Tân Nương Nóng Bỏng

Chương 21: Chương 21: Chương 6.2




Thật sự là như có trời giúp, tất cả đều hết sức thuận lợi. Đột nhiên gió lớn nổi lên, đất cát bay đầy trời, từng đợt gió lốc tàn phá bừa bãi cả vùng đất, giờ phút này khoảng sân rộng lớn bên ngoài không có một bóng người. Ai cũng rối rít chạy vào bên trong trốn bão, không có ai phát hiện ra Vũ Tiệp đang đi về phía con ngựa đứng trên hành lang.

Chắc là bão cát! Nhiều lần Vũ Tiệp gần như bị gió lớn thổi ngã, dù sao cô cũng quá nhỏ bé. Dường như cô đã dồn toàn lực để chống đỡ cơn cuồng phong, kéo bước chân nặng như ngàn cân tiến về phía con ngựa trên hành lang.

Khi cô rất vất vả mới đi vào được bên trong hành lang chỗ con ngựa thì đã không thở ra hơi, cô vọt thẳng vào, chợt té xuống đất, rồi thở từng ngụm từng ngụm: “‘Abraham’——” Cô gọi tên con ngựa.

“Abraham” hí lên một tiếng đáp lại, Vũ Tiệp tập tễnh đi về phía nó, vỗ vỗ vào lưng con ngựa, cô nỉ non: “Ta muốn trở về quê hương của ta, mày có nguyện ý chở ta trở về không? Trở về thời đại thuộc về ta.”

“Abraham” liếm gò má của Vũ Tiệp, cô biết “Abraham” hoàn toàn nguyện ý đi với cô. Vũ Tiệp không chút do dự cưỡi lên lưng ngựa, cũng không quay đầu lại lao ngựa ra khỏi hành lang.

Khi lao ra khỏi cửa chính của tòa thành thì bảo vệ không đề phòng chút nào, bọn họ cho rằng là tộc trưởng ra ngoài. Bởi vì trừ Đông Vương Thiên Uy ra, những người khác đừng mơ tưởng có thể khống chế được “Abraham“. Trừ tộc trưởng ra, ai dám cả gan lấy quần áo của ngài ấy ra mặc chứ?

Vũ Tiệp thuận lợi chạy ra khỏi tòa thành. Nhưng trong sa mạc gió lớn rít gào cuồn cuộn, hình như càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Harder lái xe chở tộc trưởng về nhà.

Thiên Uy nhìn chằm chằm cồn cát màu vàng kéo dài đến vô tận ở phía xa, gió mạnh cuốn theo cát vàng đánh vào xe, nếu không phải có la bàn làm căn cứ, bất kì kẻ nào cũng có thể bị lạc trong vùng cát vàng mênh mông này!

“Tộc trưởng, bão cát sắp tới!” Harder nhìn chăm chú vào bão cát điên cuồng ngoài xe.

“Không sai.” Thiên Uy hiểu rõ nói: “Hiện nay bão cát là một trong những loại thiên tai đáng sợ nhất trên thế giới! Chúng ta nhanh chóng trở về thành đi!”

“Đúng vậy.” Harder tăng tốc nhanh hơn. Đi như ôm trọn đường mòn, từ cửa sau tiến vào phía trong tòa thành. Bên trong cát vàng tung bay đầy trời, Thiên Uy xuống xe cũng không nhịn được khép chặt hai mắt, anh híp mắt đi vào đại sảnh, Lỗ Lạp tiến tới nghênh đón, Thiên Uy lập tức hỏi bà: “Vũ Tiệp đâu?”

“Đang ngủ ạ!” Lỗ Lạp trả lời: “Cô ấy dặn tôi, cô ấy rất mệt, đừng quấy rầy cô ấy!”

Thiên Uy cười một tiếng, anh quyết định phải làm “Đồng hồ báo thức” để đánh thức cô, đêm qua cảm xúc của anh quá tệ, cô mới tránh được một kiếp, đợi lát nữa anh nhất định phải nghiêm túc bù lại mới được.

