Editor: tan_hye
Thẩm Tử An nhân cơ hội cầm quần áo mặc xong, sau đó muốn tung tăng rời đi.
Tiếu thư đồng nói: "Đợi đã. . . . . ."
Chờ một chút mới là lạ, Thẩm Tử An cơ hồ là chạy đi xuống lầu, sau đó vừa sửa quần áo ngay ngắn trong phòng xong, thì nghe bên ngoài có ma ma kêu lên: "Thiếu phu nhân có ở đây không, Nhị thiếu gia hỏi ngươi có chuyện gì cần giúp một tay không?"
Thẩm Tử An vốn sợ Tiếu thư đồng lại đến tìm, nhưng là nếu như có Nhị thiếu gia ở bên cạnh thì chính là một cái bóng đèn đặc biệt quý danh, hắn muốn làm cái gì cũng không thể nào.
"Có. . . . . ." Thẩm Tử An vội vàng trả lời, chỉ sợ hắn đi một chút chính mình lại đụng phải Tiếu thư đồng, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả năng lực để cho mình trấn định cũng không có.
Nàng lớn như vậy còn chưa có sợ gặp qua người nào, ngược lại Tiếu thư đồng là người thứ nhất.
Tuần Vũ thấy Thẩm Tử An đi ra, cười nói: "Bên kia của ta cũng không sai biệt lắm cho nên bảo các nàng tới giúp ngươi, mới vừa nghe hạ nhân nói bên này của ngươi không đủ người."
"Ừm, đa tạ nhị thúc." Thẩm Tử An bởi vì mới vừa đã xảy ra chút chuyện nên mặt còn hơi hồng hồng, hô hấp còn có chút dồn dập. Nhưng những thứ này nhìn ở trong mắt Tuần Vũ, lại có một phen phong tình. Không khỏi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, từ lúc chào đời tới nay vẫn là lần đầu tiên hắn có cái loại cảm giác này.
"Bên ngoài lạnh lẽo, đại tẩu không bằng tiến gian phòng đi!"
"Ừm!" Thẩm Tử An gật đầu một cái sau đó đi vào phòng ngoài cùng Tuần Vũ, vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng bước chân vang đến, tiếp thấy Tiếu thư đồng sải bước chân đi vào.
Thẩm Tử An nhìn thấy hắn mặt lại nóng lên, vội vàng xoay đầu sang một bên, coi như hoàn toàn chưa từng thấy người này.
Tiếu thư đồng ở trên lầu nghe được Tuần Vũ tới đây chính là một hồi lo lắng, thấy hắn lại ở đơn độc một phòng với Thẩm Tử An, hình như cố ý làm cho hai người không minh bạch, tiếp tục như vậy chỉ cần hắn ở trước mặt công chúa hơi chút lực, như vậy Thẩm Tử An rất có thể sẽ tái giá.
Nhưng là rất nhanh hắn trấn định lại, nói: "Thì ra là Nhị thiếu gia cũng ở đây, đúng dịp, con mèo của Nhị phu nhân không biết làm sao lại chạy đến nơi này, hình như bị bệnh điên khùng gì đó, có xin ngài mang nó trở về trông giữ cẩn thận được không."
Tuần Vũ nhận lấy Kỳ Kỳ từ trong tay hắn, thấy nó nhe răng với Tiếu thư đồng, còn kêu meo meo, hình như có thâm sâu đại hận gì đó, không biết sao. Càng dọa người hơn chính là, trên răng của nó còn dính tia máu. Vì vậy nói: "Nó cắn ngươi bị thương?"
Tiếu thư đồng nói: "Thương tổn đến không sao cả, chỉ là từ trước đến giờ Nhị phu nhân đều yêu quý con mèo này, nếu như có chuyện gì xảy ra. . . . . ."
Tuần Vũ nghĩ cũng đúng, nhưng hắn mới vừa đứng lên muốn ôm Kỳ Kỳ trở về, lại có hai người không muốn. Một người chính là Thẩm Tử An, nàng vội vàng kêu lên: "Chờ một chút. . . . . ."
Hai là Kỳ Kỳ, nó ở trong ngực Tuần Vũ liều mạng giãy giụa, chỉ cần lại cào Tiếu thư đồng một cái.
Lần đầu tiên Tuần Vũ được Thẩm Tử An nhiệt liệt giữ lại như thế, trên mặt nóng lên nói: "Đại tẩu có thể có chuyện sao?"
"Ách. . . . . . Ăn cơm rồi hãy đi!" Nàng thế nhưng thuận mồm nói lời nói khách sáo, chỉ là Tuần Vũ lại cảm giác hết sức hưởng thụ, vì vậy gật đầu cười nói: "Tốt!"
Tiếu thư đồng tức giận, nhìn chằm chằm Thẩm Tử An thật đánh mấy cái vào mông nữ nhân này mới hả giận. Nhưng mà hắn cũng không thả lỏng nói: "Nhị thiếu gia nếu muốn lưu lại ăn cơm trưa, vậy có cần ta đi thông báo phòng bếp làm thêm món ăn tới đây?"
Tuần Vũ ngẩn ra, nếu như bị phòng bếp biết chuyện này, chỉ sợ không biết sẽ truyền thành cái dạng gì. Chính hắn mặc dù đã quyết định không sợ, nhưng là bên Thẩm Tử An không thể để cho nàng bị áp lực trong nhà, nếu không nàng bị lời nói lạnh nhạt còn nghiêm trọng hơn mình nhiều. Từ nhỏ sinh ở trong gia đình như vậy tự nhiên tất cả hắn đều hiểu được. Vì vậy nói: "Này, không cần. . . . . ."
