Cô chỉ có hận, còn trên lưng anh lại đeo gánh nặng tâm lý
nặng nề đến vậy, như vậy hiểu lầm với anh mà nói sẽ là giấc mộng đáng sợ thế nào, cô không dám tưởng tượng mấy năm đó anh đã vượt qua thế nào .
Một vài hình ảnh từ khi gặp lại anh tới giờ đột nhiên hiện lên trước
mắt, anh gầy hơn trước, trầm lặng hơn trước, hành động càng khiến người
ta khó đoán hơn, giống như đáy biển u tối, ngay cả mạch nước ngầm chảy
mãnh liệt cũng mang một màu tối đen, không muốn để người khác biết.
Cô đẩy cửa sổ ra, đứng trên ban công đón gió, hít vào một hơi thật
dài, một làn không khí tươi mới như muốn hòa tan nỗi chua xót trong
lòng.
Thẩm Tiếu Sơn vì sao lại nói như vậy? Có lẽ vì ông hiểu rất rõ Lê
Cảnh Hoa, ông biết sau khi ông mất đi, bà ta sẽ không từ bỏ ý định của
mình, cho nên ông phó thác cô cho Thẩm Mộ bảo anh chăm sóc cô thật tốt.
Cô sống tốt đương nhiên Thiệu Nhất Bình cũng sẽ sống rất tốt. Loại tình
cảm của những người trung tuổi, âm trầm thực tế, nhưng ông lại không ngờ sẽ có một câu chuyện hiểu lầm như vậy, vốn là một ý định tốt đẹp như
vậy cuối cùng lại trở thành nguyên nhân của mọi sự rắc rối.
Cô thổn thức buồn bã. Đột nhiên, ngoài cánh cửa truyền đến một ánh
đèn xe. Cô ngẩn người, trong lòng không hiểu sao lại kích động, là anh
trở về đây sao? Lê Cảnh Hoa không phải bảo anh không ở trong thành phố
này sao?
Cửa sắt mở ra, một thân ảnh cao gầy xuất hiện ở cạnh cửa. Cách một
lớp cỏ, ánh sáng mỏng manh nhưng cô vẫn có thể nhận ra hình ảnh của anh.
Dường như anh cũng rất bất ngờ vì trong phòng có ánh đèn, có người,
yên lặng đứng chờ trên con đường rải đá một lát, sau đó, dọc theo con
đường đó đi vào trong nhà.
Cô đứng trên ban công tầng hai, tim đập bình bịch theo bước chân của anh, căng thẳng.
Thân ảnh kia chậm rãi tới gần hơn, khuôn mặt cũng sáng rõ hơn, một cảm giác chan chát đau đớn đọng trên mi mắt cô lúc đó.
Anh có lẽ đã nhìn thấy cô, trên hành lang ngừng chân lại, ngẩng đầu lên.
Gió đêm thổi bao vạt áo sơmi của anh, tóc mái trên trán cũng nhẹ
nhàng tung lên, dưới ánh đèn nhàn nhạt một cậu thanh niên đang đứng đó.
Những hình ảnh anh lúc trẻ tuổi, hăng hái, ngang bướng chợt hiện lên
trước mắt cô. Lòng co mềm nhũn đau đớn, từng có yêu, từng có hận, từng
cố gắng quên đi. Nhưng bây giờ, khi chân tướng đã được vạch rõ, thì lại
không hiểu được cảm giác trong lòng, là tiếc nuối hay buồn bã. Thời gian không tiếng động cứ lặng lẽ trôi đi, đủ để đem tình cảm thương hải biến vi tang điền (có ý là Cảnh đời luôn luôn biến đổi, không có gì gọi là
bền vững vĩnh viễn).
"Tiểu Kha." Anh ngẩng đầu, nhẹ nhàng cất tiếng gọi cô.
Nước mặt cô dường như đang đứng chờ Cô luống cuống xoay người đi vào trong phòng, không muốn để anh nhìn thấy cô rơi lệ.
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân của anh, tiếng động trong trí nhớ của cô vài năm trước lại xuất hiện lần nữa. Cô ngày nào cũng làm
một chuyện đó chính là nghe bước chân của anh, biết anh đã về nhà mới có thể an tâm mà đi ngủ.
