Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
*******
Vào mùa đông, thời gian ban ngày tương đối ngắn.
Khi Vương Nhất Bác về đến nhà, trời đã tối.
Đẩy cửa ra có thể thấy ánh sáng le lói hướng về phía cửa.
Sư tử tuyết to lớn nằm sấp ở đó, quanh thân đều là ánh đèn lấp lánh.
Đặc biệt là trên ngực của con sư tử lớn, treo một tấm ván với dòng chữ: Chào mừng về nhà.
Trong con ngươi màu vàng nâu của Vương Nhất Bác nổi lên ấm áp.
Cho dù là vào mùa đông tuyết bay tán loạn, vẫn làm cho hắn cảm giác được ấm nóng.
“ Nhất Bác, trở về rồi à? Nhị hoàng huynh đến nhà nói là có việc nhờ anh.” Tiêu Chiến nghênh đón, cười nắm lấy tay hắn, vừa đi vừa nói.
Khi đi ngang qua sư tử tuyết, Vương Nhất Bác bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cậu: “ Cảm ơn em. “
“ Anh có thích không? “
“ Thích.”
Nghe thấy tiếng cửa mở ra, Tiêu Khải liền từ phòng khách đi ra, vừa vặn đem một màn này thu vào trong mắt, gã ghen tị nói thầm: “ Tình cảm của bọn họ thoạt nhìn rất tốt. “
0520 đi theo sau gã: “ Tình cảm của chủ nhân và sư tử lớn luôn rất tốt.”
Tiêu Khải rũ mắt nhìn về phía 0520: “ Những lời này hệ thống của ngươi ngược lại có thể nhận ra.”
0520 quay đầu: “ Nhị điện hạ đang nói cái gì, 0520 nghe không hiểu. “
“ Hừ.” Không để ý tới người máy chỉ biết giả vô tội này, Tiêu Khải nhìn về phía hai người đang cùng nhau đi về phía gã, chống lại đôi mắt của Vương Nhất Bác, gã giả vờ ngượng ngùng, “ Nguyên soái đại nhân, ta đã đợi lâu.”
“ Đúng vậy, Nhị hoàng huynh đã tới từ sớm, ăn cơm trước đi, Nhị hoàng huynh bên này, mời, Nhất Bác còn phải rửa tay thay quần áo.”
“ Nhị điện hạ chờ một chút.” Vương Nhất Bác nói xong, đi thẳng về phòng.
Ánh mắt Tiêu Khải dừng trên mũ Vương Nhất Bác, trong lòng có chút kinh ngạc.
Chốc lát thu hồi ánh mắt, Tiêu Khải đi theo bên cạnh Tiêu Chiến tiến về phía phòng ăn: “ Mũ của Nguyên soái cũng xuất phát từ tay Tứ đệ? “
“ Đan không tốt lắm, làm cho Nhị hoàng huynh cười rồi.” Dứt lời, Tiêu Chiến đẩy cửa phòng ăn ra.
Tiêu Khải nhìn đồ ăn trên bàn, trong mắt nổi lên kinh ngạc.
Thức ăn trên bàn đơn giản cũng phong phú, tiêu chuẩn bốn món một canh, bất luận là màu sắc hay mùi hương đều có thể gợi lên sự thèm ăn của gã.
“ Nhị hoàng huynh không cần ghét bỏ, cá hấp và cơm này đều là ta học được, cũng không biết có ngon hay không, món canh trứng gà cà chua này, ta giúp ngươi múc một chén?”
“ Tứ đệ khiêm tốn, cho dù là đầu bếp của phụ hoàng so với phần tay nghề này của ngươi, cũng kém hơn rất nhiều.”
“ Ta làm sao có thể so sánh với đầu bếp của phụ hoàng chứ, Nhị hoàng huynh không cần nói đùa.”
Lời cậu vừa dứt, Vương Nhất Bác thay quần áo xong từ bên ngoài tiến vào.
Ánh mắt hắn trước tiên dừng trên người Tiêu Chiến, cuối cùng mới nhìn về phía Tiêu Khải, ánh mắt thanh thanh nhàn nhạt, phảng phất chỉ thuận theo tự nhiên nhìn người ta một cái.
“ Nguyên soái, mời trước.”
“ Chúng ta ăn cơm đi, Nhị điện hạ, mời. “
Tiêu Khải cười rộ lên: “ Vậy ta sẽ không khách khí. “
Nói xong nhấc đũa lên, ăn một miếng cá.
Cá hấp, chỉ cho một chút muối, giữ lại độ tươi của cá.
Cho vào miệng trong nháy mắt, có một loại hương vị của biển.
Tiêu Khải nheo mắt lại, thịt cá mềm dai, quả thực muốn tan trên đầu lưỡi.
Trên bàn cơm, trong lúc nhất thời không có ai nói gì, Tiêu Khải cúi đầu, chuyên tâm ăn cơm, dường như đã quên mục đích tới đây.
Ngược lại Vương Nhất Bác thỉnh thoảng lại vì Tiêu Chiến mà lựa ra xương cá.
Một bữa cơm ăn xong, Tiêu Khải thỏa mãn đồng thời còn có chút ý chưa đã ghiền.
