Tiếng hét phát ra trong bóng đêm lại càng làm người ta sợ hãi hơn rất nhiều so với ban ngày.
Trừ bỏ Tiêu Diệu, cách thi hải gần nhất chính là Tráng Tử cùng thanh niên
da ngăm đen, thị lực ban đêm của Tráng Tử không bằng Tiêu Diệu, mỗi khi
bầu trời đánh xuống từng tia chớp loang loáng, hắn mới có thể nhìn thấy
thi đàn nhấp nhô, dập dềnh như sóng biển cùng kiến trúc lập lòe trong
bóng đêm. Nếu không phải giờ phút này không khí vô cùng rét lạnh, trong
màng tai lại còn đang truyền đến tiếng hét chấn động nhân tâm, Tráng Tử
cơ hồ đã nghĩ rằng bản thân chỉ đang xem một bộ phim kinh dị cấp độ
nặng, hắn bỗng nhiên lấy tay chạm vào thanh niên da ngăm đen đứng bên
cạnh: "Sao ta lại cảm thấy dường như mình đang nằm mơ!"
Thanh niên da ngăm đen đã sớm bị trận thế phía trước dọa ngốc, hắn run rẩy nói một câu: "Ta lại cảm thấy mình sắp chết..."
Tiếng hét của tang thi rất lớn, Tráng Tử không nghe rõ được thanh niên nói
gì, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào người sống sót duy nhất phía trước —— Tiêu Diệu.
Vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, Tiêu Diệu đối
với dẫn quái đều là ngựa quen đường cũ, bóng dáng của nàng cẩn thận tiếp cận cách tang thi khoảng hai thước, phản ứng của nhóm tang thi lại vượt xa dự kiến của nàng. Chúng nó thấy đồ ăn tới gần vẫn bất vi sở động,
hai chân tựa như bị đinh đóng trong tuyết, đầu ngẩng cao, miệng há lớn
đến cực hạn, trong lúc la hét cơ bắp trên mặt không ngừng rung động.
Kiếp trước, phóng xạ lần thứ hai phát sinh khi ánh mắt của Tiêu Diệu vẫn còn chưa nhìn được trong bóng đêm, cũng không có khả năng tiếp xúc gần với
tang thi trong lúc phóng xạ. Nàng chỉ nhớ rõ khi đó trong bóng đêm vang
lên tiếng gầm rú khủng bố, tiếng hét điên cuồng kéo dài tra tấn thần
kinh của nàng, khiến nàng kém chút hỏng mất, sau này mới nghe được người trong căn cứ nói lúc phóng xạ lần thứ hai và thứ ba, đám tang thi đều
đình chỉ hoạt động. Nàng đối với tin tức này nửa tin nửa ngờ, trước khi
hành động nàng nguyên bản chỉ hy vọng khi phóng xạ lần thứ hai phát sinh nhóm tang thi sẽ bị giảm thấp tốc độ hành động cùng sức chiến đấu,
không nghĩ tới chúng nó cư nhiên thật sự đứng tại chỗ bất động.
Tiêu Diệu bỗng nhiên giơ súng tự động lên nhắm tới bầy tang thi phía trước,
tiếng súng vĩ đại liên thanh vang lên, tang thi đối diện giống như lúa
mạch bị cắt thành từng phiến ngã xuống, máu và não dịch nháy mắt nhiễm
bẩn tuyết trắng...
Đám tang thi lại vẫn vô tri vô giác, phảng phất như không có gì phát sinh, tiếp tục ngửa mặt lên trời thét dài.
Dưới tia sét loang loáng, Tiêu Diệu quay đầu đối với Tráng Tử cùng Trần Hạo làm một thủ thế, muốn bọn họ đuổi kịp mình.
Tráng Tử mắt thấy bóng dáng gầy gò của Tiêu Diệu tiến vào trong bầy tang thi, hắn lấy ra một chai rượu đế từ trong cái túi đeo bên hông, dùng miệng
giật đi nút chai rồi ngửa đầu uống ừng ực, nửa chai rượu đế đã muốn thấy đáy. Tráng Tử mặt đỏ ửng, hắn hung hăng đập mạnh chai rượu xuống mặt
đất: "Đi ! Tiến lên phía trước chính là chỗ tránh nạn, chúng ta xông
lên giết sạch chúng nó ! !"
