫn lạnh nhạt nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện mặt mày đều là ôn nhu: " Rất tốt, còn em thì sao? "

" Tôi cũng vậy." Tiêu Chiến tươi cười, " Đúng rồi, cám ơn anh. "

" Vì cái gì?" Đột nhiên được cảm ơn, Vương Nhất Bác hoảng hốt, khó hiểu nâng mi nhìn về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến có chút xấu hổ nói: " Chính là chuyện quang võng livestream, 0520 đã nói với tôi, cám ơn anh."

Nghe xong Vương Nhất Bác chỉ rũ mắt đưa tay đặt bên môi ho một tiếng: " Không cần khách khí, nên như vậy."

" Nên như vậy?" Ba chữ này từ trong miệng người đối diện đi ra, ngược lại làm cho Tiêu Chiến ngây ngẩn cả người.

" Ừm, em đã nói qua, tôi là chỗ dựa vững chắc của em, tôi che chở em không phải là việc nên làm sao?"

Không nghĩ tới lại là lý do như vậy.

Lúc trước nói ra những lời như vậy Tiêu Chiến cũng không nghĩ cái gì, chỉ là không muốn trong lòng Vương Nhất Bác có gánh nặng, lại không nghĩ tới hắn lại đem câu nói kia coi như thật, hơn nữa còn hành động che chở cậu.

Ánh mắt Tiêu Chiến óng ánh, trong lòng rung động không thôi.

Nhìn tiểu omega như vậy, Vương Nhất Bác cảm thấy cậu đang phát sáng.

" Hôm nay nhà đấu giá Huy Diệu ở phố Trung Tâm có đấu giá linh thực cao cấp, lát nữa ăn điểm tâm xong tôi liền xuất phát."

Vương Nhất Bác bởi vì những lời này, trong lòng khẽ run lên: " Để 0520 đi cùng em. "

" Không cần, mình tôi là..... " Tiêu Chiến muốn nói mình cậu là được, nhưng đối mặt với đôi mắt tràn ngập lo lắng kia, câu cự tuyệt như thế nào cũng nói không nên lời.

" Ừm, tôi ở nhà chờ em."

" Được."

Bữa sáng kết thúc, Tiêu Chiến nhìn thấy 0520, trên người nó đeo một cái túi nhỏ, bên trong chứa nước và một ít đồ ăn vặt, hiển nhiên là đặc biệt chuẩn bị cho cậu.

Đều qua nhiều năm như vậy, mỗi lần ra ngoài còn bị đối đãi như trẻ nhỏ, Tiêu Chiến dở khóc dở cười đồng thời cũng cảm thấy thập phần ấm áp.

Vương Nhất Bác đưa bọn họ đến cửa, Tiêu Chiến quay đầu lại phất phất tay với hắn: " Chúng tôi rất nhanh sẽ trở về. "

" Sư tử lớn anh phải trông nhà thật tốt nha, 0520 sẽ bảo vệ chủ nhân thật tốt, đừng lo lắng!"

" Ừm." Vương Nhất Bác đáp lại nhưng không nhúc nhích bước chân, vẫn đứng ở cửa nhìn theo bọn họ rời đi sau đó mới xoay người trở về phòng.

Trên bàn còn đặt tách trà mao tiêm Tiêu Chiến pha cho hắn, mùi hương thơm ngát tản ra trong không khí, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Giống như cảm giác mà tiểu omega mang lại, ấm áp và không có áp lực, chạm đến trái tim hắn.

Vì để không bị người khác nhận ra, Tiêu Chiến khi ra khỏi cửa đã đội mũ và khẩu trang, người ăn mặc như cậu cũng không ít, dù sao hiện tại thời tiết nóng bức, mang chút phòng hộ vẫn là rất cần thiết.

Phố Trung Tâm là một trong những trung tâm thương mại phồn hoa nhất tinh cầu thủ đô, Tiêu Chiến từ trên xe bước xuống, trực tiếp đi về phía nhà đấu giá Huy Diệu.