Ba người ăn xong đã đổi sang phòng khách, Tiêu Chiến bảo 0520 lấy ba ly nước dâu tây, Tiêu Khải cầm lấy cái ly ấm áp trong tay, giờ khắc này làm cho tâm tình hoảng hốt của gã cảm nhận được một phần yên tĩnh an bình.
Nhìn phu phu hai người ngồi đối diện, tuy rằng cái gì cũng không làm, nhưng vẫn làm cho Tiêu Khải cảm giác được giữa bọn họ toát ra sự thân mật, ngọt ngào khiến người khác sinh lòng ghen tị.
“ Không biết Nguyên soái đối với chuyện này của An Liệt Ninh có ý nghĩ gì?”
Vương Nhất Bác ngước mắt lên, đôi mắt sâu thẳm không nhìn thấy đáy, càng làm cho người ta không phân biệt được cảm xúc lúc này của hắn.
Nghe họ nói chuyện liên quan đến công việc, Tiêu Chiến liền lên tiếng: “ Các ngươi nói chuyện đi, ta về phòng trước.”
“ Tứ đệ dừng bước, ta nghĩ Nguyên soái cũng không ngại ngươi ở tại chỗ này.”
“ Ngồi xuống đi.” Vương Nhất Bác nắm lấy tay cậu, kéo ngồi xuống: “ Chuyện Nhị điện hạ nói là gì, ta có chút không hiểu. “
“ Về chuyện Đại điện hạ Tiêu Chinh, ngài tin tưởng hắn thật sự đã làm những chuyện đó sao? “
“ Ta cùng Đại điện hạ tiếp xúc không nhiều, có phải thật hay không, Nhị điện hạ không phải đã bắt đầu điều tra rồi sao?”
Lời nói của Vương Nhất Bác không lộ sơ hở gì, hoàn toàn không cho Tiêu Khải bất kỳ điểm nào có thể bắt được.
“ Điều tra đã bắt đầu rồi, chỉ là cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng, lần này tới đây, cũng là có việc cầu xin, An gia chủ tiến vào thời kỳ xao động.”
Đột nhiên nghe một câu này, trong mắt Tiêu Chiến nổi lên kinh ngạc.
Cho nên hôm nay Tiêu Khải tới tìm hắn, là vì An gia chủ An Hùng?
“ Vẫn chưa nghe nói.” Bốn chữ ngắn gọn, làm cho Vương Nhất Bác thoạt nhìn đối với chuyện này không có hứng thú.
Tiêu Khải cũng không ngoài ý muốn, tiếp tục nói: “ An gia chủ An Hùng, Alpha gien cao cấp, thời kỳ xao động đối với loại thú nhân này, càng trí mạng...”
“ Nhị điện hạ nói nhiều như vậy, mục đích là cái gì?” Vương Nhất Bác nhíu mày, tựa hồ lộ ra một chút không kiên nhẫn.
“ Không biết Nguyên soái đã nghe nói qua cửa hàng hương liệu Đào Hoa Viên chưa, hương liệu trong cửa hàng bọn họ nhằm vào thời kỳ xao động của Alpha gien cấp thấp, có tác dụng trị tận gốc rất tốt. Lúc trước An Liệt Ninh cũng nhìn trúng điểm này, mới phơi bày tội ác, đối với hương liệu sư có được năng lực này, Đế quốc muốn biết thân phận của hắn, Nguyên soái có nguyện ý hỗ trợ không?”
“ Là ý của Bệ hạ hay là ý của Nhị điện hạ?”
“ Cái này có gì khác nhau, đều là chuyện rất tốt với Đế quốc.”
Tiêu Chiến nghe những lời này, nội tâm nổi lên bất an, chỉ là trên mặt vẫn ra vẻ tự nhiên như trước.
“ Điểm khác biệt chính là, Nhị điện hạ thật sự vì công chúng mà suy nghĩ, hay là chỉ vì dục vọng cá nhân của mình. “
Những lời này, cũng chỉ có Vương Nhất Bác mới dám nói thẳng như vậy.
“ Ta vẫn cho rằng ta cùng Nguyên soái là cùng loại người, vừa vì chính mình cũng vì Đế quốc.”
“ Nếu chỉ là hương liệu sư cấp thấp, cũng không tìm được giá trị.”
Lời này của Vương Nhất Bác có chút lạnh lẽo, ngay lúc Tiêu Khải muốn mở miệng phản bác, nghe hắn tiếp tục nói.
“ Nếu là hương liệu sư cao cấp, càng không thể dùng thủ đoạn cường thế mời hắn ra ngoài, huống chi chuyện này, vốn cũng không nằm trong phạm vi trách nhiệm của ta và Nhị điện hạ, Nhị điện hạ nếu thật sự cảm thấy hứng thú với vị chủ tiệm này, cũng nên nhờ Công hội hương liệu sư. “
“ Ý tứ của Nguyên soái ta đã hiểu, hôm nay quấy rầy rồi, xin thứ lỗi.”
Nhìn theo Tiêu Khải rời đi, Tiêu Chiến thả lỏng thân thể tựa vào người Vương Nhất Bác.
