Chương 6:
Lục Bá nhìn sư thúc của mình đi mà bất đắc dĩ. Thầm nghĩ tới không lấy được giải dược Thất Tịnh Đoạn Cốt Đan gã càng rùng mình. Chờ độc phát tác thì ôi thôi! Cười cũng đau mà khóc cũng đau!
Đang chán nản bất chợt mặt lão bỗng nghiêm túc lại. Lão sư thúc của gã lại trở về, lần này còn xách cổ Chưởng môn Ninh Bách Thuần theo. Lão ném gã xuống cạnh Lục bá rồi trừng mắt với cả hai. Hai ngón tay lão mở hình chữ V rồi dí dí vào mắt mình sau lại dí dí sát mắt của Ninh Bách Thuần với Lục Bá.
- Chuyện hôm nay mà có kẻ thứ tư biết! Hai tên nhóc các ngươi cởi truồng úp mặt vào tường chờ ta tới hỏi tội đi!
Nói rồi lão xoay người một cái đã biến mất tăm. Ninh Bách Thuần đứng dậy phủi phủi quần áo, miệng lầm bầm.
- Không nghĩ tới Hải Vân Môn chúng ta có thể chất nghịch thiên bực này! - Chợt nghĩ tới lão sư thúc gã lại rùng mình – Biết có khi còn thảm hơn! Thôi!
Lục Bá trừng mắt nhìn qua Ninh Bách Thuần, có ý chất vấn trong đó. Ninh Bách Thuần cười cười:
- Ta coi điển tịch thôi! Nghe nói có một thể chất từ khi sinh ra đã có Song thể linh hồn. Loại người này mới biết đi đã có thể cảm ứng Nguyên lực, thậm chí là song trọng Nguyên lực. Nghe nói khi Song thể linh hồn này nhập làm một là lúc sức mạnh linh hồn bắt đầu hoàn chỉnh, tiến đến trạng thái mạnh nhất! Linh hồn chiếm chủ đạo sẽ giữ được trí nhớ! Linh hồn chiếm chủ đạo của Tiêu Kỳ có lẽ là… Ài! Biết trước thì tốt rồi!
Ninh Bách Thuần vẫn tiếc nuối, nhưng gã không dám giỡn mặt với sư thúc. Đùa sao! Giỡn chết người à! Lục Bá cũng có tư tưởng y chang. Gã nhìn Ninh Bách Thuần nói:
- Sư huynh! Mai mốt nó làm sư đệ của mình đó!
- Kệ đi! Ngươi dám đi cướp đồ đệ với sư thúc sao! Ngươi chán đời nhưng ta sống vẫn chưa đủ! Còn yêu đời lắm!
Nói rồi gã lững thững đi mất.
Hừng đông ngày thứ mười hai Mộ Kỳ mới cử động được bình thường, dù còn hơi ê ẩm tí. Hôm nay nó chán nản nằm đếm cừu. A! Gọi là hắn đi. Nằm ì mười mấy ngày làm mắt hắn nhắm không nổi nữa. Hắn đang lẩm nhẩm “một con” với “hai con” thì mắt hắn hoa lên. Một lão già từ đâu chui ra cầm tay hắn. Bộ dáng như thầy lang đang bắt mạch. Tiêu Kỳ đang còn trợn tròn mắt nhìn lão thì lão phá lên cười nhưng gã điên.
- Tốt! Tốt! Đúng là Song thể linh hồn! Nhóc con! Nhận ta làm sư phụ đi!
- Ơ! Lão là ai?
- Ta là sư phụ của ngươi! – Lão cười khà khà vuốt vuốt râu – Người đời gọi ta là Thất tịnh Thiên sư! Là một trong những người mạnh nhất Thiên An Đại Lục này!
- Mạnh lắm sao?
- Tất nhiên!
- Thế có đá đít lão mập được không? Lão đá ta đau quá!
- Chỉ cần ngươi muốn! Ở Thiên An Đại Lục này ngươi thích đá ai ta sẽ đá kẻ đó cho ngươi.
- Nghe nói ở đây có Nữ Thần hả?
- Ha ha! Tất nhiên có chứ! Sao sao? Muốn rình Nữ Thần tắm hả? Ta đưa ngươi đi!
- Thôi khỏi! Nhìn là biết bốc phét rồi!