Hắn nói xong những lời này, liền gào lớn chạy về phía trước, cồn kích thích đầu óc của hắn, làm hắn trong
nháy mắt cảm thấy bản thân tựa như chiến sĩ lao tới bầy ma thú, vung lên trường kiếm, lấy một địch vạn!
Đáng tiếc hắn cầm trong tay không phải là trường kiếm, mà là một khẩu súng tự động dài chưa tới nửa mét.
Trần Hạo từ trên xe nhảy xuống, nhưng không có hành động. Hắn biết hắc ám
bỗng nhiên buông xuống đại biểu lại có một lần phóng xạ, nhưng lại không biết bóng tối còn tiếp tục kéo dài bao lâu... Tính cách cẩn thận không
cho phép hắn làm việc xúc động mạo hiểm.
Tiêu Diệu đã chạy xuyên
qua mấy chục con tang thi, tang thi vòng ngoài có vẻ rời rạc, càng đi
vào bên trong, mật độ tang thi càng lớn, chúng nó vai kề vai, chân kề
chân, đổ đầy những con phố nhỏ cùng đường lớn phía trước. Tiêu Diệu chọn một con đường tương đối ít tang thi, giơ súng tự động lên bắn phá. Tang thi phía trước giống như bia ngắm ngã xuống thành từng lớp, thi thể vặn vẹo đủ hình dạng nằm trong tuyết, có vài con tang thi tuy rằng bị bắn
nát mặt, nhưng miệng của chúng nó vẫn như cũ giương lên, dù đã chết
nhưng mắt vẫn mở to, nhìn chằm chằm bầu trời.
Tiêu Diệu đạp thi
thể tang thi sang một bên, vừa chạy vừa thay băng đạn mới. Băng đạn thay xong rất nhanh đã lại dùng hết, Tiêu Diệu chạy chậm lại, một bên dùng
chân đá thi thể tang thi chắn phía trước, một bên đem những viên đạn lẻ
rải rác gắn vào băng đạn rỗng. Đoàn người Tráng Tử lúc này cũng chạy đến bên cạnh Tiêu Diệu, thanh niên da ngăm đen cầm theo đèn pin chiếu về
phía trước, Tráng Tử thấy Tiêu Diệu đang nạp đạn, liền cầm súng bắn ngã
mấy con tang thi phía trước Tiêu Diệu. Tuy rằng thương pháp của hắn
không tốt lắm, nhưng bởi vì tang thi quá dày đặc, viên đạn của hắn vẫn
thật dễ dàng bắn trúng mục tiêu.
Tráng Tử nhìn thấy mấy chục con tang thi liên tiếp chết dưới súng của mình, hưng phấn học theo tang thi cùng nhau tru lên.
Có Tráng Tử hiệp trợ, Tiêu Diệu lại khôi phục tốc độ. Lúc đến gần tảng đá
màu đỏ khổng lồ kia, Tiêu Diệu trong lòng lại nổi lên cảm xúc khác
thường, nàng cưỡng chế xúc động muốn lấy tảng đá kia làm của riêng, bước chân tiếp tục tiền về phía trước, thời gian phóng xạ cũng không dài, lý trí nói cho nàng biết không thể vì một tảng đá mà đem mệnh để lại. Hơn
nữa, tảng đá kia đường kính quá lớn, nàng hiện tại cũng không có nắm
chắc mình có thể mở ra cửa không gian lớn đến như vậy đem tảng đá nhét
vừa.
Trần Hạo thấy phía trước đã mở ra một con đường, rốt cục
quyết định hành động, hai nữ sinh ngồi sau không đồng ý xuống xe, bị
Trần Hạo cứng rắn túm xuống.
Ngay sau khi Trần Hạo vừa tiến vào
bầy tang thi, phía ngoài thành phố K lại có một đoàn xe chạy đến. Đi
phía trước đoàn là một chiếc xe thể thao SUV, đi theo sau xe thể thao là một chiếc xe cứu thương, một chiếc xe việt dã màu xám bạc, còn có một
chiếc Jeep cũ và một chiếc xe bus cỡ trung, trong mấy chiếc xe chứa đầy
người, đông nghìn nghịt.
Hắc ám giằng co thật lâu, trong đàn tang thi không ngừng có tiếng súng vang lên, máu cùng thi thể chồng chất
thành một con đường vừa cứng lại vừa lạnh như băng. Tiêu Diệu vừa nổ
súng vừa nhẩm tính thời gian trong đầu, ước chừng mười lăm phút sau, sắc trời rốt cục sáng lên.
