“Phiền chết!” Trên khuôn mặt xinh đẹp viết rõ chữ không kiên nhẫn, tính tình hỏa bạo rõ ràng, không sai, nàng là người nóng tính nhất và cũng là người tham ăn nhất trong “Triệu Ngọ Tịch Dạ” – Ngọ, Ngọ Lăng Phong, hai mươi mốt tuổi, đứng thứ 3 trong 4 người, vẻn vẹn nhận nuôi sau Dạ và Tịch mấy tháng, được nhận trước mấy tháng so với Hướng
“Lão đầu tử qua đời rồi sao ? Chết mấy tháng cũng không báo một tiếng!” Nàng nhất định sẽ đi mua nhiều nhang đèn cho hắn, thuận tiện tuyên bố thế giới hoà bình
Phiền a!”Không có công việc” làm cho người nào đó thật muốn nổi giận. Nàng sớm nên nguyền rủa lão đầu tử kia đi tìm chết , nàng là người chỉ cần “nhàn rỗi” sẽ phát hoả, mà bình thường “công việc” của các nàng đều do lão đầu tử lựa chọn. Lúc trước, cho dù hắn trác táng như thế nào cũng sẽ báo với các nàng định kì một tháng một lần, nhưng lần này Tử lão đầu đi đến gần nửa tháng, ngay cả cái rắm cũng không nghe mùi, hại nàng ngày ngày giống như con heo, hết ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, thỉnh thoảng còn nhàm chán chơi trò trừng mắt to mắt nhỏ với 3 người kia, cuộc sống thật phiền chán a ! Nhưng mất tích một lúc mấy tháng trời đúng là quá đáng, cứ như vậy sau này nàng cũng không khác gì tử thi a. Người không hiểu chuyện còn nghĩ “Triệu Ngọ Tịch Dạ” đã rửa tay gác kiếm rồi nha !
“Nhắc tới cũng kỳ quái, lão đầu tử lần này có phải là mất tích quá lâu hay không ?!” Thanh âm của Diệp Tĩnh Tịch vẫn ôn nhu như cũ, lúc nói chuyện, cây đao giải phẫu cũng không rời tay, dùng đao giải phẩu gọt trái cây chính là thói quen của nàng, thật dễ dàng nha ! Dù sao dao gọt trái cây bình thường và đao giải phẫu cũng không có gì khác biệt !
“Cha không có việc gì đâu, không phải hắn đi chu du tứ hải sao ?” Triêu Hiểu Đồng là người duy nhất công nhận lão đầu tử là dưỡng phụ. Những người khác đều xem hắn như lão đầu nhàm chán, so với người lạ còn không bằng, không xứng được nhắc đến
“Là chu du trên giường cùng nữ nhân!” Tuổi cũng đã dầy còn không sợ chết trong phấn hoa nữ nhân, hắn cũng nên sợ bị địt chết đi ! Nàng ghét nhất là cùng đi ra ngoài với lão đầu tử, lần nào cũng bị hiểu lầm là tình nhân của hắn, hại nàng lần nào cũng muốn bóp chết hắn. Ngọ bất nhã dùng ngón út đi vào lỗ mũi, sau đó bắn ra, một vật đen nho nhỏ trong nháy mắt tan biết trong không khí! Hình tượng gợi cảm hằng ngày cũng không còn gì. Người làm vệ sinh tự động do Triêu Hiểu Đồng phát minh bắt đầu dọn dẹp bãi chiến trường .
“Ái Lệ Ti cũng không tìm được hắn sao?”
Dạ vừa dứt lời, thanh âm bén nhọn của Ái Lệ Ti liền vang lên
“Lão gia tử có tin tức!”
Bốn người đầu tiên là sững sờ, sau đó tiện đà nhảy lên, trong đó kích động nhất chính là Ngọ Lăng Phong . Lão đầu tử xuất hiện có nghĩa là có việc làm
“Ái Lệ Ti, mau đưa hình ảnh vào!”
