Thật ra thì Thẩm Tử An cũng rất đau lòng, những thứ nàng làm vỡ đều là đồ cổ a!
Mặc dù đã hiểu được, nơi này thật ra là một thời đại không có thật. Mới đầu nghe được Tống Đại nàng còn tưởng là Triệu gia Tống Triều, nhưng sau lại mới biết đó là tên quốc gia này. Dĩ nhiên, những nha hoàn ma ma ở hậu viện này rất ít khi ra cửa nên càng ít biết chuyện tình trong triều. Nhưng nếu như hỏi cái tiểu thư Đồng kia lại cảm thấy không cam lòng, cảm thấy được trong ánh mắt của hắn nhìn nàng thập phần không khách khí, cũng không phải ánh mắt cần có của một nô tài đối với chủ tử.
Đang thời điểm nàng chuẩn bị trường kỳ đấu tranh, ngoài cửa có hạ đẳng nha hoàn nói: "Bẩm thiếu phu nhân, Nhị thiếu gia trở lại, cũng mang theo quà đáp lễ ."
"Để cho hắn chờ, ta có việc muốn hỏi hắn." Thẩm Tử An cũng muốn biết tình hình Tứ phu nhân gần đây, cho nên liền muốn tự mình hỏi thăm một phen.
Thúc tẩu gặp mặt vốn là phải có Đại ca ở đây, Nhị thiếu gia Tuần Vũ biết Đại tẩu muốn gặp mình liền cho người gọi Tiếu thư đồng lại đây. Hơn nữa mở rộng cửa tiền thính ra, nha hoàn ma ma đi qua cửa chỉ cần vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy tình huống trong phòng. Hắn làm việc cẩn thận, chỉ sợ có người ngoài bắt được đầu đề câu chuyện .
Thẩm Tử An vừa tiến đến liền nhìn ra tính toán của hắn, không ngờ một thiếu niên nhìn qua chỉ có 16, 17 tuổi lại có tâm tư như vậy. Nàng mới lộ đầu liền thấy Tuần Vũ cúi đầu, nói: "Thỉnh an Đại tẩu."
Thẩm Tử An thật không có thói quen lễ tiết cổ đại này, cũng quá nhiều hạn chế. Vì vậy phất tay nói: "Nhị thúc mời ngồi."
Nhị thúc. . . . . . Sự xưng hô này tốt 囧 a!
"Đa tạ đại tẩu!"
Đang uống qua trà hơn nữa lại hàn huyên mấy câu xong, Thẩm Tử An mới nói: "Xin hỏi nhị thúc, mẫu thân ta. . . . . . Tứ phu nhân có khỏe không?"
Tuần Vũ nhíu mày, theo lý bình thường nữ tử gả làm phu nhân nếu muốn hỏi tình huống nhà mẹ đẻ, hơn phân nửa là trước hỏi phụ thân và đại nương, đây vốn là quy củ. Vô luận đại phu nhân có phải là mẹ ruột hay không, nhưng lễ phép bên trên vẫn là nữ chủ nhân một nhà.
Thẩm Tử An cũng không phải tất cả quy củ đều hiểu, nàng thấy Tuần Vũ cau mày không nói cho là Tứ phu nhân có chuyện gì, cũng gấp nói: "Nàng đã xảy ra chuyện gì?" Nếu như hai phu nhân kia dám hại nàng, nàng nhất định không tha cho họ.
Tuần Vũ thấy Thẩm Tử An thật sốt ruột, mới vội nói: "Tứ phu nhân rất tốt, còn nhờ ta mang theo chút quà đáp lễ tới đây."
Thẩm Tử An yên tâm, thầm nói: "Rất tốt thì rất tốt, ngươi nhăn lông mày là sao!
"Vậy thì tốt rồi."
Tuần Vũ chờ đoạn sau cả ngày, thấy Thẩm Tử An thế nhưng trừ Tứ phu nhân ra liền tình huống của phụ thân cũng không hỏi một chút. Mặc dù đã sớm nghe nói địa vị của nàng ở trong nhà cũng không phải là cao, vẫn bị vắng vẻ, thế nhưng biểu hiện cũng quá lạnh lùng đi! Đang suy nghĩ, chỉ cảm thấy gian phòng này bố trí sửa lại rất nhiều. Lông mày càng không khỏi nhíu lại càng sâu, mới tới đây không tới ba ngày liền sửa lại bố trí của đại ca trước kia. Hắn từ trước đến giờ đều hết sức kính nể đại ca, không khỏi có chút tức giận, nhưng nhịn được không có biểu hiện ra ngoài.
"Đại tẩu, nhị đệ biết trong thư phòng của đại ca có rất nhiều sách, vừa vặn gần đây chỗ ta đã không có sách gì có thể đọc, không biết có thể mượn mượn sách của đại ca được hay không." Nguyên bản hắn sợ cái đại tẩu này ngay cả thư phòng cũng cho sửa lại, cho nên lấy cớ muốn đi nhìn một lần, nếu như sửa lại hắn người đệ đệ cũng cần phải nói mấy câu.
Thẩm Tử An nói: "Tự nhiên có thể, vậy mời đi!" Nàng đứng lên, vốn là chuyện này nếu như theo quy củ nên hỏi qua tiểu thư Đồng đang đứng bất động một bên, chỉ là Thẩm Tử An cố ý bày ra dáng vẻ chủ tử, nói: "Tiểu thư Đồng, dẫn đường cho Nhị thiếu gia đi!"