"Rống... Rống..." Nhóm tang thi tựa như
vừa tỉnh dậy sau đại mộng, chúng nó bỗng nhiên quay đầu nhìn những nhân
loại ở giữa thi đàn, há to miệng lao tới. Tiêu Diệu một phát súng bắn vỡ đầu con tang thi trước mặt, tang thi ở phía trước đã bắt đầu ít dần, có phần rời rạc. Tiêu Diệu linh hoạt chen vào khoảng trống giữa chúng nó
tiến tới, nhìn thấy phía trước có một chiếc xe tải lớn, nàng né tránh
tang thi bên cạnh, chạy lấy đà vọt tới trước, toát một cái nhảy lên
thùng xe tải, lại chạy vài bước đến nóc xe phía trên tay lái.
"Tiêu Diệu! Đợi chúng ta với!" Tráng Tử cách mấy chục thước hô to, mặt hắn
bởi vì uống rượu đã biến đỏ bừng, ánh mắt cuồng nhiệt, súng trong tay đã không còn đạn, đành phải đem súng tự động coi như gậy gộc mà dùng. Tiêu Diệu ngồm xổm trên nóc xe ẩn nấp, bắn chết mấy con tang thi đứng gần
Tráng Tử.
Trong đội ngũ Tráng Tử lại mất đi thêm một người, lần
này là một nữ nhân, nàng bởi vì không có dũng khí đi bộ vọt vào trong
bầy tang thi, bị bỏ lại tại đầu kia thành phố K.
Trần Hạo cũng bị kẹt lại trong thi đàn, bất quá nhờ phúc của khẩu súng trường trong tay, hắn tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng. Tang thi bốn phía khôi
phục lại bản sắc thị huyết, ào ào đánh về phía hắn, băng đạn trong tay
hắn không ngừng bị bắn rớt, Tề Duyệt đứng phía sau đành phải bỏ ra một
băng đạn mới đưa cho hắn.
Phương Triệu Vũ ở phía sau cũng liều
mạng nổ súng, bọn họ một đường đánh một đường chạy. Phía trước bỗng
nhiên xuất hiện vài con tang thi, Trần Hạo vừa vặn hết đạn, mắt thấy
tang thi lao về phía mình, hắn giơ súng đập vào con tang thi gần nhất.
Mấy con tang thi khác nhân cơ hội chui qua, hắn lại dùng chân đá bay một con, vừa quay đầu, lại nhìn thấy hai hàm răng cơ hồ đã biến thành mũi
nhọn của tang thi hung tợn cắn tới cổ mình. Trần Hạo vội vàng trốn về
phía sau, Tề Duyệt đứng sau hắn lập tức bị bại lộ dưới miệng tang thi.
Tề Duyệt nhất thời không kịp phản ứng, mắt thấy miệng rộng của tang thi
đã sắp cắn về phía bản thân, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, tuyệt vọng
nhắm mắt lại. Phía xa truyền đến tiếng súng, tang thi trước mặt Tề Duyệt bị bắn vỡ đầu, máu đỏ nhiễm đen bắn đầy lên mặt nàng. Tề Duyệt chưa hết hoảng hốt mở to mắt, nhìn thấy xa xa Tiêu Diệu đang cầm súng ngắm về
phía nàng.
"Ta kháo! Thực kích thích! !" Tráng Tử rốt cục cũng
chạy ra khỏi bầy tang thi, hắn thở phì phò nhảy vào trong thùng xe tải,
lại lôi kéo thanh niên da ngăm đen đi phía sau lên xe, hắn vỗ ngăn cửa
sổ thủy tinh nhỏ nằm sau tay lái, vẫn mang theo cảm giác say hỏi Tiêu
Diệu: "Xe tải này có thể chạy được không?"
"Không thể, bình xăng còn rất ít, chạy được không xa." Tiêu Diệu đáp.
Tráng Tử khoa trương rên một tiếng, lại đem một nữ sinh tóc quăn kéo lên xe,
hắn bỗng nhiên đối với tang thi đàn phía xa hô to một tiếng: "Ngươi xem
ngươi xem, nơi đó có chút không thích hợp, giống như có người!"
