Tần Phu Nhân

Chương 14: Chương 14: Đích* chẳng ra đích, mà thứ* cũng chẳng ra thứ




* Đích nữ, thứ nữ

Editor: Tiểu Màn Thầu

Beta: MinMin

Tần Ngọc Lâu đưa ngọc bội cho Phương Linh cất giữ cẩn thận, rồi lại quay lại vườn hoa nơi diễn ra yến tiệc, rất nhiều người đang ngồi trong đình hóng mát, trong biển hoa đâu đâu cũng thấy người.

Nghe thấy hình như bọn họ đang thảo luận gì đó về “Nhị tiểu thư Tần gia” và “Dụ tiểu thư.

Tần Ngọc Lâu hơi giương tầm mắt lên, thì thấy Nhị thẩm Diêu Thị đang cùng Nhan phu nhân và vài vị phu nhân khác ngồi trong đình cười nói, trên bàn đá bày biện rất nhiều điểm tâm trái cây tinh xảo, không khí cuộc nói chuyện có vẻ rất thoải mái vui vẻ.

Còn bên kia có một hàng bảy tám người từ phía xa xa tiến lại gần, bọn họ cười cười nói nói, khá là thoải mái.

Đi đầu là Tần Ngọc Khanh đi cùng Dụ Khả Chiêu, nhưng lại không thấy bóng dáng Tam muội và Tứ muội đâu cả.

Ở trong đình Phương Phỉ cùng Quy Hân thấy Tần Ngọc Lâu đã trở lại, liền vội vàng tiến lên đón tiếp.

Tần Ngọc Lâu đang muốn đi qua bên đó, trùng hợp nhìn thấy hai ba vị tiểu thư đang hướng đi về phía mình, Tần Ngọc Lâu cùng mấy vị cô nương này không hề quen biết, đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, dù chưa từng tìm hiểu qua bối cảnh của mấy vị này nhưng nhân phẩm có vẻ không tốt lắm, sợ rằng gia thế cũng không quá xuất chúng.

Bọn họ đi ngang qua mặt Tần Ngọc Lâu, bỗng nhiên nghe thấy một người hơi cao giọng nói: “Màn đối ẩm thơ ca lúc nãy có thể nói là quá mức xuất sắc, vị Tần gia nhị tiểu thư kia đúng là tài sắc vẹn toàn, hoa thơm cỏ lạ đã là gì chứ, trong lần ngâm thơ đầu tiên đã đứng đầu, nhưng nghe đâu Tần nhị tiểu thư này chỉ con thị thiếp, thật nhìn không ra mà, xem ra nhiều đích nữ còn chẳng thể so sánh với nàng ta nữa kìa….”

Người này nói, không biết là cố ý hay là vô tình, còn âm thầm giương mắt nhìn về phía Tần Ngọc Lâu, rồi lại làm ra vẻ như không nhìn thấy, cũng chẳng lên tiếng chào hỏi.

Một người khác che miệng cười nói: “Nhà người ta có thể nói là thế gia trăm năm, tất nhiên dạy dỗ tốt….”

Người vừa rồi lại nói tiếp: “Quả thực là dạy dỗ rất tốt, đích không ra đích, mà thứ cũng chẳng ra thứ, thứ nữ mà nhìn cao quý như đích nữ vậy, ngược lại đích nữ thì sao…”

Người đó kéo dài giọng ra, lời nói đầy ý châm chọc. Lúc đi ngang qua Tần Ngọc Lâu, mới làm bộ vừa mới chú ý đến nàng, mấy người bọn họ vội che miệng cười, trên mặt tỏ vẻ kinh ngạc, rồi làm ra bộ dạng xấu hổ, chỉ là trong ánh mắt rõ ràng ẩn chứa ý nhạo báng.

