Trần Hạo trơ mắt nhìn xe của Tiêu Diệu đi xa, lại quay đầu nhìn chín người
một chiếc xe phía sau, khuôn mặt nhất thời lạnh lẽo, một chiếc xe việt
dã vô luận thế nào đều không thế chứa nhiều người như vậy.
Hắn
mang theo Phương Triệu Vũ lên xe của Tráng Tử phản hồi vùng biên thành
phố K tìm kiếm một chiếc xe khác. Thời điểm còn cách thành phố K mấy km
lộ trình, từ hướng thành phố lao ra một chiếc xe SUV, Phương Triệu Vũ
tiến lên đón xe, lại thiếu chút nữa bị đụng bay.
"Ta xx mẹ ngươi!" Phương Triệu Vũ mắng to chiếc SUV thiếu chút nữa đụng vào mình.
Người lái xe theo kính sau lạnh lùng liếc mắt nhìn Phương Triệu Vũ một cái,
cười lạnh cho xe chạy về phía trước. Nếu giờ phút này Tiêu Diệu có mặt ở đây, nhất định sẽ thật giật mình, bởi vì người lái chiếc xe này dĩ
nhiên lại là Triệu Kiệt đã sớm bị nàng lãng quên đến sau đầu.
——— —————— —————— ————
Một con bươm bướm trong rừng mưa nhiệt đới khu vực sông Amazon tại Nam Mĩ,
ngẫu nhiên vỗ cánh vài cái, có thể tại hai tuần sau khiến cho nước Mĩ
xảy ra một trận lốc xoáy.
Tiêu Diệu trọng sinh cũng như bươm bướm vỗ cánh, bất tri bất giác gây ảnh hưởng đến vận mệnh của rất nhiều người.
Trong đó chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là Triệu Kiệt cùng đám người trong phòng bếp căn tin.
Sau khi Tiêu Diệu trọng sinh, trong lúc vô ý đã cứu Phương Nhã Lan, Tôn Thông, cùng với Chu Lâm mẫu tử vốn đã phải chết.
Sau này bởi vì Phương Nhã Lan, đoàn người Triệu Kiệt đi tới căn tin sớm hơn hai ngày, mà bởi vì Tiêu Diệu mang đi tuyệt đại đa số đồ ăn trong căn
tin, Triệu Kiệt không thể không đối mặt với đói khát. Triệu Kiệt là tên
mãng phu, Khang Tư Thành lại là hồ ly, hắn và Tôn Thông cùng nhau giựt
giây Triệu Kiệt trốn ra bên ngoài. Lại nói tiếp bọn họ cũng may mắn,
trước khi nhóm người đầu tiên bị tang thi cắn chết phát sinh biến dị
chạy ra khỏi vườn trường, vừa vặn đi theo con đường thoát thân của Tiêu
Diệu.
Khi đó Triệu Kiệt đã chết mất hai tên thủ hạ, Chu Lâm bị
thương, Lưu Quyên đã chết, vốn Hứa Dương hẳn là sống lâu nhất cũng đã
chết...
Thật nhiều việc đều trong bất tri bất giác hoàn toàn cải biến phương hướng.
Triệu Kiệt vốn nên chạy trốn tới phương bắc lại bởi vì được Tôn Thông cung
cấp tin tức đã buông tha cho căn cứ số sáu và căn cứ số bảy tại phương
bắc, lựa chọn căn cứ số ba tại thành phố L thuộc tỉnh H. Cho nên sau khi Tiêu Diệu thoát khỏi vườn trường chạy đi, đám người Triệu Kiệt cũng đi
theo lộ tuyến đồng nhất với nàng, ngay ngày thứ hai Tiêu Diệu tới trấn
Hoài Vũ, xe của bọn họ cũng tiến nhập trấn.
