Editor: tan_hye
Tiểu thư Đồng hết sức cảnh giác, người vừa tiến vào thì hắn đã biết rồi.
Chỉ là có chút kỳ quái, trừ tiếng cửa mở thì ngay cả âm thanh đối phương đi bộ hắn cũng nghe không rõ. Là do sau khi mình trúng độc lỗ tai không được tốt, hay là do bước chân của đối phương quá nhẹ? Chẳng lẽ không phải là Thẩm Tử An? Hắn nhíu nhíu mày, thế nhưng toàn thân đều cứng ngắc, ngay cả động một cái cũng không thể động.
"Ngươi tỉnh ư, không có chết. . . . . ."
Âm thanh rất quen thuộc, Tiếu thư đồng yên tâm, sau đó giật giật khóe miệng nói: "Không có chết!" Nha đầu này miệng hôn quạ sao, thế nào thối như vậy?
Thẩm Tử An nghe được người vẫn còn sống trong lòng cao hứng, vì vậy đi tới đặt thuốc xuống.
"Hiện tại liền sắc thuốc sao?"
"Trễ nữa ta liền thật sự chết rồi." Tiếu thư đồng phát giác âm thanh của nàng có chút run rẩy, liền hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Thẩm Tử An quả thật sợ hết hồn, nhưng mà bây giờ trốn về được cũng không sợ nữa rồi. Nói: "Không có chuyện gì, chính là đụng phải quan binh, bị đuổi theo nửa phố, không đến nửa đường nhảy ra một người áo đen đã cứu ta, là bằng hữu của ngươi sao?"
"Ừm!" Tiếu thư đồng thở phào nhẹ nhõm, mình bảo Thẩm Tử An đi lấy thuốc quả nhiên là có chút nguy hiểm, nếu như không phải là hắn trước tiên trở về, lại nhận ra nàng, chỉ sợ tại chính mình hiện tại lại hại một mạng người.
Hiện tại hắn làm việc không để ý hậu quả, chỉ cần đạt được mục đích. Nhưng hắn vẫn nhớ ước nguyện ban đầu của mình, đơn giản là vì cái nhà này, cho nên hại người khác hại người ngoài thế nhưng tuyệt đối hắn sẽ không hại người nhà.
Thẩm Tử An cũng coi như là một phần tử của cái nhà này, hắn lo lắng cũng là bình thường. Trong lòng nghĩ như vậy, lại không chú ý tới chẳng biết lúc nào mình đã đặt địa vị của Thẩm Tử An tương đương với cha mẹ và huynh muội.
Thẩm Tử An bưng một chậu than từ bên ngoài vào, sau đó lại lấy ra cái bình nước để thuốc vào bên trong, cũng không có thời gian đi ngâm nước, cử để ở trên lửa từ từ đun.
Tiếu thư đồng giật giật khóe miệng, hắn mượn ánh lửa từ chậu than phát hiện, vị tiểu thư này căn bản cũng không biết sắc thuốc. Chỉ để vào hai chén nước rồi đặt bình ở trên lửa, hắn ho nhẹ một tiếng nói: "Bảy chén nước. . . . . ."
"Nha. . . . . ."
"Phải dùng sức quạt. . . . . ."
"Ồ!" Dùng quá sức rồi, khói bay ra! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Tử An lập tức biến thành mặt mèo!
Tiếu thư đồng thế nhưng khẽ mỉm cười, bộ dạng của nàng lúc này ngược lại hết sức đáng yêu, lông mi thật dài chớp chớp, tốc độ còn nhanh hơn cây quạt trong tay một chút. Đôi mắt mèo hiện tại nước mắt lưng tròng, bị hun đấy!
"Ngươi nhìn ta làm cái gì?" Thẩm Tử An sờ sờ lưng mồ hôi lạnh, quả nhiên cảm giác của mèo bén nhạy, nàng cảm thấy có người nhìn mình, vừa quay đầu lại thì thấy hai con mắt đang nhìn không nháy một cái, hai đầu đối diện nháy cũng không nháy một cái, làm cho nàng cảm thấy vừa tức giận vừa sợ.
Tiếu thư đồng ngẩn ra, hắn không ngờ chính mình là một mực nhìn chằm chằm người ta như vậy. Vì vậy ho nhẹ một tiếng nói: "Giống mặt mèo. . . . . ."
Thẩm Tử An lúc này mới nhớ tới chỉ sợ mình bị bụi làm cho bẩn mặt, vội vàng giơ tay lên xoa xoa, sau đó tìm chén đổ thuốc ra, nói: "Còn không phải là vì ngươi, uống đi! Đây vốn là lần đầu tiên tiểu thư ta sắc thuốc đấy."
"Hả? Vậy ta liền sâu sắc cảm giác vinh hạnh rồi." Tiếu thư đồng vốn là cố ý trêu chọc nàng, nếu một nữ nhân khác nghe được lời này nhất định sẽ hiểu sai chuyện, cố tình Thẩm Tử An cho dù đoán được, cũng sẽ cho là nhàm chán nên vui đùa. Dù sao thời điểm ở hiện đại, đùa giỡn hơn thế này cũng có. Nàng chỉ hừ một tiếng, sau đó nói: "Uống nhanh đi! Ta muốn có người chết ở trên giường của ta. . . . . ." Ở trước mặt tiểu thư Đồng nàng đã không giả bộ nữa, giả bộ cũng không giống thiên kim tiểu thư. Huống chi, hắn cũng đồng ý sau này sẽ không làm khó mình, vậy cũng không cần sợ hắn rồi.