Tiếu thư đồng không biết mình khi nào thành tiểu thư Đồng, hắn cảm thấy nữ nhân này nhất định là cố ý, nhẹ nhàng nhìn nàng một cái, đúng lúc thấy khóe miệng nhếch lên mỉm cười. Hắn ngẩn ra, nàng thế nhưng cố ý cười cho hắn nhìn, đây là đang khiêu chiến ư, có ý tứ!
Theo lý, Tuần Vũ là khách, người khách này muốn đi mượn đồ thì chủ nhân phải đi theo. Cho nên Thẩm Tử An được Hương Nhi và Xảo nhi đỡ đi theo ở phía sau từ từ đi về hướng tiền viện phía trước.
Kể từ vào ở đây vẫn là lần đầu tiên nàng tới thư phòng, chờ tiểu thư Đồng mở cửa nàng liền có loại cảm giác đến chỗ núi sách. Cái này song song có bảy gian phòng, mỗi gian phòng đều được để đầy sách.
Tiếu thư đồng nói: "Không biết Nhị thiếu gia muốn xem loại sách nào?"
Thì ra là bảy gian này toàn bộ đều được phân loại để lưu giữ, Đại Thiếu Gia này xem ra nhất định người là bác học.
Tuần Vũ nói: "Cũng chưa quyết định, cứ đi xem thử đi!" Hắn đi từ từ vào từng gian phòng, phát hiện nơi này ngược lại như cũ, không khỏi vẻ mặt thoáng thả lỏng xuống.
Thẩm Tử An nào biết tâm tư của hắn, đi theo vào. Sau đó nàng phát hiện một chuyện, nơi này nhất định có con chuột, hơn nữa còn có rất nhiều. Trong nội tâm vui vẻ, ánh mắt đảo loạn bốn phía xung quanh.
Những tiểu tử đáng yêu kia trốn ở nơi nào, nghĩ tới nước miếng cũng mau chảy xuống. Không khỏi rối rắm ở trong lòng, tới cuối cùng mình có thể ăn con chuột hay không a, tại sao chỉ cần nghĩ đến bộ dạng những tiểu tử kia, nước miếng liền tràn lan .
Đang suy nghĩ, mắt quét tới góc một giá sách, thấy một góc bằng gỗ có chút dấu răng, nếu như hơi rung động giá sách một chút liền nguy hiểm.
Nhưng cố tình Tuần Vũ không chú ý lại rút sách ở giá sách này! Như vậy một người xinh đẹp lại bị những cuốn sách này nện xuống còn không bị thương nặng a! Thẩm Tử An vốn muốn lên tiếng cảnh cáo lại thôi, nhưng nàng quên mất một chuyện, chính là mèo có tính nhạy bén.
"Cẩn thận. . . . . ." Mắt thấy giá sách sắp đổ xuống, nàng lại không chút do dự bổ nhào ra ngoài.
Bộp!
Bi kịch xảy ra, hơn nữa còn là một bi kịch không nhỏ.
Tuần Vũ ngược lại không bị thương tổn đến, trực tiếp bị nàng mạnh mẽ nhảy ra ngoài đụng vào sau lưng. Mà nàng lại bị sách và giá sách chôn sống rồi, hai cái đùi và thắt lưng đau đến muốn chết, nước mắt đều đã rớt xuống.
"Đại tẩu. . . . . ." Tuần Vũ sợ hết hồn, nhìn núi sách vẫn bất động cho là người nào đó hy sinh rồi. Vội vàng kêu hai nha đầu đang run sợ bên cạnh nói: "Nhanh, di chuyển sách. . . . . ."
Hương Nhi và Xảo nhi lấy làm kinh hãi, vội vàng xông lên cầm từng quyển sách lên ném ra chỉ mong lôi được người ra. Tiếu thư đồng không ngờ một nữ nhân gầy yếu ngay cả đi đường cũng phải có người đỡ lại hành động nhanh chóng như vậy, hai tay hắn và Tuần Vũ cùng nhau nâng giá sách lên!
"A. . . . . ." Mặc dù ở thời điểm mấu chốt tránh ra được vị trí quan trọng, nhưng là chân trái vẫn là hết sức đau.
"Thiếu phu nhân ngài không sao chứ. . . . . ." Xảo nhi chỉ nói một câu rồi khóc không ngừng.
"Ngươi đừng khóc, ta không sao." Thẩm Tử An sợ nhất người khác khóc, hơn nữa tính tình nàng cũng không yếu thế. Thế nhưng chân rất đau, nàng vẫn cố chống đỡ đứng lên cười nói: "Ngươi xem, không có chuyện gì, đừng khóc."
Không có chuyện còn dùng chân nhảy đi đường như vậy sao? Tiếu thư đồng giựt giựt khóe miệng, nói: "Hương Nhi còn không đi mời nữ y quan tới đây."
"Dạ!" Hương Nhi đồng ý một tiếng đi ra ngoài.
Xảo nhi đỡ Thẩm Tử An ra khỏi thư phòng, từ từ đi về phía hậu viện.
Tuần Vũ nói: "Người tới người tới, đi mang kiệu mềm tới đây. . . . . ." Tuần Vũ không ngờ đại tẩu thế nhưng vì mình mà bị thương, liền bắt đầu hối hận không nên tùy hứng đến xem tình huống thư phòng này, trong lòng hết sức đau lòng!
"Không cần, gần như vậy không cần dùng tới cỗ kiệu." Trình độ nhịn đau của Thẩm Tử An là luyện ra được, chỗ tốt duy nhất của việc xuất thân từ gia đình quân nhân chính là tôi luyện tuyệt đối không phải ít.
Tuần Vũ liền nhìn đại tẩu từng bước từng bước đi trở về, mình cũng không tiện đi đỡ, chỉ là một đường đi theo đến hậu viện, cũng ở bên ngoài chờ nữ y quan đến.