Trong nháy mắt, màn hình lớn trở thành đầy tuyết trắng. Một “gương mặt tuấn tú” gần 60 tuổi xuất hiện trên màn ảnh
“Ai nha ~ có phải là tiểu nha đầu các ngươi nhớ ta nhiều lắm không a ?” Đổng Dương Sóc tự nhận là mị lực khôn cùng, bày nụ cười phật Di Lặc với mấy nàng, còn nháy nháy mắt …
Ác ~~! Sắp chết rồi ! Ngọ trợn trắng mắt .
“Là ngươi nên chết đi mới đúng ! Trước khi chết cũng phải lưu lại di ngôn a !”
“Aizz ! Đau lòng chết mất, ta có thiện ý quay về báo cáo với các ngươi, các ngươi lại mong ta đi chết ! Haizz!” Hắn thật đau lòng nga! Trái tim sắp chịu không nổi nữa rồi. Đổng Dương Sóc vỗ về trái tim, vẻ mặt thống khổ . Ánh mắt len lén liếc một cái, phát hiện biểu tình của 4 người kia vẫn không thay đổi
Thật là không có tim không có phổi! Hắn diễn khổ cực như vậy cũng nên phối hợp một chút chứ. Có lẽ chiêu này dùng nhiều quá mất đi hiệu quả, lần sau hắn sẽ áp dụng chiêu khác
“Không chết thì nói chính sự!” Hiên Viên Dạ lành lạnh mở miệng. Tiết mục này đã biểu diễn gần mấy trăm lần rồi a, hắn ít nhất cũng phải có chiêu thức mới chứ .
“Chính sự ? Chính sự gì ? Làm gì có chuyện gì bất chánh xảy ra !” Hư, chính sự cái gì chứ, mấy tiểu nha đầu này thật sự là làm hắn tức chết, còn nói chính sự, từ sau khi các nàng xuất môn, cần hắn quản đến chính sự nữa sao ?
“Không có chuyện gì vậy sao ngươi không chết đi, còn đến đây tìm chúng ta làm gì ?” Ngọ nóng tính nhưng suy nghĩ cũng khá đơn giản, nàng không biết có chuyện gì nhưng nổi giận trước rồi hãy nói
“Wow ~ liệt ~! Đứa trẻ đáng đánh đòn nàng ! Ra cửa quên mang lương tâm có phải không? Ta muốn trở về cho nữ nhi xem một chút không được a !” Mở miệng ngậm miệng đều là một chữ “chết”, cũng biết tuổi của hắn cao rồi, kiêng kị những thứ này. Dưỡng nữ bất hiếu không bằng nuôi con mèo, ít nhất mèo còn có thể làm nũng cho hắn vui vẻ, còn mấy nha đầu kia chỉ biết làm hắn tức chết !
Hừ! Đã vậy, đừng trách hắn bất nghĩa. Hắc hắc!
“Ta cũng muốn hỏi ngươi, lúc đó ngươi mang ta về có phải quên lấy lương tâm hay không!” Lương tâm bao nhiêu tiền? Vật đó, từ khi nàng hiểu chuyên đến nay vẫn chưa từng xuất hiện qua
“Di ~? Dạ nha đầu muốn đi đâu?” Lão đầu tử la lên
“Nếu không có chuyện gì, ta muốn đi ngủ!” Tia xấu xa chợp loé trong mắt lão đầu tử không thể qua mắt được nàng,trực giác cho biết có chuyện sắp xảy ra, hơn nữa là chuyện không nhỏ. Trực giác của nàng luôn luôn rất đúng. Nàng không muốn tiếp tay làm việc xấu.
“Ái Lệ Ti, có thể tắt !”
“Không có chuyện gì, ta cũng muốn đi ngủ !”
“Ta đây cũng đi!”