Khang Tư Thành giảo
hoạt đề nghị Triệu Kiệt xác nhập đội ngũ cùng Đường Kim Đống. Ngô lão
hán đầu lĩnh trấn nhỏ bởi vì tiếp nhận sự trợ giúp của Đường Kim Đống,
lại chịu ảnh hưởng của hắn liền đem đoàn người Triệu Kiệt cũng trở thành người tốt, làm thời điểm Triệu Kiệt đáp ứng dẫn bọn hắn cùng nhau rời
khỏi trấn, bọn họ cho rằng đã thấy được hi vọng. Bọn họ suốt đêm thanh
lý tuyết đọng trên đường, lại trợ giúp Triệu Kiệt dẫn quái, không nghĩ
tới khi bọn hắn đem tang thi dẫn đi, Triệu Kiệt lại bỏ lại bọn họ tự
mình chạy thoát...
Bị bỏ lại với người trấn Hoài Vũ còn có người bị thương cùng nữ nhân mà Triệu Kiệt luôn luôn coi là trói buộc.
Giờ phút này, người bị hắn bỏ lại đang lâm vào tuyệt vọng khổ chiến trên đường cái cách tảng đá màu đỏ kia khoảng mấy ngàn mét.
"Đứng thành một vòng! Đứng thành một vòng! ! Không được loạn! ! Không được
lui về phía sau! ! Tiến lên! Đánh!" Đường Kim Đống cùng Ngô Hiểu Long hô to.
Bọn họ cùng hai mươi mấy người đã thức tỉnh dị năng và những nam nhân có thể trạng tốt đứng hợp lại thành vòng tròn, mười mấy người
không có sức chiến đấu được bảo hộ ở bên trong, gần bốn mươi cá nhân cầm vũ khí khàn giọng gào thét lao ra bên ngoài. Ánh mắt Ngô Hiểu Long phủ
kín tơ máu, hắn nhìn thấy lại có thêm một đồng bạn bên cạnh bị tang thi
cào rớt thịt, kiên trì không được té trên mặt đất. Đường Kim Đống lại
không rảnh kéo hắn, chỉ có thể hô to : "Đứng lên! Đứng lên, mau dựa vào
nhau!! Đừng để tang thi vọt vào trong! !" Tuy rằng tang thi nơi này đã
bị Tiêu Diệu và đoàn người Trần Hạo giết chết không ít, nhưng đối với
đám người không có súng ống như Đường Kim Đống vẫn là nhiều lắm... Dưới
sự vây công của gần một ngàn con tang thi chung quanh, bọn họ tựa như bè gỗ trôi trên biển, tùy thời chìm nghỉm.
"Ba ba! Ba ba cứu con
với! !" Vòng chiến đấu lại bị tang thi cắn ra một chỗ hổng, Đường Dĩnh
thấy hai con tang thi trước mặt bổ nhào vào bản thân, luống cuống hô to. Nàng luôn luôn được Đường Kim Đống bảo hộ rất tốt, thế nên lúc lâm vào
tuyệt cảnh, nàng trừ bỏ kêu cứu cũng không làm ra được động tác gì khác. Đường Kim Đống vừa đi nghĩ cách cứu viện vài người phía trước, không
nghĩ tới thời điểm quay đầu lại, con gái mình đã bị ba con tang thi vây
quanh. Mắt thấy móng vuốt tang thi chụp vào khuôn mặt non nớt của con
gái, Đường Kim Đống gấp đến muốn điên rồi. Bên cạnh hắn có một lão nhân
đang bị hai con tang thi ôm lấy cắn xé, lão nhân thống khổ giữ chặt đùi
Đường Kim Đống, biểu cảm tràn ngập cầu xin: "Cứu ta với! Van cầu ngươi
cứu ta ra ngoài!"
Đường Kim Đống mắt đỏ hồng đá lão nhân sang một bên, liều lĩnh chạy về phía Đường Dĩnh, nhưng bởi vì khoảng cách quá
xa, vẫn là không còn kịp rồi.