Anh quay đầu giao phó với Lỗ Lạp: “Nửa giờ sau, chúng tôi sẽ xuống dưới dùng cơm.” Nói xong, anh đi lên lầu mở cửa phòng ngủ chính ra.

Anh nằm mơ cũng không nghĩ ra, phòng ngủ của anh sẽ là cảnh tượng này —— cửa sổ không đóng, gió lớn cuốn theo cát vàng, biến phòng ngủ của anh thành một cồn cát. Cửa sổ đập vào bức tường, phát ra tiếng kêu “Bang bang“.

Vũ Tiệp đâu?

Cô không có ở đây?

Là sao?

Cô phản bội anh? Cô rời khỏi anh rồi ư?

Đêm qua, không phải cô còn “Trầm mặc” đồng ý sẽ không rời khỏi anh sao?

Vậy mà hôm nay —— Thiên Uy chạy về phía cửa sổ, nhìn xuống dưới, từng tầng khăn trải giường bị gió thổi bay tới bay lui, xem ra cô đã thuận lợi bỏ chạy, vẻ mặt Thiên Uy từ kinh ngạc hoàn toàn biến thành tức giận.

Hai tay anh nắm chặt bệ cửa sổ, gương mặt xanh mét, khi anh chạy về phía hành lang có con ngựa, nhìn thấy “Abraham” cũng không ở đó thì tức giận chuyển thành căm hận trước nay chưa từng có. Anh cắn răng nghiến lợi, lửa giận hừng hực, bị sự tức giận kích thích triệt để, nên những oán hận ẩn sâu bên trong nội tâm của anh hoàn toàn lộ ra bên ngoài.

Anh nheo mắt lại, hai hàng lông mày nhíu chặt, ẩn trong bề ngoài lạnh lùng là ngọn núi lửa sắp bộc phát. Lúc này anh chỉ có một ý niệm, anh tự nói với mình: “Tôi sẽ khiến cô hối hận không kịp!”

Mà lúc này, trong sa mạc đang nổi lên một trận bão cát long trời lở đất, gió mây biến đổi.

Vũ Tiệp không thể ngờ gió sẽ trở nên lớn như vậy, mà cô giống như sắp bị cát vùi lấp. Mới chỉ một thời gian ngắn thôi, mà trên không trung đất đá bay mù mịt, giống như ngày tận thế vậy.

Trên mặt đất, gió lớn cuốn theo cát vàng, không ngừng thay đổi địa hình, âm thanh buồn rầu giống như ma gào quỷ khóc. Những đống cát vàng xung quanh cô cũng càng lúc càng dày.

Một cơn sợ hãi ập đến, sự hoang mang của Vũ Tiệp cũng ảnh hưởng đến “Abraham”, “Abraham” liên tục hí lên, sợ hãi xoay quanh tại chỗ không ngừng. Vũ Tiệp không khống chế được nó, không cẩn thận liền ngã xuống ngựa, té vào bên trong đống cát vàng cuồn cuộn, đất cát mau chóng bao phủ cô.

Gió lớn khiến tầm mắt “Abraham” bị che mất, nó không biết rốt cuộc Vũ Tiệp đang ở chỗ nào, nó chỉ biết là Vũ Tiệp không có ở trên lưng nó thôi. Nó vô cùng luống cuống, trong lòng nóng như lửa đốt, trừ việc ra sức hí lên, nó không còn biện pháp nào khác.

Con ngựa rất thông minh, nó biết nhất định phải tìm người tới cứu cô.

Con ngựa dựa vào tài nhận biết phương hướng kinh người, trong sa mạc rộng lớn như vậy mà cũng tìm được đường trở về tòa thành. “Abraham” phi thật nhanh trong không gian bão cát mù mịt, nó muốn tìm đến chủ nhân, chỉ có chủ nhân mới có thể cứu được Vũ Tiệp mà nó yên mến.