- Hừ! Ngươi nhìn sao lại nói ta bốc phét? Ta chứng minh cho ngươi coi!
Lão túm cổ Tiêu Kỳ tính chạy đi nhưng chợt khựng người thả hắn xuống.
- Chưa được! Chưa được! Không nên hấp tấp! Đám oa nữ canh giữ thần điện dữ lắm! Phải có kế hoạch mới được! Nè! Mau cúi đầu bái sư đi! Nhanh gọn lẹ khỏi cần dâng trà phát quà gì gì đó! Phiền phức!
Nói rồi lão túm gáy Tiêu Kỳ lên nhấn đầu hắn lên xuống tới bốn cái. Xong lão quẳng hắn ra một bên.
- Gom đồ đi! Ta đi lấy ít đồ cho ngươi xong tí về đưa ngươi lên núi! Giờ đi thăm bảo khố đòi tí quyền lợi cho đồ đệ ta chứ.
Rồi lão xoay người biến mất. Tiêu Kỳ chưng hững.
- Lão quái gỡ!
Lão quái đi trọn một một buổi vẫn chưa thấy bóng đâu. Tiêu Kỳ lại nằm đếm cừu, ráng chợp mắt một tí nhưng mà không tài nào ngủ được. Hai ngày nay hắn có nói chuyện với Mộ Uyển. Có lẽ vì tên hai đứa đều có chứ Mộ nên hắn có cảm giác rất thân thiết với nàng. Nhờ nàng mà hắn biết thêm về thế giới này. Hắn không nghĩ mình lại tới một nơi kì lạ như thế này. Ở đây con người thậm chí còn có thể bay lượn như chim mà không cần máy bay hay dù gì cả. Bay như trong phim vậy! Còn Mộ Uyển thì kinh ngạc vô cùng bởi Tiêu Kỳ không hề nhớ một tí gì. Như một đứa trẻ mới chào đời vậy. Ấy thế mà nàng lại muốn chăm sóc hắn tốt hơn. Chiều hôm nay nàng lại đến. Vừa ngồi xuống bên cạnh hắn nàng đã bắt đầu xem xét thương thế cho hắn. Sau đó nàng thở phào:
- Thương thể đã khỏi hẳn rồi! Bữa nay đệ uống viên Hồi khí đan này đi! Sẽ tốt hơn…
Chợt không gian lại biến ảo, lão già lại nhảy ra túm lấy cổ Tiêu Kỳ làm Mộ Uyển giật mình rớt tim.
- Đồ đệ! Về nhà thôi!
- Khoan! – Tiêu Kỳ hét toáng lên – Còn nàng…
- À! Người hầu hả?
Lão túm luôn Mộ Uyển lên, cả ba biến mất.
Xuất hiện trở lại Tiêu Kỳ và Mộ Uyển đã thấy mình ở trong một đại điện cực kỳ lớn và vô cùng nguy nga. Cả hai sốc vô cùng. Bốn phía tường đều như được làm bằng pha lê trong suốt, màu xanh như phỉ thúy. Hoa văn uốn lượn hình đám mây tuyệt đẹp. Hàng chục cây cột to bằng ngọc khắc họa biển sóng uốn lượn quanh những bông hoa sen, còn có hình ảnh cá chép ẩn ẩn bên trong nữa. Phía trên trần của đại điện lại như là một khoảng không hắc ám, tuy nhiên trên đó lơ lững hàng vạn cây nến, tuy không thể thắp sáng được khoảng không hắc ám đó nhưng lại khiến nó lung linh huyền ảo hơn. Bốn phía vách không hề có cửa sổ, chỉ có sen và sen. Những bức ngọc điêu trải dọc bốn phía vách.
Đại điện rực rỡ và lung linh vậy nhưng hoàn toàn trông trơn. Trên nền đá cẩm thạch sáng bóng lại không có bất cứ một vật dụng gì dù chỉ là một cái ghế. Ở chính giữa đại điện là một cái hồ nước nhỏ, nước trong vắt. Có một dòng nước nhỏ từ hư không đổ xuống giữa hồ, nước bắn tung lên.