Thanh danh của Tần Ngọc Lâu ở bên ngoài không hề tốt chút nào, lời đồn đại nói là vẻ mặt nàng yêu diễm, hôm nay gặp mặt, quả nhiên giống y như lời đồn, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

Không quan tâm tới thanh danh ra sao, nhưng quả thực sắc đẹp của nàng khiến người ta động tâm là thật. Tuy bọn họ ngoài miệng vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ, nhưng trong lòng thì vô cùng ghen ghét.

Những người này là mấy vị tiểu thư con của mấy gia đình mới nổi danh trong thành Nguyên Lăng gần đây, còn có vị lại còn do chính thất sinh nhưng lại nuôi dưỡng ở bên ngoài, mà vốn xưa nay những đại tiểu thư thế gia luôn khinh bỉ mấy loại tiểu thư như bọn họ, với cả dù bản thân các nàng có cố gắng bao nhiêu, cũng không thể sánh bằng các tiểu thư nhà thế gia nên trong lòng sớm đã uất nghẹn. Lúc này cuối cùng cũng cảm thấy có thể trút xả được một chút ghen tức.

Trong lúc ngâm thơ đối chữ, tất cả các vị tiểu thư đều có mặt, duy chỉ không thấy Tần gia đại tiểu thư xuất hiện.

Mọi người đều âm thầm suy đoán, sợ rằng nàng giống như lời đồn đại ở bên ngoài, dáng vẻ thì quyến rũ, nhưng bên trong lại chẳng có tý học vấn gì.

Bằng không, sao lại lặn mất tăm như thế….

Phương Linh nghe thấy những lời châm chọc này, cảm thấy vô cùng tức giận, muốn qua đó cãi lý một phen.

Nhưng Tần Ngọc Lâu nghe xong sắc mặt vẫn tỏ ra như không, nhẹ nhàng phất tay với Phương Linh, bước chậm chậm lại. Hai người sóng vai đi tiếp, Tần Ngọc Lâu không chút để ý hỏi: “Linh Nhi, những nha đầu này là con cái nhà ai, lại ăn nói hàm hồ như vậy, không hiểu lễ nghĩa gì cả, trước tiên em đi tìm hiểu xem là nha đầu của tiểu thư nào, bảo bọn họ dạy dỗ lại, tốt nhất sau này đừng dẫn ra ngoài nữa để khỏi phá hỏng quy củ, nếu gây ra hoạ ra thì không hay chút nào….”

Phương Linh nghe xong không nhịn được liền cười thành tiếng, che miệng cười nói: “Tiểu thư, người nói xem nếu vị chủ tử kia bỏ ra chút tâm ý thì có thể dạy ra hạ nhân đức hạnh như vậy không, theo như nô tỳ thấy chắc vị chủ tử kia cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu, nô tỳ còn nghe nói mấy năm nay trong thành Nguyên Lăng xuất hiện không ít nhà quyền quý mới nổi, hiện giờ chỉ cần có chút tiếng tăm đã có thể gọi một tiếng “Thiên kim đại tiểu thư”, không chừng cái vị “Thiên kim” đó, chẳng thuộc tầng lớp với người đâu tiểu thư, người hà tất phải phí tâm tư với loại người này làm gì….”

“Vậy à?” Dường như Tần Ngọc Lâu có chút kinh ngạc, “Còn có chuyện này nữa sao?”

“Không phải là như vậy sao…” Phương Linh lên tiếng trả lời.

Sau đó, chỉ nghe thấy âm thanh của hai chủ tớ Tần Ngọc Lâu càng ngày càng xa.

“…….”

Để lại đám người phía sau tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng lên còn không thể nói được lời nào. Chỉ hận không thể chạy qua đó lý luận “Con mắt nào của ngươi thấy ta là hạ nhân, rõ ràng ta là chủ tử”, thật quá mất mặt.

Căn bản Tần Ngọc Lâu không để chuyện đó trong lòng, nàng đã tiếp quản Tần gia mấy năm qua, có chuyện gì mà chưa đụng đến, huống chi đây cũng chỉ là mấy nha đầu, nháy mắt nàng đã ném chuyện này đến chín tầng mây rồi.