“Tộc trưởng ——” Harder kêu lên: “Bảo cát tới rồi, đây là giây phút sống chết đấy! Tộc trưởng mau trở lại bên trong nhà tránh gió lớn đi! Không bao lâu nữa, nơi này sẽ biến thành gò cát, tất cả mọi thứ sẽ bị chôn vùi——”

“Không!” Lửa giận của Thiên Uy sắp bộc phát, anh cố chấp nói: “Tôi muốn đi tìm nữ nô của tôi, tôi muốn bắt cô ấy trở về, xách cô ấy ra công lý, kết quả của nữ nô chạy trốn là nhất định phải chịu xử phạt.” Anh quát khàn cả giọng rồi cưỡi lên “Ngự phong”, một con ngựa lỳ lợm bướng bỉnh.

“Tộc trưởng ——” Harder thật sự không hiểu nổi: “Vũ Tiệp bỏ trốn, nhưng trong trận bão cát này, cô ta chưa quen thuộc địa hình sa mạc cùng phương pháp chạy trốn, cô ta chắc chắn phải chết, không thể nghi ngờ, đây không phải là trừng phạt tốt nhất với nữ nô không trung thành sao?

Xin người mau xuống ngựa đi! Mạng của tộc trưởng còn quan trọng hơn nhiều so với nữ nô, người nhất thiết không thể xảy ra chuyện gì ——”

“Câm miệng!” Thiên Uy nghiêm nghị hét lớn nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa nỗi đau xé lòng: “Cô ấy sẽ không chết, cô ấy sẽ không chết ——” Vừa dứt lời, anh liền cưỡi “Ngự phong” lao ra hành lang, bão cát làm cho con mắt của anh cũng không mở ra được. Nhưng ở cửa lớn của thành, anh loáng thoáng nhìn thấy hình ảnh mông lung của con ngựa quen thuộc.

Là “Abraham”? Trên lưng nó không có ai, vậy —— Vũ Tiệp đâu?

Thiên Uy nhảy xuống khỏi “Ngự phong”, tức giận bắt được dây cương của “Abraham”, điên cuồng gần như sụp đổ: “Vũ Tiệp đâu? Vũ Tiệp ở đâu?” Anh ghìm chặt cổ của “Abraham” kêu lên.

Vẻ mặt “Abraham” kinh hoảng, vô cùng không an tâm liều mạng hí dài, như đang bày tỏ: tính mạng Vũ Tiệp đang như ngàn cân treo sợi tóc.

Nổi trận lôi đình, lửa giận ngất trời như thế nào đi nữa, vào giờ phút này toàn bộ đã hóa thành vô cùng lo lắng và sợ hãi, lo lắng trùng trùng, Thiên Uy cắn môi dưới, liều mạng thuyết phục mình: cô ấy còn sống, cô ấy vẫn còn sống. . . . . . Ngay sau đó, anh sải bước, ra lệnh cho “Abraham”: “Chở ta đến chỗ mày cùng Vũ Tiệp thất lạc nhau.”

Bão cát điên cuồng không có chút dấu hiệu dừng lại, cát vàng vẫn bay đầy trời như cũ—— Vũ Tiệp không tin mình lại bị chôn sống.

Nhưng mà, khi cô ngã xuống lưng ngựa, tốc độ hạt cát chôn vùi làm cho cô đến cơ hội giãy giụa cũng không có, rốt cuộc Vũ Tiệp cũng biết: cô có thể sẽ chết, hơn nữa còn là chết trong cát vàng cuồn cuộn ở chỗ này.

Cô không nên chạy trốn, cô hối hận rồi! Trước giờ cô không có cách nào chống lại sức mạnh của tự nhiên, giống như cô không có cách nào đối kháng lại Thiên Uy, vào giờ phút này, trong đầu cô chỉ xuất hiện Thiên Uy.

Thiên Uy! Cứu tôi. Nếu như mà tôi phải chết, cũng muốn chết ở trong tay của anh, van anh có thể kịp lúc chạy tới cứu tôi một mạng, tôi thề, tôi sẽ không phản kháng anh nữa.

