Tần Phu Nhân

Chương 3: Chương 3: Nhị tỷ của muội cũng tới sao?




Editor: Tiểu Màn Thầu

Beta: MinMin

Tiêu di nương cảm thấy hơi sững sờ.

Hai mẹ con nhìn nhau trong giây lát. Lúc này Tần Ngọc Khanh mới nhấc chân chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu di nương, bỗng nhiên đưa bàn tay ngọc cầm lấy túi thơm hình trái đào thêu ngũ sắc trên khay, đặt ngay trước tầm mắt tinh tế quan sát một lúc.

Chiếc túi thơm được làm rất tinh xảo, bên dưới còn buộc một dải tơ lụa cùng màu, bên trong phần chóp túi dường như được bỏ cả hoa của cây cam đắng, thoang thoảng toát ra hương thơm ngọt ngào.

Qua từng đường kim mũi chỉ đều thấy được phần tâm ý tròn đầy của người thợ thêu.

Tần Ngọc Khanh nhìn một lát, làm như không có chuyện gì, đặt túi thơm về chỗ cũ.

Một lúc sau, nàng ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn về phía Tiêu di nương, nhàn nhạt nói: “Di nương lao tâm khổ tứ, vì lo chuyện hôn sự của nữ nhi chăng? Nếu là vì thế, thì quả thực di nương không cần phải bận tâm cho con đâu, cho dù thái thái không để tâm, thì vẫn còn có phụ thân, không đến mức di nương phải hao tổn tâm sức đi nịnh nọt bên kia…..”

Tần Ngọc Khanh với giọng điệu lạnh nhạt, biểu cảm trên khuôn mặt cũng không khác ngày thường là bao.

Nhưng lọt vào tai Tiêu di nương, lời nói lại có ý tứ khác, phảng phất tia trào phúng mơ hồ.

Trong nội tâm Tiêu di nương thực sự không hề thấy tủi thân mà chỉ cảm giác vô cùng áy náy cùng hổ thẹn.

Sở dĩ tính tình Khanh nhi trở nên lạnh lùng, cao ngạo cùng nhạy cảm như thế, tất cả chỉ bởi vì đã đầu thai nhầm vào bụng một di nương vô dụng như bà nên giờ đành phải nhận lấy phần thiệt thòi về mình.

Mặc dù từ nhỏ không lo cái ăn cái mặc, nhưng bị thái thái cùng nhị phòng chèn ép, đặc biệt còn phải hạ mình với đại tiểu thư.

Chao ôi, cái này mới……

Bà biết trước nay, Khanh nhi đều không thích bà làm những việc này, nhưng thân chỉ là một thị thiếp, không dám tranh sủng ái mà chỉ dám hy vọng nữ nhi của mình có thể tìm được một mối hôn sự tốt.

Cho dù trong lòng Tiêu di nương tràn đầy hổ thẹn, nhưng cũng không dám để lộ ra. Một lát sau, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, thu lại biểu cảm trên khuôn mặt, nhìn Tần Ngọc Khanh nói: “ Con của ta, tất nhiên di nương hiểu phụ thân rất tốt, đến tổ mẫu cũng rất yêu quý con, nhưng con nào biết, rốt cuộc phụ thân con cũng chỉ là người ngoài, chờ đến một ngày nào đó ông ấy thật lòng quan tâm đến việc hôn sự của con sao, ông ấy cũng không thể vứt thể diện của một vị đại gia đi đến nhà khác cầu hôn được. Huống hồ việc thành thân đâu đơn giản chỉ là tìm hôn phu, mà hơn hết là phải tìm một nhà chồng tốt, phu thê mới tốt đẹp, gia sự mới bình an. Cho nên mới cần có người dốc lòng kiên nhẫn tìm hiểu rồi đàm phán thương lượng, mà phụ thân con….”