Một thanh niên mặc y phục bảo vệ
bỗng nhiên từ phía sau Đường Dĩnh lao tới đá bay tang thi trước mặt
nàng, tiếp lại một cước đem tang thi bên cạnh đá văng ra. Khuôn mặt
Đường Dĩnh bị móng vuốt tang thi cào ra một vết thương thật dài, nàng
thống khổ bụm mặt ngồi xổm trên đất, Đường Kim Đống xông lên trước ôm
lấy nàng. Vị trí phía trước bởi vì thiếu đi sức chiến đấu của Đường Kim
Đống, rất nhanh đã bị tang thi đột phá. Vòng vây đội ngũ có trăm ngàn sơ hở bị đánh tan, vài người không có sức chiếc đấu được bảo hộ bên trong
lập tức bị tang thi bắt lấy, trong đám người không ngừng vang lên tiếng
kêu rên tuyệt vọng thống khổ... Nam sinh mặc y phục bảo vệ kêu: "Quản
không nổi người khác, chúng ta nhanh chút lao ra đi!"
Thấy con
gái mình âu yếm bị thương, Đường Kim Đống đã không còn năng lực suy xét, hắn một tay ôm đường dĩnh, mắt đỏ hồng mạnh chém tang thi chung quanh.
"A! ! ! A! ! ! Rống! !" Tiếng la tuyệt vọng, tiếng kêu thống khổ thảm
thiết, tiếng hét phẫn nộ của nhân loại cùng tiếng tru hưng phấn của tang thi hòa vào nhau, tạo thành cảnh tượng luyện ngục khiến con người tuyệt vọng.
Trước khi cạn kiệt hết một tia khí lực cuối cùng, Đường
Kim Đống rốt cục mang theo nữ nhi chạy thoát khỏi thi đàn. Hắn ngồi xổm
trên đất, phát hiện cùng hắn trốn ra được chỉ có hai người —— cảnh sát
Vương Vĩ, còn có thanh niên mặc y phục bảo vệ rộng rãi, mũ che khuất nữa mặt kia.
"Dung Dung đâu? Em gái ta đâu?" Đường Kim Đống hỏi.
Vương Vĩ lắc đầu, Đường Kim Đống quay trở lại, gặp được Ngô Vũ và Ngô Hiểu
Long ở trấn Hoài Vũ, đồng hành cùng bọn họ là một thanh niên gầy yếu
cùng mẹ của hắn, cuối cùng hắn lại tìm được người mỗi lần bị thương đều
có thể khôi phục rất nhanh - Tôn Âm Âm.
Tôn Âm Âm nói Đường Dung
đã chết, Đường Kim Đống tuyệt vọng khóc rống lên. Hắn vốn có cơ hội trốn thoát, lại mang theo người trong xe quay trở lại cứu người... Kết quả
không có cứu ra được càng nhiều người, ngược lại hại chết em gái của
mình. Hắn định vọt vào thi đàn tìm Đường Dung, lại bị thanh niên mặc y
phục bảo vệ ngăn cản: "Đừng đi ..."
Đường Kim Đống cũng biết em
gái đã không thể tìm về, hắn nằm trên tuyết khóc lớn, Ngô vũ đã mất đi
gia gia cũng ở bên cạnh nỉ non. Ngô Hiểu Long bỗng nhiên bắt lấy thanh
niên gầy yếu bên cạnh hô lớn: "Đều tại nhóm người các ngươi! ! Khốn
kiếp, đều là do các ngươi làm hại! !"
——— —————— —————— ————
Có Tiêu Diệu một đường phía trước thanh lý rất nhiều tang thi, có kế sách
âm hiểm của Khang Tư Thành, hơn nữa còn có vận khí may mắn thuộc loại ma quỷ, Triệu Kiệt tới được chỗ tránh nạn thành phố L còn sớm hơn cả Trần
Hạo.
Buổi chiều 7 giờ 55 phút ngày 1 tháng 1 năm 2013.
Đám người Triệu Kiệt bị chiến sĩ tại chỗ tránh nạn chặn lại ở phía ngoài
nhà tù, từ sau khi phóng xạ phát sinh vào giữa trưa, bên trong quân khu
lại xuất hiện tân biến dị giả. Quân khu vừa mới ổn định lại một chút
liền tuyên bố nghiêm lệnh, người sống sót mới đến phải trải qua một cuộc kiểm tra sức khoẻ nghiêm cẩn, hơn nữa phải nộp lên số lượng lương thực
nhất định, bằng không cấm đi vào, hơn nữa người muốn tiến vào quân khu
trước hết phải ở bên ngoài quân khu cách ly ba ngày.