Trở lại nơi của các trưởng bối, các vị phu nhân cùng các tiểu thư vẫn còn đang bàn về cuộc ngâm thơ đối ẩm vừa rồi, lúc này đám người Tần Ngọc Khanh cùng Dụ Khả Chiêu cũng tới, mọi người lại sôi nổi thảo luận một hồi.

Nếu trước đó trong viện của lão phu nhân Tần Ngọc Lâu dựa vào tướng mạo để thu hút mọi người, thì lúc này đây, Tần Ngọc Khanh lại dựa vào tài năng của mình làm người khác phải tán thưởng.

Tóm lại, hai tỷ muội Tần gia này quả thực hấp dẫn không ít sự chú ý. Càng chú ý nhất chính là dáng vẻ vân đạm phong khinh của Tần Ngọc Khanh, dù được khen ngợi không ngớt nhưng nàng ấy không hề thể hiện thái độ kiêu căng ngạo mạn, quả thực điều đó đã nhận được không ít lời tán thưởng.

Ánh mắt của mọi người đều đang đặt trên người Tần Ngọc Khanh và Dụ Khả Chiêu, nhưng Tần Ngọc Lâu vẫn cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn đến nàng, có chút nghi ngờ nàng liền giương mắt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của một vị quý phu nhân lạ mặt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Dường như Tần Ngọc Lâu cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nàng chỉ biết nhấp miệng cười nhạt.

Người nọ hơi bất ngờ, ngay sau đó, khẽ gật đầu với nàng. Nhan phu nhân nhìn thấy, bỗng nhiên mỉm cười với Tần Ngọc Lâu nói: “Lâu Nhi, vừa rồi mọi người đều tới làm thơ đối ẩm, vì sao con không đến…”

Tần Ngọc Lâu đối với việc này không hề hay biết. Lại nhớ đến, khi ấy Dụ Khả Chiêu đến mời nàng, liền bị nàng từ chối, chả trách lại có một biểu tình ý vị thâm trường như vậy.

Hoá ra là muốn thi đối thơ ca. Mấy năm qua Tần Ngọc Lâu không hề tham dự yến hội. Cho nên nàng mới uyển chuyển từ chối, nàng không ngờ đến lại ra thế này. Xem ra, việc sợ tội chạy trốn sẽ không tránh khỏi.

Lúc này Nhan phu nhân vừa hỏi, lại thấy ánh mắt của mọi người hướng về mình, Tần Ngọc Lâu chỉ cười nói: “Thì ra mọi người đi ngâm thơ đối chữ, chả trách vừa rồi một bóng người cháu cũng không nhìn thấy, Nhan bá mẫu, mấy năm qua Lâu Nhi chỉ ở trong phủ xe chỉ luồn kim, không hề tham gia loại yến hội như thế này, thiếu chút nữa đã quên mất, mới vừa rồi cháu còn đi tìm mọi người ở khắp nơi, mọi người đều thích ngắm hoa như vậy, Lâu Nhi còn cho rằng mọi người đã đi vào vườn ngắm hoa hết rồi, nên mới không nhìn thấy ai…”

Nhan phu nhân nghe xong chỉ bất đắc dĩ cười: “Đúng vậy, chúng ta đều bị hoa hớp hồn, để lại một mình cháu….”

Sau đó mọi người đều bật cười ha ha. Kỳ thật lời nói này của Tần Ngọc Lâu, e rằng cũng có chút thâm ý trong đó, nếu người khác nghe được sẽ hiểu rõ, tuy thanh danh nàng bên ngoài có không tốt, nhưng nàng không hề bước khỏi cửa lớn thậm chí kể cả cửa nhỏ, cho nên bên ngoài có đồn đại như thế nào cũng chỉ là lời đồn mà thôi, thâm ý trong lời nói này thật khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Quả nhiên, nghe nàng nói như vậy, Tần Ngọc Khanh liền giương mắt chăm chú nhìn nàng. Vị phu nhân vừa rồi cũng nhìn nàng tới vài lần.