Nói đến đây, Tiêu di nương không tránh khỏi thở dài một tiếng, ngay sau đó lại chậm rãi lên tiếng: “Hiện giờ lão phu nhân đã không còn quản lý chuyện trong phủ, việc hôn sự của con sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay thái thái…”

Tần Ngọc Khanh nghe xong, hơi nhíu mày, dường như muốn phản bác, nhưng chỉ nhấp môi, đến cùng cũng không có lên tiếng.

Từ trước đến nay nàng là người thông tuệ, tất nhiên hiểu được đạo lý trong lời nói này.

Trong mắt hiện ra một tia cười lạnh, hy vọng thái thái sẽ vì nàng mà dốc lòng dốc sức ư, đúng là si tâm vọng tưởng.

Hiển nhiên Tiêu di nương cũng hiểu rất rõ điều này nên lại tiếp tục nói: “ Di nương cũng không vọng tưởng hay trông mong việc thái thái toàn tâm toàn ý vì con, chỉ mong thái thái niệm tình bao năm qua di nương luôn an phận thủ thường không dám tranh giành với ai, mà sẽ không gây khó khăn đối với việc hôn sự của con đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi. Vả lại, từ lúc mười hai tuổi đại tiểu thư đã đi theo thái thái học cách quản lý sổ sách, mười ba tuổi đã có thể một mình xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ, di nương chỉ mong con có thể đi theo bên cạnh đại tiểu thư học lấy một ít bản lĩnh…”

Nói đến đây, bỗng Tiêu di nương đứng lên, nắm tay Tần Ngọc Khanh nói: “Khanh Nhi, tính tình trưởng tỷ rất giống phụ thân con, vừa dịu dàng lại hoà ái với mọi người, kể từ lúc đại tiểu thư tiếp quản sổ sách đến nay, trong viện chúng ta chưa từng xuất hiện tình trạng thiếu ăn thiếu mặc, phàm chỉ cần trong phủ có đồ dùng gì trân quý, cũng không bao giờ thiếu phần hai mẫu tử chúng ta. Thực sự di nương không phải muốn con đi nịnh nọt đại tiểu thư, nhưng con cũng vốn là muội muội của nàng ấy, hai người đều chảy chung một huyết mạch của Tần gia. Hiện giờ thái thái đang lựa chọn hôn sự cho đại tiểu thư, xong sau đó sẽ đến phiên con. Sớm muộn gì hai tỷ muội các con cũng phải gả ra ngoài, đến lúc đó còn có thể gặp mặt nhau trong phủ này được mấy lần nữa, nhân lúc này qua lại gần gũi với nhau thêm một chút không phải tốt hơn sao. Sau này khi con rời khỏi phủ, di nương không thể giúp gì được nữa, nói không chừng còn phải dựa vào người khác giúp đỡ?”

Tiêu di nương nói xong, liền buông lỏng tay, cầm lấy khay đựng trên bàn lên, đưa đến trước mặt Tần Ngọc Khanh, nói: “ Đại tiểu thư đối với mẫu tử chúng ta không tệ, di nương không có gì để báo đáp, chỉ biết làm những món đồ thủ công này để biểu đạt tâm ý thôi. Khanh nhi, di nương biết con là đứa bé ngoan, hiểu nhiều đạo lý hơn di nương, thôi cũng không nói nhiều làm gì, một ít y phục này, con thay di nương đưa đến cho trưởng tỷ của con….”

Tiêu di nương nói xong, đã nhìn thấy Tần Ngọc Khanh siết chặt tay, lúc lâu sau, cuối cùng cũng nhận lấy.

Sau khi Tần Ngọc Khanh rời khỏi, Tiêu di nương có chút vô lực ngồi xuống ghế, dường như thần sắc có chút mệ mỏi.

Bà tử vẫn luôn đứng phía sau lúc này mới tiến lên nói: “Di nương, người khổ tâm rồi, nhị tiểu thư thông tuệ như thế, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu rõ….”

Tiêu di nương nghe vậy, thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Đứa nhỏ này, trong lòng làm sao không hiểu, chỉ là tính tình quá mức bướng bỉnh mà thôi….”