Mắt thấy bốn người lần lượt đứng dậy, lão đầu tử sững sờ. —— tại sao có thể như vậy!
“Rống ~ được rồi được rồi ~ ta nói là được! Bản tính từ nhỏ đến lớn cũng không sửa, tuyệt không khả ái, người không biết còn tưởng rằng ta là dùng khối băng lớn… · “
“Lão đầu!”
“Là dạ dạ ~ ta nói ~ ai ~ người già đúng là bị thanh niên ngại ~~~ được rồi được rồi ~ đừng có trợn mắt nhìn nữa a ~ “
Nhận được vô số ánh mắt muốn giết người, lão đầu tử cũng không giỡn nữa
“Các ngươi có từng nghe qua ‘Đồng Hoa kính’ hay chưa ? Chắc các ngươi chưa từng nghe qua … Ách ~ ai ~ được rồi ~ nó nguyên từ Đường…”
“Địa chỉ “
Có người không nhịn được cắt đứt hắn, ai cần hắn dài dòng như vậy chứ, nàng không quan tâm giá trị món đồ kia như thế nào, quan trọng là cảm giác khoái cảm khi đoạt được nó
“Bên trong Ưng Minh, là chi bảo đệ nhất của hắc bang Ưng Minh !” Hắc! Không phải là hắn không muốn nói nga, là tại tiểu nha đầu này vô lương tâm cắt đứt hắn giữa chừng
Con cá muốn mắc câu rồi. Ai nha nha ~ thật mong đợi nga! Hy vọng lời đồn đãi là thật sự. Hắn nhất định phải tận mắt chứng kiến một khắc vĩ đại kia
“15 tháng sau bọn họ sẽ tổ chức đại hội tiền minh, dựa theo lệ cũ, Minh chủ sẽ đưa ra chi bảo cho mọi người cùng xem !” Đây cũng là cơ hội duy nhất thấy được “Đồng Hoa Kính”, bình thường đều bị giấu đi, căn bản không biết ở đâu
“Còn vấn đề gì không ?” Bây giờ hỏi vẫn còn kịp !
“Ngươi có thể biến mất!” Như vậy là đủ rồi, những cái khác có thể nhờ Ái Lệ Ti. Nhưng tại sao nàng lại có cảm giác kì lạ này ? Ngọ Lăng Phong hồ nghi trợn mắt nhìn Tử lão đầu. Nhưng sự hoài nghi trong nháy mắt đã bị sự khoái trá bao trùm. Hắc hắc! Hắc bang đệ nhất của người Hoa sao ? Có lẽ sẽ có một chút khó khăn, cũng tốt, nàng đang muốn thi thố tài năng
“Vậy thì chúc các ngươi thành công !” Hy vọng đây không phải là lần cuối cùng nàng trừng hắn! Hắc hắc!
Ngọ nha đầu, tiếp chiêu đi !
Kế hoạch gần một tháng, chờ đợi rốt cuộc cũng đã tới. Ngọ Lăng Phong đỡ mắt kính ngắm nhìn kĩ căn hộ cao cấp như hoàng cung,từ chỗ nàng có thể nhìn được tất cả hành động của bên kia, vì ban đầu đã cùng đối phương “Dự ước”, cho nên bây giờ trên dưới Ưng Minh có thể nói là đều đang trong trạng thái khẩn cáo. Chỉ là thủ ở bên ngoài tiểu đệ cũng nhanh đem khu nhà cấp cao làm thành một vòng tròn . Bên trong tuần tra càng không cần phải nói, gấp mấy chục lần với tân khách
Dùng chiến thuật biển người với nàng ! Hừ! Nhiều người không nhất định hữu hiệu, nhất là đối với nàng. Bọn họ cho rằng nàng sẽ xông vào sao ? Hmm ~!