Không! Cô lại không khỏi nghĩ: có lẽ có thể thoát khỏi anh, trong lòng ngược lại vui mừng! Dù sao, anh chỉ là cần cô “Phục vụ” trên giường mà thôi, không có cô, còn có một đống lớn nữ nô tớ hoặc ‘nữ khải đinh’ khác xếp hàng chờ đợi!

Cát vàng đã hoàn toàn chôn vùi cô, thật may là cô mặc áo choàng khổng lồ, nhờ vào áo choàng khiến cô miễn cưỡng hít thở được ở trong cát vàng, nhưng cái này không duy trì được quá lâu, cô vẫn khó thoát khỏi số mạng bị chết ngộp như cũ.

Cô cảm thấy hô hấp của mình càng lúc càng khó khăn, đầu óc choáng váng, hai mắt vô hồn, trước mắt tối đen như mực, ngay trong thời khắc sinh tử, cô cầm vòng ngọc trên tay theo thói quen.

Bão cát lớn đã chôn cô không còn thấy bóng dáng, mà ở bên trên mặt cát còn sót lại một góc áo choàng, phải dựa vào một mảnh quần áo nhỏ, mới khiến cho Thiên Uy phát hiện vị trí của cô. Sự sắc bén và ánh mắt vô cùng nhạy cảm kia, ở nơi cát vàng mênh mông này, thành hy vọng duy nhất của Vũ Tiệp: “Vũ Tiệp ——”

Trên trời chỉ có tiếng âm thanh vọng lại, Thiên Uy cưỡi “Abraham” tiến nhanh tới, từ trên bụng ngựa, dùng sức kéo một mảnh áo choàng nhỏ, anh hô to: “‘Abraham’, chạy mau ——”Muốn kéo áo choàng nặng dưới cát vàng, thật đúng là khó càng thêm khó! Huống hồ gió lớn còn đối nghịch với bọn họ, nếu không có sự chịu đựng mạnh mẽ hơn người cùng cơ trí, đừng nói là cứu người, có thể chính mình sẽ bị đất cát vô tình chôn vùi trước rồi.

“A ——” Thiên Uy dồn đủ toàn lực lôi kéo áo choàng, “Abraham” cũng liều mạng xông về trước, bọn họ phối hợp đều rất có tiết tấu: “Cố gắng lên! Cố gắng lên. . . . . .” Thiên Uy cắn răng, “Abraham” dùng hết toàn bộ sức lực.

Dưới sự lăn lộn, cuối cùng cũng kéo được một bên áo choàng, lại cố gắng một lần nữa, đầu Vũ Tiệp trong áo choàng đã lộ ra một ít, Thiên Uy mừng rỡ không thôi, ở chỗ này một lúc lâu, anh đã sớm quên sự phẫn nộ vì không trung thành ban đầu, anh chỉ muốn cô còn sống, cái này là đủ rồi. Tâm tình anh vui sướng không lời nào có thể miêu tả được.

Anh lập tức nhảy xuống lưng ngựa, kéo tay Vũ Tiệp, đáng tiếc dưới bão cát tàn sát bừa bãi, anh híp mắt lại vẫn có thể thấy hai tay cô vòng lại với nhau, trước khi chết, cô vẫn không thể quên tình với vòng ngọc.

Lòng đố kị lần nữa lẻn vào toàn thân Thiên Uy, cô làm ra đủ loại phản bội với anh, mọi chuyện lại xẹt qua đầu anh, nếu không phải bởi vì ý niệm hi vọng cô còn sống tạm thời đè xuống lửa giận, nếu không, lấy tính tình nóng nảy của Thiên Uy, Vũ Tiệp sẽ phải ăn đau khổ gấp hàng nghìn lần việc cô bị chôn sống.

Anh kéo tay của cô, nhìn ra một đống tảng đá chung quanh, trước mắt anh và Vũ Tiệp nên núp dưới một tảng đá lớn.

