Chương 4.1:
Đêm khuya yên tĩnh, không một tiếng động, ánh sao chói mắt, trăng sáng soi đường, trong màn đêm tối đen như mực, bên trong tòa thành cũng lặng yên không một tiếng động, ngoại trừ cảnh vệ tuần tra thường xuyên đi qua đi lại bên ngoài, tất cả mọi người đều chìm vào mộng đẹp.
Thời cơ này, chính là thời cơ mà người ta ‘muốn làm gì thì làm’.
Dĩ nhiên, cũng chỉ có cô mới có thể to gan lớn mật định chạy ra ngoài lúc thần không biết quỷ không hay.
Cô len lút cưỡi ‘Abraham’, xuyên qua con đường mòn trong bóng tối, đi tới nơi ‘thế ngoại đào nguyên’, thật may là không bị ai phát hiện, dù sao thì nơi này cũng rất vắng vẻ, bình thường rất ít khi có người tới đây.
Cô cẩn thận nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ cổ ‘Abraham’, nhỏ giọng nói với nó: “Cầu xin ngươi một chuyện nữa, thay ta ‘giữ cửa’ có được không? Nếu như có người ‘rình coi’, nhất định phải báo cho ta đấy!”
‘Abraham’ gật đầu một cái, tỏ ý đã biết, nó đúng là một con ngựa có linh tính, nó còn chẳng cần phải hí ấy chứ!
Vũ Tiệp nhìn quanh bốn phía, ánh trăng chiếu le lói, chung quanh là một mảnh đen như mực, ngay cả bóng ma cũng chẳng có, chứ đừng nói là bóng người!
Chỉ là cô vẫn rất cẩn thận, tinh thần có chút thấp thỏm, từ từ cởi áo bào ở trên người xuống, gấp gọn rồi đặt trên một tảng đá, sau đó mới mò mẫn bước vào trong hồ.
Nước suối mát lạnh khiến cho tinh thần của cô run lên một cái, tâm tình lo sợ nhất thời bay biến không còn bóng dáng, cô bắt đầu nghịch nước chơi đùa, quên luôn rằng mình còn phải ‘cảnh giác’.
Cô chìm vào đáy hồ, khua khoắng loạn xạ, từ trong vách đá bên cạnh bắt được một con rắn nước nhỏ, Vũ Tiệp nhìn con rắn nước rồi cười khanh khách, tuyệt không sợ hãi, sau đó, cô bắt đầu nói chuyện với động vật và côn trùng ở xung quanh.
Lần ‘nói chuyện’ này cũng không giống như trước đó. Lúc trước cô đều dùng khẩu hình để ‘biến âm thanh thành vô thanh’, chỉ cùng với động vật ‘tâm linh tương thông’. Mà bây giờ, có thể đắc ý quên hình rồi! Cô quên luôn ‘cấm lệnh’ do mình đặt ra, dùng giọng nói ngọt ngào để nói ra ngôn ngữ của chính mình.
“Ngươi đó…… quá không nên rồi, tại sao lại có thể bắt nạt người anh em này?” Cô nói với một con cá. “Cái gì, các bạn muốn bay về phương Bắc? Bay tới một đất nước khác? Tại sao?” Cô hỏi một con chim khác.
“Các bạn rất thích chỗ này? Bởi vì chỗ này có đồ ăn thức uống, thật sao?” Ngay cả sóc cũng chạy tới tham gia náo nhiệt! (2T: bọn này cũng cú đêm như chị sao???)
Trầm mê trong niềm vui sướng được ‘nói trời nói đất’ với đám động vật, khiến cho Vũ Tiệp quên luôn cả ‘cảnh xuân’ nguy hiểm của chính mình…….
Không phải là ‘Abraham’ không muốn cảnh báo, chỉ là, khi nó lồi cả con mắt ra để phát hiện người tới chính là cái vị cao lớn tuấn tú mà nó không thể quen thuộc hơn nữa, tư thế oai hùng tỏa sáng của chủ nhân khi đó khiến nó tự nhiên rất thức thời ngậm miệng, ngoan ngoãn cúi đầu, hơi có chút ý vị ‘hối hận’.
Thiên Uy cũng sẽ không vì vậy mà bỏ qua cho nó. “Tốt nhỉ, ngươi lại dám lén lút sau lưng ta để đưa người khác tới chỗ này, hừ! Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của ngươi? Ngươi có biết không, đây chính là phản bội ta!” Thiên Uy nói tương đối hung hăng.
‘Abraham’ vẫn chỉ cúi đầu, không dám nhìn Thiên Uy.