Tiếu thư đồng uống thuốc xong, sau đó dời thân thể vào trong nói: "Đi lên ngủ đi!" Nếu là nữ nhân khác hắn chắc chắn sẽ không nói lên yêu cầu như thế, nhưng đối phương dù sao cũng là thê tử qua cửa của mình, hắn như vậy cũng không tính quá phận. Vốn nghĩ nàng chắc chắn sẽ chạy đi hoặc là không đồng ý, ngờ đâu tiểu thê tử nhà mình rất sảng khoái cởi một cái áo khoác, xõa búi tóc ra, ngáp một cái liền nhảy lên giường, thân thể nghiêng một cái nói: "Phục vụ ngươi thật là mệt mỏi. . . . . ." Vốn là nàng là thích nửa đêm hoạt động, tuy nhiên cũng không muốn hoạt động thận trọng như vậy. Nàng cũng không muốn hỏi quá nhiều, dù sao chuyện cũng không liên quan đến mình.
Lần này đến lượt Tiếu thư đồng rối rắm, nàng đối mặt với một nam nhân không phải là tướng công mình thế nhưng lại có thể ngủ giường, hơn nữa còn đồng ý sảng khoái như vậy. Chỉ nhìn nàng nhảy lên liền ngủ, ngược lại giống như là trong lòng không có một tia kiêng kỵ. Chẳng lẽ từ nhỏ sống ở bên trong đại trạch viện, nên ít hiểu biết về nam nhân sao? Ngay cả như vậy, ở trước khi xuất giá cũng sẽ có ma ma dạy chút chuyện phòng the, nàng thế nào không biết gì cả? Nghĩ lại, mọi người đều biết nàng gả cho người chết, cái chuyện động phòng chết tiệt nói như thế nào, cho nên không cần nói nữa.
Thẩm gia hơi tốt hơn, chỉ là tình hình như thế có hơi quá, thấy vậy chuyện giáo dục giữa nam nữ gánh nặng lại một lần nữa rơi vào trên người của hắn.
Nhưng, nếu như Tiếu thư đồng biết tiểu thê tử trước mắt chẳng những biết, hơn nữa ngay cả AV cũng xem rồi dưới tình huống như vậy còn có thể cùng giường với hắn, vậy chỉ sợ là bị chọc giận gần chết rồi.
d.d.l.q
Tiếu thư đồng rối rắm hồi lâu, tới quá nửa đêm cảm giác độc trong người bài xuất ra, mặt hắn lập tức đỏ bừng lên. Trước trước sau sau đã nhịn hơn một canh giờ, bụng dưới đã căng đầy, hắn như thế nào còn có thể tiếp tục nằm. Chỉ là sau khi bị thương lại còn trúng độc, hiện tại hắn ngay cả đứng dậy cũng không thể, thử mấy cái cũng không nhúc nhích được.
Đôi môi bị hắn cắn chảy ra máu, thầm trách mình vô dụng, lại vào lúc này muốn đi nhà cầu.
Thẩm Tử An buổi tối cảm giác rất nhẹ, cảm thấy người bên cạnh có dị động, thậm chí còn ngửi được mùi máu tanh, vì vậy ngồi dậy vuốt mắt nói: "Vết thương lại chảy máu sao? Tại sao không ngủ được nhích tới nhích lui. . . . . ."
"Không. . . . . . Không phải. . . . . ." Tiếu thư đồng liên tục đỏ mặt, nhưng muốn nói ra tiếng.
"Hả? Vậy chẳng lẽ là muốn đi nhà cầu?"
Tiếu thư đồng không ngờ nàng là một cô nương gia thế nhưng lại trực tiếp hỏi loại chuyện này, hơn nữa đối tượng còn là một nam tử trưởng thành. Trên mặt hắn càng đỏ, vốn định phủ nhận, nhưng trước mắt quả thật không nhịn được, liền nói: ". . . . . . Ừm"
Thẩm Tử An ngược lại không có để ý, ăn uống vệ sinh vốn là bình thường. Còn nữa trước kia nàng đã từng ở trong bệnh viện phục vụ phụ thân nằm viện, cho nên cũng coi như là hiểu chút nguyên nhân hắn không được tự nhiên. Chỉ là nữ nhi khuê phòng lấy đâu ra bình nước tiểu? Hơn nữa hắn lại là người bị thương nặng, cho dù có thể nâng, cũng không thể đi ra ngoài phòng rồi đến nhà cầu được!
Thẩm Tử An ở trong phòng nhìn một vòng, cuối cùng nhìn trúng bồn rửa mặt, cầm nó bưng tới để dưới đất sau đó quỳ một chân trên giường đỡ tiểu thư Đồng nói: "Xem ra chỉ có thể dùng tạm cái này rồi, ta đỡ ngươi. . . . . ."
Tiếu thư đồng vốn là người suy nghĩ chu đáo, nam nữ ôm nhau vốn là cấm kỵ lớn rồi, bọn họ bây giờ đã ôm vào một chỗ. Nếu như nữa lại cởi quần xuống, mặt mũi hắn nên để nơi nào.
"Chuyện này. . . . . ." Không thể, hắn vốn muốn như vậy nói.
"Ta sẽ không nói với bất kỳ người nào, đến đây đi, chẳng lẽ ngươi muốn bị ngẹn tiểu mà chết? Vậy ngươi sẽ là người thứ nhất lưu danh thiên cổ." Thẩm Tử An nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của hắn, mà Tiếu thư đồng lại thấy nhìn được rất mơ hồ.
Tiếu thư đồng nghĩ cũng đúng, hắn từ từ chuyển qua trước giường, nói: "Ngươi xoay lưng lại đi." Dù sao nữ nhân này cũng là thê tử của mình, về sau nên nhìn hay không nên nhìn sớm muộn gì là cũng phải nhìn thấy, cũng không kém những thứ này. Tiếu thư đồng ở trong lòng tự trấn an mình một chút, sau đó cởi đai lưng.