Anh đẩy nhẹ cửa phòng ra, đứng ở cửa, nhìn cô, ánh mắt thâm thúy,
giống hệt như trong trí nhớ của cô. Cô có một chút hoảng hốt, nhưng rất
nhanh đã trấn tĩnh lại được. Thời gian đã qua, làm cách nào có thể lấy
lại đây?
Cô cố gắng làm suy nghĩ của mình thật bình tĩnh, khiến cho giọng nói
trở nên an ổn."Hôm nay, mẹ anh tới tìm em. Em nghĩ anh không ở thành phố này, cũng sẽ không trở về."
"Anh ở thành phố M, gấp gáp trở về đây."
Anh đi vào trong, tầm mắt dừng lại trên quyển tạp chí kia, nhẹ nhàng lật giở, sau đó nhìn cô.
"Mẹ anh đến tìm em rồi à?" Khoảng cách không xa, cô có thể thấy rõ
ràng sắc mặt anh hôm nay hồng hồng, ánh mắt sáng ngời linh động hơn
nhiều so với bình thường, dường như là có uống rượu.
Hứa Kha mím môi, nói: "Vâng, em đã biết hết rồi."
Thẩm Mộ chậm rãi đi đến trước cửa sổ, quay lưng về phía cô, thấp
giọng nói: "Anh là người thân duy nhất của bà trên thế giới này, bà vì
anh nên mới bị tai nạn xe. Bà lấy tử tương bức, không chịu để anh về
nước, em không thể biết được lúc đó anh có bao nhiêu đau khổ và tuyệt
vọng đâu, còn có áp lực lớn như vậy trong lòng nữa. Câu nói của cha anh
trước khi ông qua đời kia, cuối cùng cũng đưa anh vào cảm giác đau đớn
tuyệt vọng chỉ muốn chết đi, anh nghĩ một mình anh gánh vác nó là đủ
rồi, anh không muốn để em biết những chuyện này."
Lòng cô đau xót, từ lâu rồi cô đã không còn hận anh nữa, nhưng chưa
bao giờ loại cmr giác đó lại hoàn toàn tan biến như lúc này. Bây giờ cô
không còn nửa chút oán trách anh nào cả, chỉ có khoảng thời gian cô yêu
anh kia mà thôi.
"Anh ở trước mặt em, nói câu đó với dì Thiệu chỉ là muốn em hận anh rồi quên anh đi."
Anh dừng một chút, thấp giọng nói tiếp: "Cũng là để giúp anh cố gắng quên em."
Cô không tự giác nắm chặt bàn tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau đớn rõ ràng như thể mới có thể khiến cô tỉnh táo để trấn áp cảm xúc của bản thân. Một mình anh phải gánh vác những chuyện đó rơi xuống vực sâu
suốt đời không thể trèo lên, cảm giác thống khổ đó cô có thể hiểu được.
Đau xót trong lòng cô bắt đầu hiện lên rõ ràng.
Anh xoay lưng lại, khuôn mặt cương nghị động lòng người, nhưng trong đôi mắt lại có một loại cảm xúc tang thương sâu sắc.
Lòng cô biết rõ, thống khổ của anh, mong chờ của anh. Nhưng đã sáu
năm trôi qua rồi, cảnh còn người mất, cô chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Quá
khứ thì cứ mặc kệ cho nó qua. Đừng nhắc lại."
Anh chặn ngang lời cô: "Đúng, anh cũng từng nghĩ như vậy. Anh về nước đã được một khoảng thời gian rồi, nhưng không đi tìm em ngay bởi vì,
anh biết em đã có bạn trai. Đã sáu năm rồi , anh đối với em vẫn trước
sau như một, nhưng em thì sao? Anh nghĩ chắc em phải hận anh thấu xương, nhưng em lại không hề hận anh. Có yêu mới có hận, em đối với anh lạnh
nhạt như vậy, thậm chí anh còn nghĩ, nếu em thực sự yêu Lâm Ca, nếu Lâm
Ca cũng thực sự yêu em thì anh đồng ý buông tay."
Hứa Kha yên lặng cắn môi.