Tiêu Diệu nhìn qua, thấy đại phiến tang thi ở bên đường phía Bắc đang di
động, tựa hồ phát hiện con mồi mới: "Hình như có người may mắn sống sót
muốn từ nơi đó lao ra... Có lẽ là những người ở trấn Hoài Vũ."
"Nha! ! ! Bọn họ sao không đến sớm một chút! ! Tang thi đều bị chúng ta đánh
chết không ít, đúng là nhặt được tiện nghi! !" Tráng tử lại kêu rên.
Tiêu Diệu không nói chuyện, nàng thấy Trần Hạo đã vọt tới phạm vi an toàn,
liền nhảy xuống mặt đường, tiếp tục chạy về phía trước. Trên đất trừ bỏ
tuyết chính là thi thể, mơ hồ, nàng nhìn thấy đằng sau vài tòa nhà cao
tầng phía trước lại xuất hiện lại xuất hiện một mảnh đầy tang thi trông
như dòng thủy triều đen cuồn cuộn. Trong thành phố này không chỉ có một
tảng đá màu đỏ, bất quá thành phố K có hình tam giác, vừa rồi đã chạy
qua một khu vực hẹp, tiền phía trước có vẻ dễ dàng đi qua, vô luận như
thế nào cũng đã lao ra được khỏi đoạn đường khó khăn nhất, lần này phá
vây so với nàng dự đoán còn dễ dàng hơn gấp bội, điều này vẫn là đáng
được ăn mừng.
Trần Hạo vẻ mặt chật vật từ đằng sau chạy tới, hắn
bỗng nhiên nói: "Phía tây là đường sắt, chúng ta hiện tại không có xe,
không bằng lên cầu vượt đường sắt, dọc theo đường ray đi một đoạn có thể vòng qua đám tang thi phía trước, đến lúc đó lại xuống đường ray đi về
phía nam là có thể đến chỗ tránh nạn quân khu thành phố L!"
"Dưới đường ray đều là phế tích, phải đi rất lâu! Hơn nữa cũng dễ lạc đường,
không bằng tìm mấy chiếc xe từ thành biên chạy ra!" Phương Triệu Vũ nói.
"Vẫn là đi vòng đi, ta cảm thấy đi bộ an toàn hơn." Tề Duyệt nói, trải qua
tràng đánh chiến tang thi phá vây vừa rồi, nàng đã bị dọa vỡ mật, giờ
phút này nàng chỉ hy vọng không phải đối mặt với tang thi. Tuy rằng đi
bộ sẽ lãng phí thật nhiều thời gian, nhưng là so với cùng tang thi mặt
đối mặt, nàng tình nguyện hao tốn thêm mười ngày đi đường.
Nữ
sinh tên là Phương Phương theo phía sau nàng cũng muốn đi bộ, Tiêu Diệu
phát hiện nàng hiện tại đã trầm ổn hơn rất nhiều so với buổi tối hai
ngày trước. Hơn nữa xem tốc độ nàng chạy bộ, nàng hẳn là cũng là một dị
năng giả hệ tốc độ, khó trách thời điểm hôm kia Trịnh Khôn đánh nhau
cùng tang thi cấp ba, nàng có thể nhân cơ hội chạy đi.
Trần Hạo thấy mọi người bất đồng ý kiến, liền nhìn về phía Tiêu Diệu, Tiêu Diệu đang vội, lựa chọn lái xe phá vây.
"Tráng Tử ca, đằng kia có chó!" Thanh niên da ngăm đen bỗng nhiên có chút hưng phấn kêu lên, ngón tay hắn chỉ về phía một con chó đang lung lay thoáng động trên mặt đường phía trước.
Tráng Tử kêu: "Bắt nó lại, bắt
nó lại đem nướng ăn! Lão tử mấy ngày rồi chưa được ăn thịt !" Hắn nói
xong liền lao về phía con chó, nhưng lúc chạy đến cách nó hai thước lại
bị dọa đến oa một tiếng kêu to, cảm giác say trong đầu bị đẩy lui vài
phần.
Đó là một con chó cỡ trung, da lông màu vàng bong tróc
loang lổ, lộ ra cơ thịt màu đỏ nhiễm đen, mắt nó tràn ngập tơ máu, nhìn
thấy Tráng Tử lao tới liền nhe răng gầm nhẹ, nước miếng đỏ đen từ trong
kẽ hở răng nanh chảy ra.