Trước cửa nhà đấu giá dán hình ảnh ba chiều tuyên truyền hàng lần này, Tiêu Chiến xác định linh thực cao cấp xếp thứ mười hai.

Hít một hơi thật sâu và âm thầm chúc mình may mắn.

Mang theo 0520 vào nhà đấu giá, khi đăng ký thông tin, nhân viên công tác nhịn không được nhìn cậu nhiều hơn vài lần, thế nhưng cậu đội mũ mang khẩu trang, căn bản không nhìn thấy mặt.

Chỉ là chờ cậu đi vào, tin tức cậu đến nhà đấu giá liền ở nội bộ truyền ra.

Bạn đời của Nguyên soái Đế quốc, hoàng thất Tứ hoàng tử đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, có ý nghĩa gì không ai dám tự tiện phỏng đoán.

Tin tức rất nhanh truyền vào hoàng cung, Đại hoàng tử Tiêu Chinh nghe được tin tức, trước tiên mang theo tùy thị đi tới.

Lúc này Tiêu Chiến đã ngồi xuống, nhìn ngoài cửa nhà đấu giá đột nhiên giới nghiêm chỉ hơi ngẩn ra, một giây sau nhìn thấy Tiêu Chinh xuất hiện ở cửa, nhất thời liền hiểu rõ.

Thu hồi ánh mắt, Tiêu Chiến cũng không chuẩn bị đi qua chào hỏi, hôm nay mặc kệ gặp phải khó khăn gì, cậu đều sẽ nghĩ biện pháp bắt được gốc cây linh thực cao cấp kia.

0520 ngồi bên cạnh Tiêu Chiến nghiêng đầu, đem hình ảnh Tiêu Chinh xuất hiện trong nhà đấu giá gửi về cho Vương Nhất Bác.

0520: " Sư tử lớn, kẻ xấu lớn xuất hiện, phải làm gì?"

Vương Nhất Bác: " Khởi động kế hoạch cấp hai. "

0520: " Vâng, đã nhận được chỉ dẫn."

Kẻ xấu lớn vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, hiện tại đang ung dung tiến vào phòng khách quý.

Thấy Tiêu Chinh vừa ngồi xuống, Tiêu Tán liền mang theo người tiến vào, đẩy cửa ra cười tủm tỉm nhìn gã: " Đại hoàng huynh, vừa mới ở cửa đã cảm thấy giống ngươi, ta quả nhiên không đoán sai, hôm nay lại đến đây là muốn thứ gì sao?"

Tiêu Chinh nhìn thấy Tiêu Tán xuất hiện, lông mày khẽ nhíu lại: " Hôm nay không phải ngươi có tiết học sao, không đi học cho tốt chạy ra làm gì? "

Tiêu Tán bĩu môi: " Đại hoàng huynh sao ngươi lại như vậy chứ, hôm nay ta xin nghỉ. "

Đối với sự tuỳ ý của em trai, Tiêu Chinh cũng không có biện pháp: " Vậy thì ngoan ngoãn, đừng gây chuyện cho ta, bằng không ta liền nói cho mẫu hậu ngươi không đi học cho tốt! "

" Đệ biết rồi mà." Tiêu Tán nhận được câu này cười hì hì ngồi xuống, ra vẻ tự nhiên nói, " Đại hoàng huynh đến tột cùng coi trọng cái gì, chờ một chút đệ đấu giá được sẽ đưa cho? "

" Không cần, ngươi im lặng một chút là tốt rồi." Tiêu Chinh ánh mắt nhìn chằm chằm cửa sổ, dừng ở trên thân ảnh kia.

Có lẽ hôm nay gã có thể biết điều gì đó mà gã muốn biết.

Lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này, Vương Nhất Bác làm sao có thể để Tiêu Chiến đến nơi này mà không vì cái gì, gã mới không tin.

Hết chap 29.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.