- Nó là Linh đàm! – Lão già chỉ vào hồ nước - Hàng ngày ngươi hãy tắm ở đó! Nói rồi lão chỉ vào cánh cửa duy nhất trong đại điện. Đó là phòng của ngươi! Nơi đây là cấm địa tuyệt mật, không ai có thể đến quấy rầy ngươi. Ngươi cứ an tâm tu luyện.
Lão lại xoay người biến mất, hai đứa nhỏ còn chưa kịp phàn ứng thì lão lại nhảy ra.
- Quên chứ!
Lão vung tay lên, một đống đồ từ hư không rơi ra. Không những Tiêu Kỳ mà Mộ Uyển cũng kinh ngạc nhìn. Lão đắc chí.
- Ha ha! Không cần kinh ngạc vậy! Ngươi cứ siêng tu luyện đi rồi ta sẽ kiếm cho ngươi một cái…
Đang nói lão há miệng nhìn tay Tiêu Kỳ. Nó cũng có đeo một cái giới chỉ. Hai ngày trước Tiêu Kỳ có phát hiện ra nhưng không tài nào tháo nó ra được. hắn cũng có hỏi Mộ Uyển nhưng nàng không biết. Lão già kinh ngạc bởi khi lướt mắt qua, lão có tiện thể đánh lên đó một chút tinh thần ấn kí, chỉ một chút nhưng đem so với dân gà mờ thì nó vô cũng khủng bố. Tuy nhiên tinh thần ấn kí lão đánh ra hoàn biến mất không dấu vết. Hư không tiêu tán. Lão chụp tay Tiêu Kỳ lên soi thật kỹ, miệng lão lầm bầm.
- Không thể nào! Không thể nào!
Lão lắc đầu nguầy nguậy nhưng cuối cùng lại phải công nhận điều mà lão không thể tin nổi.
- Không thể… Tại sao là nó chứ! Không đúng! Hình như chỉ là bản sao! Nhưng mà bản sao cũng chỉ có bốn cái! Sao nó lại ở đây?
Tiêu Kỳ kinh ngạc.
- Lão biết nó sao?
- Đúng rồi! Không thể nhầm! Nó là một trong bốn bản sao của Vô Thiên Giới Chỉ! Chắc chắn!
Tiêu Kỳ vẫn còn kinh ngạc:
- Đó là gì?
- Một trong Thập đại Thần khí!
- Lợi hại lắm sao?
- Tất nhiên! Thật kỳ lạ!
Lão già nhìn Tiêu Kỳ một cách nóng bỏng. Mộ Uyển ở bện cạnh cũng trợn mắt nhìn Tiêu Kỳ, nàng bị sốc toàn tập. Bất chợt Tiêu Kỳ hởi một câu làm hai người chưng hững.
- Thần khí là cái gì?
Lão già vỗ vỗ trán.
- Ta quên tiểu tử này là một tên ngốc! Không biết nhận nó làm đệ tử có phải quyết định anh minh của ta không nữa? Tiểu oa nữ! – Lão quay qua Mộ Uyển – Ngươi phổ cập kiến thức cho tiểu tử thối này đi!
Lão thở dài rồi biến mất.
Mộ Uyển nhìn Tiêu Kỳ như người ngoài hành tinh. Thấy không được tự nhiên, hắn hỏi:
- Tỷ! Lão đó là ai vậy?
- Cái gì? Đệ không biết!
Mộ Uyển lại kinh ngạc. Tiêu Kỳ lắc lắc đầu.
- Sư phụ của đệ mà?
- Lão dập đầu đệ xuống bắt đệ bái sư chứ đệ nào biết!
Mộ Uyển thật muốn đạp hắn xuống nên tẩm cho một trận. Tên này có sự phụ tầm cỡ như thế mà còn kén chọn nữa.
- Đó là sư thúc tổ Huỳnh Thiên Bá, danh hào Thất tịnh Thiên sư! Đệ à! Người ta là Thiên Sư đó! Khối người mong được thu làm đồ đệ mà nhìn mặt đệ còn không vui nữa hả?
- Tỷ! Thiên sư là cái gì?
Chợt Mộ Uyển thấy lời lão sư thúc tổ kia chí lí, phải đi làm một khóa phổ cập kiến thức cho tên ngốc này mới được! Nghĩ tới nàng thẳng tay túm gáy Tiêu Kỳ kéo về phía cánh cửa kia.