"Nàng đào ra não hạch màu gì thế?" Một thanh âm rất nhỏ của nữ hài truyền vào tai Tiêu Diệu.
Tiêu Diệu vội vàng đem tinh hạch màu đỏ thu hồi, nàng dùng khóe mắt liếc
nhìn về phía sau, phát hiện cách bản thân chưa đến năm mét có một gian
nhà trệt nhỏ, thanh âm chính là từ nơi đó truyền đến, xem vị trí hẳn là
nhóm người nhảy xuống từ trong xe buýt.
Nữ hài kia lặp lại vấn đề vừa hỏi, một nam tử không kiên nhẫn thấp giọng nói: "Xa quá, nhìn không rõ..."
"Có phải so với khỏa Trịnh Khôn vừa nuốt vào còn tốt hơn không?" Nữ hài kia lại hỏi.
"Đừng nói chuyện, các ngươi muốn bị tang thi phát hiện sao?" Một giọng nữ khác truyền đến.
Nhà nhỏ liền yên lặng, nhưng lập tức lại truyền đến một trận âm thanh ho
khan, giống như có người đang hộc máu. Tiêu Diệu nghe được cái tên Trịnh Khôn này, cảm thấy đặc biệt quen tai, muốn đi hỏi một chút lại cảm thấy lãng phí thời gian, cuối cùng quyết định trước đánh xong tang thi rồi
lại nói.
Đối diện lại có mấy con tang thi phổ thông xông lại,
Tiêu Diệu lấy tay đáp vách tường, nhảy lên một nóc nhà dân bên cạnh,
bước chân hướng đến gần chiến trường. Nàng lần này càng cẩn thận, chỉ sợ bên cạnh lại chui ra một con tang thi cao cấp năng lực cổ quái.
Nam nhân đang chiến đấu kia bỗng nhiên dại ra đứng thẳng bất động, tang thi tốc độ nhân cơ hội tấn công lên trên mặt hắn, thoáng chốc đã cào một
nửa bên mặt hắn đến huyết nhục mơ hồ. Nam nhân này lại phảng phất không
cảm giác, hắn đem một bàn tay vói vào trong túi quần, lấy ra cái gì đó
nhét vào miệng. Tiêu Diệu mở to hai mắt, nếu không có nhìn lầm, hắn vừa
rồi ném vào miệng hẳn là một viên lục sắc tinh hạch.
Không nghĩ
tới nam nhân này cư nhiên lấy tinh hạch tang thi dùng làm thuốc kích
thích. Phá sản! Khó trách hắn vừa rồi một bên chiến đấu một bên lớn
tiếng quát to, hẳn là do quá đau.
Trên lý luận, hấp thu tinh hạch chính là quá trình thăng cấp dị năng, đồng thời trong lúc hấp thu, năng lượng trong tinh hạch cũng sẽ tạm thời cường hóa thân thể, vượt cấp hấp thu một viên tinh hạch đẳng cấp cao có thể làm tăng gấp đôi lực lượng
của một dị năng giả cấp thấp. Tựa như khoảng thời gian trước lúc Tiêu
Diệu hấp thu khỏa tinh hạch màu lam kia, khỏa tinh hạch đó cung cấp năng lượng khiến nàng ở trong không gian đầy đủ ngây người hơn mười mấy giờ. Nếu là bình thường, trong trạng thái nàng đầy đủ tinh thần lực, nhiều
nhất cũng chỉ có thể lưu lại trong không gian bốn giờ mà thôi.
Bất quá tăng lên lực lượng đồng thời tinh hạch cũng sẽ thay đổi tế bào thân thể, cho nên người hấp thu tinh hạch phải thừa nhận mãnh liệt thống
khổ, loại tra tấn vừa phải chiến đấu vừa thay đổi gien không phải là
người bình thường có thể thừa nhận. Tiêu Diệu không khỏi đối với nam
nhân nuốt tinh hạch trước mắt này cảm thấy bội phục.
Nam nhân sau khi nuốt vào tinh hạch lại phát ra tiếng tru cao vút, tiếng tru xuyên
thấu đêm đen, khiến tâm tình người nghe kích động.
Trong gian nhà trệt nhỏ lại truyền đến tiếng nói chuyện, thanh âm so với vừa rồi lớn
hơn rất nhiều. "Trịnh Khôn hình như không được rồi... Chúng ta đi giúp
hắn đi..."
"Không đi! Hắn cũng không phải người của đoàn xe chúng ta... Người một nhà của hắn bên kia cũng không giúp hắn, ngươi không
thấy được vừa rồi nữ nhân kia bỏ chạy một mình sao... Trịnh Khôn liều
mạng như vậy để cứu nàng..." Một giọng nữ khác nói.
"Nhưng Trịnh Khôn là người tốt, hắn hôm kia còn giúp ta ..."
"Người tốt cái gì, vừa rồi lúc cướp não hạch tang thi cũng là bọn hắn cướp,
nếu không phải tại bọn họ nhất định phải lấy tảng đá kia, cái con tang
thi đó có thể đuổi theo sao, liên lụy lão tử! ! Tên khốn khiếp, chết là
đúng! !" Lần này là thanh âm của một nam nhân.
Nghe mấy câu như
vậy, Tiêu Diệu đáy lòng xác nhận lại về tang thi biến dị, đồng thời nàng đã biết Trịnh Khôn chính là nam nhân đang cùng tang thi huyết chiến
phía trước. Hắn hẳn là chính là đứa em trai mà bạn trai Tiêu Dương đã
nhắc đến, không nghĩ tới hắn thật sự sống sót, bất quá hiện tại lại sắp
lập tức không qua khỏi...