Phía bên này, Tần Ngọc Khanh vừa mới bước ra khỏi Tiêu Sương viện, dẫn theo hai nha hoàn bên người là Kiêm Hà và Bạch Lộ, hướng đi về tiểu viện mà đại tiểu thư Tần Ngọc Lâu đang sống – Ngọc Lâu Đông, còn tiểu viện của Tần Ngọc Khanh chính là Chử Ngọc Trúc.

Các tiểu thư của Tần gia vừa tròn mười tuổi đã được sắp xếp cho một tiểu viện nhỏ, đại phòng như thế nào, thì nhị phòng cũng phải như thế ấy.

Chỉ có tứ tiểu thư là đích nữ của nhị phòng tính tình khá bướng bỉnh, cho nên được ở lại thêm hai năm, đến năm mười hai tuổi.

Còn những tiểu thư khác, năm lên mười tuổi là được an bài cho bà tử và nhà hoàn theo bên mình để hầu hạ.

Mấy chủ tớ đã đến tiểu viện của đại tiểu thư Tần Ngọc Lâu.

Tiểu viện của hai người được bài trí giống nhau như đúc, chỉ là tiểu viện của Tần Ngọc Lâu được dựng ở nơi có ánh sáng tốt hơn, về phần trang trí bên trong, thì nơi đây lúc nào cũng được thái thái sai người đem tới rất nhiều đồ vật trang trí xa hoa, hạ nhân còn phải thường xuyên lau chùi, sắp xếp lại một lần nữa. Chính vì vậy, bề ngoài tiểu viện chẳng khác nhau là mấy, nhưng bên trong lại có sự khác biệt rất lớn.

Lại nói, thần sắc Tần Ngọc Khanh rất lạnh lùng, làm nha hoàn đứng phía sau chỉ ngậm chặt miệng, không dám lên tiếng.

Mấy chủ tớ im lặng không một tiếng động tiến về phía trước, đi được một đoạn, bỗng nhiên nghe thấy những tiếng cười lanh lảnh từ trong Ngọc Lâu Đông truyền ra.

Kiêm Hà hai tay bưng khay đựng, Bạch lộ liền tiến lên vài bước tra xét, một lát sau lập tức quay trở lại phía Tần Ngọc Khanh đáp: “ Tiểu thư, tứ tiểu thư đang ở bên trong …”

Ngập ngừng một chút lại hỏi “Tiểu thư… chuyện này … chúng ta vẫn tiến vào …”

Tần Ngọc Khanh nghe thấy vậy liền thoáng nhìn về phía cái khay, sau đó nhàn nhạt nói: “Nếu Ngọc Lâu Đông đã có khách đến thăm, hôm nay cũng không nên tham gia náo nhiệt…”

Đang muốn nói nên trở về.

Đúng lúc này, lại nghe thấy một giọng nói sắc bén từ phía sau truyền đến, nói: “Ấy, đây không phải là nhị tỷ sao? Sao nhị tỷ đã đến trước tiểu viện của đại tỷ, lại không vào trong?”

Bọn họ liền quay đầu, nhìn thấy một vị tiểu thư mười bốn mười lăm tuổi, hai bên trái phải đều có nha hoàn vây quanh đang tiến lại đây.

Vị tiểu thư này với dung mạo kiều diễm, mặt trứng ngỗng, cặp mắt phượng hơi cong lên, đôi môi mỏng dính, đúng kiểu người thông minh tháo vát, tác phong nhanh nhẹn, nàng ấy mặc trên người một bộ y phục tơ lụa màu vàng đỏ quả hạnh, có thân váy trắng như tuyết, trên đầu hai bên tóc mai được thắt bím hoa, đầu cài trâm ngọc, tay đeo vòng vàng quý giá, trong tay còn phe phẩy một cái quạt tròn, cả người toát lên hơi thở cao quý kiêu sa.

Vị cô nương này chính là thứ nữ của nhị phòng, tam tiểu thư Tần Ngọc Liên.

Dường như Tần Ngọc Khanh không vui khi nhìn thấy Tần Ngọc Liên, chỉ khẽ nhíu mày, không trả lời nàng ta.