"Ta tự mình làm cho ngươi ăn." Thẩm Tử An chỉ cảm thấy hiện tại để Tuần Vũ đi, như vậy Tiếu thư đồng nhất định sẽ được voi đòi tiên, không khỏi vội vàng muốn nắm chắc hắn cái phao cứu mạng này.
Tiếu thư đồng nắm chặt tay, tận lực đè nén khó chịu trong lòng nói: "Thiếu phu nhân có biết nơi này không thể đốt lửa sao?"
"Chỗ của Đại Thiếu Gia và Nhị phu nhân không phải có một phòng nhỏ cách xa sân sao? Ta đã bảo Xảo nhi chuẩn bị lò ở đó, vốn là nghĩ khi đói bụng thì dùng, không nghĩ tới bây giờ có chút công dụng rồi. Ta sẽ đi làm, nhị thúc ở chỗ này chờ một chút." Nói xong vội vàng chạy ra khỏi gian phòng, lưu lại ba sinh vật giống đực ở nơi này mắt to trừng mắt nhỏ.
Lò này đã từng dùng qua, thế nhưng gia vị nấu ăn lại không có cái gì. Nàng đến phòng bếp nhỏ liền hôn mê, vốn là không định làm món ăn gì, làm sao bây giờ?
Cho nên khi Tiếu thư đồng mượn cơ hội rời đi, sau đó đi tới phòng bếp nhỏ liền nhìn thấy Thẩm Tử An một người ngồi ở trước mặt gà trống và gà mái ngẩn người. Lòng hắn liền run lên, đi lên nói: "Sẽ không, muốn dùng Đại Thiếu Gia và Nhị phu nhân làm thành món ăn cho Nhị thiếu gia ăn đi!" Mình nói mình tại sao kỳ quái như thế.
Thẩm Tử An sợ hết hồn, đứng lên lui hai bước nói: "Mới không phải, ta là đang đợi Nhị phu nhân đẻ trứng."
Tiếu thư đồng thở dài, nói: "Ngươi chờ."
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Tử An thấy hắn ôm mấy quả trứng ra ngoài, sau đó cười nói: "Thì ra là ngươi có gom lại, nhiều trứng như vậy có thể làm trứng chiên rồi."
Tiếu thư đồng thấy nàng rốt cuộc cười, cũng thở phào nhẹ nhõm nói: "Ta sẽ đi phòng bếp bảo bọn họ thêm món ăn, chỉ nói là ngươi thấy bọn ta làm công việc mệt mỏi nên thưởng xuống."
Thẩm Tử An ngẩn ra, nàng vốn cho là hắn sẽ tức giận, nhưng không nghĩ còn vòng vo ý niệm giúp mình giải quyết khó khăn, cảm động nói: "Cám ơn ngươi!"
Tiếu thư đồng cúi đầu nói: "Ta chỉ là không muốn làm khó ngươi. . . . . ." Sau đó yên lặng xoay người muốn đi.
Trong lòng Thẩm Tử An mềm nhũn, nói: "Thật ra thì. . . . . . Thật ra thì ngươi rất tốt, chỉ là hiện tại ta. . . . . ." Không cách nào biết được tâm ý của mình mà thôi.
"Ta vốn là không xứng với thiếu phu nhân, là thư đồng suy nghĩ nhiều." Một đường tiếp xuống, cũng là theo ý nghĩ của mình. Nàng bởi vì thương hại hắn, lại cảm thấy tình cảm của hắn sâu sắc, trong lòng nhất định sẽ nhận thấy. Quả nhiên, Thẩm Tử An xoa xoa tay nói: "Vậy, thật xin lỗi. Chuyện ngày hôm nay, coi như. . . . . . Chưa từng xảy ra. Về sau, chúng ta vẫn giống như trước kia."
Coi như chưa từng xảy ra? Trong lòng Tiếu thư đồng cười lạnh, hắn cũng không cho là như thế.
Cứ như vậy, Nhị thiếu gia có tin tức đồ ăn, Thẩm Tử An cũng chỉ làm một món ăn, chính là trứng chiên. Bởi vì khoe tài hơi kém, mới bưng lên Nhị thiếu gia liền nhận ra nói: "Đây là chị dâu làm sao?"
O(╯□╰)o
"Phải . . . . . Cũng không biết hương vị thế nào, thật ra thì ta không am hiểu nấu ăn."
"Không sao, ta chỉ sợ món ăn đệ nhất Thượng Thư Phủ thượng cũng là món ăn của tẩu tử người làm." Tuần Vũ nói xong ăn một miếng, mùi vị không tốt lắm, nhưng lại cảm thấy so với kia một bàn món ăn kia hương vị ngọt ngào ngon miệng hơn nhiều.
Một bên tay Tiếu thư đồng khách khách vang lên, nhìn Tuần Vũ ăn xong hài lòng mang theo người của hắn đi. Hắn nhịn lại nhịn, rốt cuộc ở buổi chiều thời điểm không có người nào lẻn vào trong phòng của Thẩm Tử An.
Thẩm Tử An không hề có thói quen khóa cửa, bởi vì trên căn bản buổi chiều nàng rất cảnh giác. Mắt thấy có người đi vào, biết rõ là Tiếu thư đồng, nàng vội vã mặc thêm y phục nói: "Ngươi tới làm cái gì?"