Thiên Uy uy hiếp. “Ngươi nên biết kết quả của việc phản bội chủ nhân là gì, cẩn thận ta cho ngươi một phát súng chết tươi bây giờ, sau đó sẽ băm ngươi thành thịt rồi mang ra chợ bán…….” (@@)
Hình như ‘Abraham’ đã hiểu sự uy hiếp của Thiên Uy, bắt đầu lo lắng.
Hiển nhiên Thiên Uy cũng thấy đã đạt được hiệu quả đe dọa. Anh lại tiếp tục dùng giọng điệu nghiêm nghị: “Không cho phép lại bán đứng ta, đợi lát nữa bất luận có xảy ra tình huống gì, nhớ, ta mới là chủ nhân của ngươi, ‘nữ nô’ kia thì không phải, hiểu chưa?” (=]] trải đá lót đường)
Anh dùng lực vỗ vỗ lưng ngựa, ân cần dạy bảo ‘Abraham’ một trận.
Giáo huấn xong xuôi, Thiên Uy quay đầu lại, nhìn chăm chú vào mỹ nhân đang nô đùa trong ao. Giữa đêm khuya, vầng trăng trên trời chính là nguồn sáng duy nhất, anh núp ở phía sau một tảng đá lớn, thâm tình quan sát chăm chú nhất cử nhất động của cô.
Không thể nói ra được kích động và khiếp sợ từ trong đáy lòng anh.
Cô có thể dễ dàng ‘thuần phục ngựa’ còn chưa tính, không ngờ cô rõ ràng có thể cưỡi ngựa? Hơn nữa tư thế cưỡi ngựa còn tương đối khí suất, rất có phong thái ‘đại tướng’!
Vậy mà, lợi hại hơn nữa, cô có thể tránh được tai mắt của người khác, mặt không đổi sắc, thúc ngựa chạy băng băng trong thành mà cũng không làm cho người ta phát hiện, nhất là binh lính tuần tra, điều này cũng vô cùng không đơn giản rồi.
Nếu không phải anh đột nhiên tâm huyết dâng trào, nửa đêm mò dậy muốn cưỡi ngựa đi dạo, mà vừa tới chuồng ngựa, lại phát hiện ra ‘Abraham’ đã biến mất, thì anh vẫn còn không hề hay biết!
Người đầu tiên anh nghĩ tới chính là cô, chỉ có cô mới có thể khiến cho ‘Abraham’ nghe lời, cũng chỉ có cô, mới có thể làm ra cái việc không biết trời cao nhất rộng như thế này. Anh chú ý quan sát những vết chân trên nền đất cát, hiển nhiên là bọn họ vừa mới rời đi, dấu chân còn rất rõ ràng, cho nên anh có thể bình tĩnh, ung dung đuổi tới nơi này.
Cũng để cho anh được chứng kiến một màn đặc sắc như thế.
Giờ phút này, cô tựa như hoa sen mới nở, trong bóng đêm, vẻ thần bí và quyến rũ càng được tôn lên.
Mơ hồ, ánh trăng mờ ảo tràn vào trong hồ nước, chiếu rọi trên người cô giống như khoác lên một tầng màu vàng kim mỏng manh, đẹp tới nỗi anh phải nín thở. Chẳng bao lâu sau, trong lòng đã leng keng nổi lên vạn sợi nhu tình!
Khóe môi Thiên Uy khẽ nhếch, âm thầm nghĩ ngợi: đời này, anh luôn tự phụ ngất trời là người tình cả đời anh cũng chỉ có thể là sa mạc, không một ai hơn, mà nay, cô nàng đang được ánh trăng chiếu rọi trong hồ nước kia, mặc dù không khí phách ngàn dặm giống như sa mạc, nhưng lại tản mát ra sự mềm mại vô cùng đáng yêu, khiến cho lòng anh cuồng loạn không dứt.
Đó là một loại tình cảm chưa bao giờ có.
Anh lặng lẽ nhảy lên một bờ đá khuất bên cạnh hồ nước, không một tiếng động mà nhìn ngắm vị tiên nữ đang khuấy động hồ nước ở đằng xa, cũng có chút ý xấu, anh ‘mượn gió bẻ măng’ lấy đi áo bào trắng được đặt trên tảng đá.
Sau đó lại ôm nhu tình mật ý để rình mò trong bóng tối, cho đến khi………. Ân thanh nhu thuận ngọt ngào truyền đến. Là cô đang nói chuyện sao?
Hơn nữa còn đang nói tiếng Trung!?
Lần này, Thiên Uy kinh ngạc tới mức thiếu chút nữa đã lăn đùng từ trên tảng đá xuống!
Trời ạ! Chẳng những cô nói được, hơn nữa còn nói thứ tiếng Trung mà anh không thể quen thuộc hơn được nữa.