Tần Ngọc Liên cũng không bực tức, ánh mắt lại để ý nhìn đến nha hoàn Kiêm Hà đang bưng một cái khay phía sau lưng Tần Ngọc Khanh, khuôn mặt bỗng đầy kinh hỉ nói: “Ôi, cái túi thơm này trông thật tinh xảo….”

Dứt lời, nàng ta nhanh tay cầm nó lên tay ngắm nghía, lại ngước mắt lên nhìn lướt qua y phục trên khay, nhất thời đã hiểu rõ.

Một lát sau, lại quay ra nhìn Tần Ngọc Khanh cười nói: “Đây chắc chắn là đồ do Tiêu di nương làm tặng cho đại tỷ, chà chà chà, Tiêu di nương đối với đại tỷ thật tốt, nhìn tay nghề này, đâu phải ai cũng làm được xuất sắc như thế. Chao ôi, đáng tiếc ta lại không có phúc như đại tỷ với nhị tỷ, di nương của ta suốt ngày ngoại trừ luyện chữ vẽ tranh thì không biết làm gì cả, kỳ lạ thay phụ thân cũng cứ mãi nuông chiều, còn bảo những công việc vô dụng đó chỉ cần giao cho hạ nhân là được rồi, không cần phải tự mình vất vả làm gì. Nhị tỷ, tỷ xem, phụ thân nói lời này là có ý gì, làm hại ta từ nhỏ đã không được di nương làm cho thứ gì cả, cũng lại càng không có phúc như đại tỷ và nhị tỷ….”

Lời nói của Tần Ngọc Liên vừa phát ra, sắc mặt của Kiêm Hà hơi thay đổi, cắn răng nói: “Tam tiểu thư, người ….”

Tần Ngọc Liên thấy sắc mặt của nha hoàn này có chút không đúng, lại thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tần Ngọc Khanh, dường như mới ý thức được những lời nói vừa rồi không ổn, vội vàng đưa quạt tròn lên che mặt, có chút ngượng ngùng nói: “ Nhị tỷ, vừa rồi do ta lỡ lời, ta không có ý gì đâu, ta lại càng không hề có ý chê bai Tiêu di nương, ta….. Chao ôi, chao ôi, thực đúng là càng nói càng sai, không nói không nói nữa….hiện tại ta đến đây là vì muốn tìm đại tỷ, ta… ta đi vào trước.”

Dứt lời, dường như muốn vội vàng rời đi, chỉ là đi được vài bước, vẫn không quên quay đầu nhìn về phía Tần Ngọc Khanh, nói: “Nhị tỷ, tỷ cũng đến đi…”

Lúc này, Tần Ngọc Khanh vẫn cứng ngắc đứng yên tại chỗ.

Sau khi Tần Ngọc Liên tiến vào tiểu viện,vẫn nghe nha hoàn nói nhị tiểu thư vẫn còn đứng ở phía sau.

Đám hạ nhân bên trong Ngọc Lâu Đông nghe thấy tiếng nói bên ngoài, lập tức ra cửa đón, chỉ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của nhị tiểu thư dường như không có ý bước vào, hai tiểu nha hoàn không khỏi liếc mắt nhìn nhau, nháy mắt ra ám hiệu.

Tần Ngọc Khanh mím môi, dẫn nha hoàn bước vào trong tiểu viện. Vừa bước vào viện, đã nghe thấy bên trong truyền ra những tiếng cười vô cùng náo nhiệt, chờ một lát sau mà tiếng cười nói vẫn không ngừng, còn nghe thấy một giọng nói ôn nhu truyền đến: “Được rồi, đừng nháo loạn nữa, nếu để đại bá nghe thấy các muội nói như vậy, lại trách người tỷ tỷ như ta dạy hư các muội muội, không có nửa điểm phong độ của trưởng tỷ…”

Một lúc sau, dường như có một chút kinh ngạc hỏi: “ Nhị tỷ của muội cũng tới sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.