“ Vì sao gã bỗng nhiên đối với hương liệu sư cao cấp cảm thấy hứng thú như vậy? “
“ Thời kỳ xao động của An gia chủ, rất có thể là nguyên nhân khiến An Liệt Ninh chịu ký phiên tòa công khai, dùng Tiêu Chinh làm mồi nhử, hắn mắc câu, giúp An Liệt Ninh giải quyết thời kỳ xao động của Alpha gien cao cấp.”
“ Không phải nói, chứng cớ có thể tìm được ở nhà đấu giá Huy Diệu sao?
“ Nếu dễ dàng như vậy, hôm nay gã sẽ không xuất hiện ở chỗ này.”
“ Nhưng vì sao gã lại cầu xin anh, hôm nay lên mạng tìm em, bị em cự tuyệt...”
“ Đừng lo lắng, gã sẽ không đoán được là em.”
Nếu Tiêu Khải có chỉ số thông minh như vậy, hôm nay đến cửa cũng không phải loại thái độ thăm dò này.
“ Anh có muốn bằng chứng đó không?”
“ Vì sao lại hỏi như vậy? “
“ Nếu như anh cần, anh có thể lấy một cái từ hương liệu của anh cho Nhị hoàng huynh, hẳn là sẽ có tác dụng.”
Vương Nhất Bác không tiếp lời, chỉ đưa tay xoa xoa cái đầu mềm mại của tiểu Omega, không mở miệng.
“ Chúng ta nghỉ ngơi đi. “
Tiêu Chiến không tiếp tục thảo luận chuyện này nữa, dường như mặc kệ Vương Nhất Bác có đem những hương liệu cao cấp chuẩn bị cho hắn đổi lấy chứng cứ hay không, cậu cũng không quá quan tâm.
Giống như vô luận Vương Nhất Bác là ai, cậu đều có thể tiếp nhận.
Đối với cậu, Vương Nhất Bác vẫn chính là sư tử lớn tiên sinh ôn nhu.
Tiểu Omega như vậy làm cho Vương Nhất Bác sinh ra áy náy, đồng thời lại đau lòng không thôi.
Chỉ có thể dùng hết khả năng đối xử tốt với cậu một chút, tốt hơn một chút.
Tiêu Khải ở chỗ Vương Nhất Bác đụng phải ngõ cụt, nói ngoài ý muốn cũng không ngoài ý muốn, đối với gã mà nói cũng bất quá là một lần thăm dò địch hay bạn mà thôi.
Nếu Vương Nhất Bác lập tức đáp ứng chuyện này, ngược lại sẽ làm cho gã ngoài ý muốn cùng nghi ngờ.
Bất quá cứ như vậy hệ thống an ninh bên kia chỉ có thể nghĩ biện pháp.
Chỉ là theo thời gian trôi qua, tin tức An Hùng An gia chủ tiến vào thời kỳ xao động cũng dần dần tiết lộ ra ngoài.
Mọi thứ trở nên hơi nghiêm trọng.
An Liệt Ninh ở nơi giam giữ tại Viện Kiểm duyệt cũng dần dần trở nên lo lắng.
Cậu rất rõ ràng, đối với Alpha gien cao cấp mà nói, thời gian chính là sinh mệnh, thời gian trôi càng lâu, tình huống của An Hùng cũng càng nghiêm trọng.
Lúc này cậu nhất định phải nhẫn nại.
Cậu thập phần tin tưởng, mồi nhử mình ném ra đủ mê người.
Hôm nay người đưa cơm cho An Liệt Ninh có chút xa lạ, bất quá trong lòng An Liệt Ninh có việc, cũng không chú ý nhiều, chỉ là cơm xong, đối phương đi tới thu thập, không cẩn thận đụng vào tay cậu một cái: “ Xin lỗi. “
Đối phương nói lời xin lỗi xong, nhanh chóng thu dọn đồ đạc xong, rời khỏi nơi này.
Biểu tình của An Liệt Ninh lại có chút mất tự nhiên khi hắn chạm vào tay, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, cậu đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Đóng cửa lại, An Liệt Ninh mở tờ giấy trong tay, trên đó viết: Hương liệu cao cấp đổi bằng chứng, thời gian trao đổi: ngày mai.
Nhìn chằm chằm tờ giấy này, trái tim An Liệt Ninh đập thình thịch, đè nén sự khẩn trương và hưng phấn trong lòng.
Nếu đó là sự thật, phụ thân của y sẽ được cứu.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, y muốn là hương liệu cao cấp nhằm vào thời kỳ xao động, nếu như trị liệu không được thời kỳ xao động, hương liệu cao cấp bình thường đối với y mà nói, cũng là không có bất kỳ tác dụng gì.
Đối phương đang thử cậu à?
Nhận thức được điều này, An Liệt Ninh nhíu mày.
Nội tâm mơ hồ nổi lên bất an, y rất rõ ràng, loại chuyện này, Tiêu Khải mặc dù muốn làm cũng rất dễ dàng.
Làm sao bây giờ, cậu rốt cuộc có nên tin tưởng đối phương hay không?