Trịnh Khôn cùng tang thi đánh nhau thật kịch liệt. Lực lượng của tang thi không bằng Trịnh Khôn, nhưng nó thắng ở không biết mỏi mệt, mà Trịnh Khôn dần dần cảm thấy lần này cắn nuốt
tinh hạch, lực lượng đã không còn mạnh mẽ như lần trước, thể lực của hắn dần không chống đỡ nổi. Tiêu Diệu bỗng nhiên nhảy xuống, giơ súng lục
cấp tốc hướng chiến trường chạy tới. Thi thể trên đất nằm la liệt không
đếm được, có bị vùi trong tuyết, có chồng lên nhau, Tiêu Diệu chân đạp
thi thể, ánh mắt chuyên chú. Con tang thi kia quay đầu lại đối với nàng
điên cuồng hét lên, trong tiếng rống lộ ra hưng phấn, phảng phất như
thấy con mồi cực mĩ vị đang hướng tới gần mình.
Trịnh Khôn lúc
này vừa vặn dùng hết khí lực, hắn lung lay, ống tuýp nắm trong tay cũng
rơi xuống. Con tang thi lại không có để ý tới hắn, trực tiếp hướng Tiêu
Diệu vọt tới. Tiêu Diệu không nắm chắc một phát đánh trúng tang thi cấp
ba đang nhảy lên, nàng ném búa đang nắm trong tay trái, dùng hai tay giơ súng lục nhắm thẳng vào tang thi. Con tang thi tốc độ này rõ ràng không thông minh như con tang thi tinh thần lúc trước, nó đối mặt họng súng
vẫn như cũ nghĩa vô phản cố lao về phía trước. Tiêu Diệu bỗng nhiên bóp
cò, đoàng một tiếng vang, tang thi tốc độ đang điên cuồng chuyển động
trong không trung run rẩy một chút rồi bùm một tiếng rơi xuống mặt
tuyết.
Tiêu Diệu đi lên phía trước, nhìn thấy viên đạn bắn trúng
hốc mắt tang thi, chất lỏng đục ngầu từ từ chảy xuống khuôn mặt biến
hình của nó.
Trong súng chỉ còn lại một viên đạn cuối cùng, Tiêu
Diệu thu hồi súng lục, nhặt lấy búa trên đất bổ đôi đầu tang thi. Lần
này cũng đào ra được một viên tinh hạch màu tím, tuy rằng nó không phải
tinh hạch màu đỏ trân quý, nhưng là ở mạt thế cũng coi như là bảo bối
cực kỳ khó có được. Tiêu Diệu vui sướng, đem tinh hạch thu vào trong
không gian.
Tang thi phụ cận đã sớm bị giết sạch, tang thi phía
xa tạm thời vô pháp tới gần, Tiêu Diệu quay đầu nhìn Trịnh Khôn đang nằm trên mặt đất.
Trịnh Khôn đầu tựa trên đùi một xác tang thi, hắn
thở hổn hển, từ thái dương trên gò má bên phải thẳng đến xương gò má bên trái bị tang thi cào ra ba đạo vết thương, máu không ngừng tuôn trào,
thịt bên dưới đều lộ ra, trên người cũng không có chỗ nào hoàn hảo.
Hắn hình như là chết chắc rồi... Tiêu Diệu nghĩ.
Trịnh Khôn bỗng nhiên mở to mắt nhìn Tiêu Diệu. Tiêu Diệu sửng sốt, đồng tử
Trịnh Khôn lóe hồng quang, cư nhiên là dị năng giả mang theo kháng thể
màu đỏ cấp năm.
Tiêu Diệu trong lòng không khỏi cảm thấy đáng
tiếc, kháng thể màu đỏ trong mạt thế cực kỳ hi hữu, thật là chết một
người liền thiếu một người. Hơn nữa Trịnh Khôn này cũng coi như là một
hán tử chân chính, vừa rồi hắn bảo hộ nữ nhân từ trong bầy tang thi lao
ra, còn có vừa hấp thu tinh hạch vừa chiến đấu, việc này cũng không là
người bình thường có thể làm được.
"Ngươi là ai..." Trịnh Khôn
bỗng nhiên mơ mơ màng màng hỏi một câu, hắn nói xong câu đó lại nhắm mắt lại, hơi thở trong mũi dần dần mỏng manh. Bốn phía lại có mấy con tang
thi tới gần, Tiêu Diệu vội xoay người nâng Trịnh Khôn dậy kéo đến một
nhà dân bên cạnh.
Thanh lý tang thi trước cửa, đóng cửa lại, Tiêu Diệu thấy hơi thở Trịnh Khôn chỉ còn thoi thóp...
Tiêu Diệu bỗng nhiên dùng rìu chữa cháy đối với Trịnh Khôn khoa tay múa chân vài cái, đáy lòng toát ra một ý tưởng thật tà ác.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng nữ nhân thét chói tai, Tiêu Diệu mở cửa đi
ra ngoài, nhìn thấy phát ra thét chói tai đúng là nữ nhân cao tráng lúc
trước bị con tang thi tinh thần chộp trong tay, giờ phút này bên người
nàng vây quanh hơn mười con tang thi phổ thông.
Bất quá đám tang
thi này cũng không có cào cắn gì nàng, chúng nó chỉ vây quanh bên người
nữ nhân, tựa hồ như bị cái gì hấp dẫn, lại có chút e ngại không dám tiến lên.