Không bao lâu sau, Nhan Minh Cẩm tới truyền lời, yến hội sắp bắt đầu. Lúc này mới nhìn thấy Tần Ngọc Liên không biết từ chỗ nào xuất hiện ra, còn Tần Ngọc Dao cũng đang nắm tay một vị tiểu thư tiến lại gần, hai người vừa đi vừa nói, xem ra rất thân thiết.

Tần Ngọc Liên đi đến trước mặt Tần Ngọc Lâu, Tần Ngọc Lâu hỏi nàng ta đã đi đâu.

Tần Ngọc Liên thấp giọng, có chút âm dương quái khí nói: “Muội đi tìm chỗ thanh tịnh, không muốn bị mọi người vây quanh để phải nghe những lời nịnh nọt, dù sao những lời nói đó cũng đã nghe suốt cả buổi sáng, đến mức ù cả lỗ tai…”

Dứt lời, nhớ đến việc vừa rồi Tần Ngọc Lâu không có ở đây, liền giương mắt lạnh lùng nhìn đến Tần Ngọc Khanh đứng đó không xa, rồi nói với Tần Ngọc Lâu: “ Đại tỷ, vừa rồi tỷ đi đâu vậy, tỷ đã không được chứng kiến vị nhị tỷ này của chúng ta vừa rồi nổi bật như thế nào đâu, sợ rằng hôm nay toàn bộ người trong thành Nguyên Lăng này không ai không biết mất, ôi, đều sẽ nói nhà họ Tần, vì sao không giữ lại một con đường sống cho hai vị muội muội này đấy….”

Trong giọng nói của Tần Ngọc Liên có chút châm chọc. Tần Ngọc Lâu cười nói: “Xưa nay Nhị tỷ luôn chăm chỉ học tập, tài năng xuất chúng, muội cũng không phải mới biết đâu nhỉ, còn nữa, nếu muội muốn, muội cũng có thể mà….”

Tần Ngọc Liên nghe xong nghĩ đến người nọ ngày nào cũng như ngày nào từ giờ mão đã dậy tự mình ngồi luyện chữ, nghiêm túc đọc sách như muốn rèn bản thân như đi thi Trạng Nguyên vậy, nghĩ thôi cũng đã thấy rùng mình, nhịn không được chép miệng một tiếng, lát sau, Tần Ngọc Liên chỉ nói: “ Vẫn nên bỏ đi thôi….”

Nhìn thấy Tần Ngọc Lâu cười nhìn mình, bỗng nhiên Tần Ngọc Liên nói: “Di nương của muội nói, nữ tử không tài mới đức, chỉ cần chúng ta xuất thân là nữ tử của thế gia vọng tộc, học được chút kinh thư, ngày nào đó sẽ có thể hiểu được chút lý lẽ, nữ tử không nên học quá nhiều….”

“Hả?” Tần Ngọc Lâu nghe xong có chút ngoài ý muốn, không khỏi hỏi: “Đây là có ý gì?”

Tần Ngọc Liên nói: “Đọc nhiều kinh thư, sẽ hiểu biết nhiều, nếu tương lai hoàn cành tốt thì còn đỡ, nếu không tốt, mỗi ngày đều phải cãi nhau….”

Tần Ngọc Lâu nghe xong, bỗng nhiên giương mắt nhìn Tần Ngọc Liên, hỏi: “Tam muội cũng cho rằng như vậy sao?”

Tần Ngọc Liên suy nghĩ một lúc, chợt lẩm bẩm nói: “Muội cũng không biết nữa, muội chỉ cảm thấy nếu đại tỷ đọc nhiều kinh thư cũng tốt, nhưng nếu là Nhị tỷ thì không thể hiểu nổi….”

Tần Ngọc Lâu nghe xong vẻ mặt rất sững sờ nhìn Tần Ngọc Liên một lúc, thần sắc có chút phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.