"Nhưng em đối với anh ta, không hẳn là yêu, còn anh ta đối với em yêu cũng chưa đủ sâu. Anh biết vì sao em lại chọn anh ta, là vì em phải
trải qua tổn thương nặng nề sáu năm trước, em đã không còn cảm giác an
toàn nữa, không hề tin tưởng vào tình yêu của mình. Sợ hãi và trắc trở,
gặp chuyện thì cố gắng chịu đựng. Còn Lâm Ca, trên lưng anh ta có rất
nhiều gánh nặng, người than với anh ta có tình có ân, còn anh ta đối với người thân, có trách nhiệm, có áy náy. Tình thân không thể buông, càng
không thể bỏ qua. Loại tình cảm em mãi mãi cũng không thể sánh bằng."
Nhắc tới Lâm Ca, lòng Hứa Kha rất khó chịu, Chuyện của em và anh ấy, anh không hiểu được đâu."
Thẩm Mộ đi tới, chợt cầm lấy hai tay cô, "Anh nói rồi, trên thế giới
này chỉ có một loại khả năng có thể khiến anh buông tay em, còn bây giờ, anh tuyệt đối sẽ không buông em ra."
Hứa Kha chấn động. Anh cúi đầu nhìn cô chờ mong, vẻ tươi trẻ vẫn hiện lên trong đôi mắt anh, nhưng cô lại rất rõ ràng, mặc dù tất cả những
hiểu lầm đã được dỡ bỏ, nhưng khoảng cách của sáu năm qua, đã khiến mọi
thứ không thể trở lại như xưa.
Cô theo bản năng đẩy anh ra, bất đắc dĩ mà buồn bã, "Thẩm Mộ của sáu
năm trước thích Hứa Kha của sáu năm trước, bây giờ anh không còn là anh
của sáu năm trước, em cũng không còn là em của sáu năm trước."
Đột nhiên, anh ôm ngực, sắc mặt thay đổi, hai hàng mày đen đặc giao nhau tại một điểm.
Hứa Kha kinh ngạc sợ hãi: "Anh làm sao vậy?"
"Vừa rồi, tiếp rượu người ta." Anh dường như rất khổ sở, cắn răng nói vài chữ, buông cô ra nhanh chóng bước vào toilet.
Cô nghe thấy vài tiếng nôn khan, sau đó là tiếng nước chảy.
Cô nhanh chóng bước qua đó, đứng cạnh cửa hỏi: "Anh không sao chứ?"
Anh hơi cúi lưng, thấp giọng nói: "Không sao. Bụng rỗng uống rượu, dạ dày khó chịu ấy mà."
"Anh chưa ăn cơm à?"
Anh ôm ngực, "Trong bữa ăn đều là uống rượu, nói chuyện."
Cô lập tức hiểu ngay, anh đi tới thành phố có lẽ vì chuyện của chủ
nhiệm Trương. Bình thường một cuộc phẫu thuật như vậy, đều là phải chờ
tới vài ngày mới có thể sắp xếp được, lại còn trùng đúng vào ngày nghỉ
lễ 1 tháng 5 cho nên tìm người rất khó. Cuộc phẫu thuật của Thiệu Nhất
Bình không có trở ngại gì như thế, tất nhiên là bởi vì anh và chủ nhiệm
Trương có giao tình. Cô có chút áy náy.
"Em đi xem dưới bếp có gì ăn được không ."
"Không cần. Anh chẳng muốn ăn gì cả, rót cho anh ly nước đi."
Hứa Kha xuống tầng dưới, rót một ly nước bưng lên cho anh.
Anh nửa dựa vào ghế sofa, trong giây phút đón nhận ly nước, ngón tay
chạm vào đầu ngón tay của cô, như có một luồng điện chạy trong người
khiến cô buông tay ra, cái ly rơi cuống, nước đổ lên ngực áo của anh.
Áo sơmi của anh có một mảng lớn bị ướt, cô vội nói: "Em đi lấy khăn"
Cô vội vàng đi sang phòng anh ngay sát bên cạnh, mở tủ quần áo ra.
Anh là một người rất gọn gàng cũng rất sạch sẽ. Trong tủ quần áo
không nhiều lắm, nhưng xếp rất gọn. Khăn mặt sạch gấp gọn để một chồng
bên cạnh.
Chính giữa thanh ngang treo quần áo, một chiếc váy trước lụa mỏng, im lặng đứng đó.
Cô kinh ngạc nhìn chiếc váy dài...