Cát vàng khiến Vũ Tiệp sặc, phải ho khan không dứt, cát nặng nề ép tới khiến cả người cô không còn chút sức lực nào, toàn thân cô cũng dính đầy cát, trong cơn bão cát mù mịt này, bỗng nhiên quay đầu, đại nạn không chết làm lòng cô vẫn còn sợ hãi, kinh nghiệm thiếu chút nữa bị chôn sống mới vừa rồi làm cho toàn thân cô chợt run rẩy, cô ngồi phịch ở trong ngực Thiên Uy, nói đứt quãng: “Tôi thật sự rất sợ. . . . . . Anh đã đến rồi. . . . . . Thật tốt quá. . . . . . Thật sự xin lỗi. . . . . . Tôi sai rồi. . . . . .”

Bất kỳ lời hối hận nào vào thời khắc này cũng không phát huy được tác dụng nữa, Vũ Tiệp vẫn khó thoát tội danh “Phản bội”, một giây kế tiếp, hai cái bạt tai rơi vào mặt của cô, hai gò má yếu đuối của cô lập tức sưng đỏ, khóe miệng còn rỉ ra tia máu.

“Thiên Uy ——” Cô không khỏi lệ rơi đầy mặt, mắt nổ đom đóm.

Hai cái tát này vẫn không thể làm nguôi đi lửa giận ngút trời của Thiên Uy, anh thô bạo dùng sức lật người Vũ Tiệp lại, bỏ áo choàng của cô đi, kéo cao áo khoác đen của cô, anh ấn cô ở tầng trên của đống cát, để cho cô quay lưng lại với anh, sau đó anh lấy ra cái roi con vừa dài vừa rộng vừa thô.

“Pặc ——” Anh vô tình đánh cô, một lần lại một lần, hết roi này đến roi khác, dần dần, tiếng thét chói tai kinh thiên động địa của cô cũng biến thành thì thào khóc khẽ.

“Tha thứ cho tôi. . . . . . Tôi sai rồi. . . . . . Tôi sai rồi. . . . . .” Hình như cầu xin vẫn không có cách nào cứu vãn được cái gì, bị đánh đến máu thịt be bét, trên lưng mơ hồ truyền đến đau rát, loại hình phạt thảm khốc này là lần đầu tiên trong đời Vũ Tiệp được thể nghiệm, dường như đau nhói đến tận tim, vĩnh viễn không ngừng, roi không ngừng đánh vào cô, Vũ Tiệp đau đến rất muốn chết đi, ý thức của cô từ từ mơ hồ, cô nhanh chóng ngất đi.

So với việc bị vùi lấp thì thống khổ này càng làm người ta khó có thể chịu được.

Hình như gió lớn đã đến ngọn núi cao nhất, bão cát mới vừa rồi chỉ có thể coi là gặp sư phụ! Bởi vì lúc này đá lớn cũng không chắn nổi gió to, cát vàng như muốn cuốn cả tảng đá đi, hai người bọn họ đang gần như được tử thần cho gọi. Hoàn toàn bất đắc dĩ, Thiên Uy đẩy cô ngã ở trên đất cát, mà anh giạng chân ở phía trên cô, anh dùng áo choàng vây cả hai lại, anh dùng thân thể của anh bảo vệ cô.

Anh thà để cho cát vàng chồng chất trên lưng của anh.

Cuối cùng hình phạt bằng roi cũng đã ngừng, dù sao sinh tồn nặng hơn tất cả, Vũ Tiệp cố gắng đè nén đau đớn, cố gắng thở dốc, ở trên có Thiên Uy che chở, cũng cho phép cô có thể tránh được một kiếp rồi! Nhưng Vũ Tiệp không ngờ rằng, ở nơi này dưới áo choàng, Thiên Uy vẫn không buông tha cho cô, anh áp toàn bộ cơ thể mình lên người Vũ Tiệp, Vũ Tiệp suýt chết ngạt. Chỉ nghe Thiên Uy điên cuồng kêu gào: “Tại sao em muốn chạy trốn, tại sao. . . . . .”

Vũ Tiệp liều mạng hô to cầu xin tha thứ, Thiên Uy lại mắt điếc tai ngơ, anh không ngừng đè ép Vũ Tiệp, cho đến cô không chịu nổi đau đớn cùng áp lực mà chìm vào trong hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.