Bất quá , hình thức trước mắt đúng là có chút khó khăn để giải quyết! Ưng Minh dù sao cũng là đệ nhất đại bang của người Hoa, thực lực không thể khinh thường. Chỉ nhìn một, nàng cũng biết bên trong đầm rồng hang hổ. Huống chi, vừa rồi đến đây, nàng đã nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt thân quen —— chính là những chủ nhà mà lúc trước nàng đã từng “thăm” qua. Đúng là cục diện dành cho nàng
Tầm mắt Ngọ Lăng Phong dời lên lầu 2 , lúc trước nàng đã bảo Ái Lệ Ti xâm nhập hệ thống của đối phương để điều tra qua. Biết vật kia đang ở trong mật thất trên lầu 2 , hơn nữa Ái Lệ Ti còn thuận tay phá giải mật mã của mật thất. Hệ thống sẽ không thể kiểm tra được nàng là thật hay giả, nhờ vậy, mỗi lần các nàng đi trộm đều có để lại chứng cứ nhưng không thể tìm được nguyên nhân
Thời gian đã đến ! Ngọ Lăng Phong chậm rãi thở, bắt đầu hành động, nàng phải nói rằng, những người này rất không thông minh khi lựa chọn đặt yến tiệc vào buổi tối, làm vậy càng khiến nàng dễ dàng hành động hơn, nhiều người còn nói nàng vô dụng, xem đi – rõ ràng là những người này còn vô dụng hơn gấp ngàn lần. Nàng xoay người tung mình lên trên, so với con mèo con còn thoăn thoắt hơn.
Thủ vệ ở lầu 2 cũng không quá nhiều, hẳn là rất tin tưởng vào thủ vệ ở lầu
Thần không biết quỷ không hay chuốc thuốc mê cho mấy thủ vệ, thông qua hành lang trống trơn, đeo mắt kiếng cao cấp có thể khống chế tia hồng ngoại lên, thân thủ linh hoạt tránh những hồng ngoại tuyến trong mật thất, nhờ vào mật mã Ái Lê Ti tìm được, mở cửa, lấy vật. Hết thảy dễ dàng đến ngoài dự liệu của nàng, cả quá trình chỉ mất ba bốn phút, đợi đến khi đối phương phát hiện bảo vật bị mất thì Ngọ Lăng Phong nàng đã rời đi từ lâu
“Nhưng ~ đúng là sợ bóng sợ gió dư thừa!” Còn cho là bọn họ rất lợi hại ! Nguyên lai cũng là một đám tự cho là mình thông minh
Có chút thất vọng. Quá dễ dàng, không kích thích như dự đoán của nàng. Đứng trên tầng lầu cao nhất, nhìn đối phương đang hỗn loạn, tâm tình nàng đột nhiên trở nên vui vẻ
Lấy gương đồng ra, nhìn vào, thành thật mà nói thì trừ cũ một chút, nàng cũng không thấy nó có gì khác so với những chiếc gương khác . Có lẽ chỗ khác biệt nhất chính là nó có 2 mặt gương
Ban đêm, gió chậm rãi đẩy mây đi , lộ ra vầng trăng tròn 15. Nhìn mình trong gương, Ngọ Lăng Phong đột nhiên cảm thấy kì lạ. Theo bản năng nhìn về ngực mình, nàng thấy có một điểm sáng lớn, hơn nữa lại càng lúc càng lớn, Ngọ Lăng Phong kinh hãi ngẩng đầu, mới phát hiện ánh sáng từ mặt trăng bắn vào gương đồng, sau đó theo phản xạ bắn vào nàng. Từ trường lực ánh sáng, Ngọ LĂng Phong có chút run rẩy. Nàng cảm giác có chuyện sắp xảy ra, còn chưa kịp phản ứng, nang đã thấy ánh sáng kia trở nên thật chói mắt
“A ~~~~~~~~~!”
Trong một đại trạch, tiếng hô la lên, hỗn loạn một mảnh. Mà trên một lầu cao, một bóng người biến mất trong đêm tối …