Triệu Kiệt
mắng vài câu, một hàng sáu người xuống xe đi vào khu cách ly lâm thời.
Đây là một vùng đất tràn đầy tuyết đọng được lưới sắt bao quanh nằm phía ngoài nhà tù quân khu, một loạt lều trại quân dụng được dựng tại đó,
trừ bỏ lều trại, xa xa còn có mấy trăm thi thể chất đống với nhau, thi
thể tang thi ở bên ngoài lưới sắt càng là tùy ý có thể thấy được.
Triệu Kiệt mang theo người đến gần lều trại, bỗng nhiên nhìn thấy từ trong
lều trại ngoài cùng bên trái đi ra một nữ hài trẻ tuổi thanh tú xinh
đẹp, Khang Tư Thành đi theo phía sau Triệu Kiệt bỗng nhiên nói nhỏ mấy
câu bên tai hắn, Triệu Kiệt lập tức xoay người cúi đầu. Sau khi nữ sinh
kia từ bên cạnh đi qua, hắn hỏi Khang Tư Thành: "Nàng chính là nữ hài mà Chu Lâm nói dùng mặt tượng phật bảo bối thu hết đồ ăn?"
"Đúng
vậy!" Khang Tư Thành khẳng định gật đầu. Bộ dáng Tiêu Diệu so với mười
ngày trước gầy yếu đi rất nhiều, vóc người biến cao, thoạt nhìn so với
mười ngày trước càng khiến người chú ý. Hắn đến bây giờ còn chưa quên
được ánh mắt có phần điên cuồng kia của Tiêu Diệu, không biết vì sao hôm nay nhìn thấy, cỗ nhuệ khí trên người Tiêu Diệu kia lại yếu bớt .
"Không nghĩ tới nàng cũng chạy đến nơi đây ." Triệu Kiệt híp mắt nhìn chằm
chằm bóng lưng Tiêu Diệu, hỏi Khang Tư Thành: "Lương thực chúng ta mang
theo không còn thừa lại bao nhiêu, có biện pháp nào đem mặt tượng phật
của nàng đoạt lấy không?"
Khang Tư Thành suy tư một lúc lâu mới
nói: "Dù sao đây cũng là chỗ tránh nạn, ta trước vụng trộm nhìn chằm
chằm nàng, rồi sẽ có cơ hội ."
Tiêu Diệu không có nghe được cuộc
đối thoại của đám người Khang Tư Thành, nhưng nàng cảm giác được phía
sau truyền đến ánh mắt không có hảo ý. Nàng quay đầu, nhìn thấy năm nam
nhân mang theo một nữ nhân đi vào một lều trại cuối cùng bên phải trong
khu cách ly.
Mấy chiếc xe thiết giáp được đắp bao cát lâm thời
phong tỏa mặt đường phụ cận, có chút giống tường thành trong chiến tranh cổ đại, trên tường cao quân khu có hai ngọn đèn đang sáng, hẳn là được
cung cấp năng lượng từ máy phát điện quân khu. Dưới ánh đèn mỏng manh,
Tiêu Diệu thấy trên tường có gắn sáu giá súng máy, sau mỗi giá súng máy
đều thủ hai gã quân nhân.
Vốn định tới nơi này tìm cái điện thoại lại thuận tiện nghỉ ngơi một đêm, không nghĩ tới đại môn chỗ tránh nạn
còn không thể vào được.
Tiêu Diệu ở ngoài cửa lớn quân khu lắc lư vài phút, tìm địa phương không có người tiến vào không gian, từ trong
không gian lấy ra mấy phần đồ ăn cùng ba hộp thuốc lá Hồng Tháp Sơn.
"Tiêu Diệu!" Khi Tiêu Diệu đang cầm thuốc lá chuẩn bị đi hối lộ bảo vệ trông
coi quân khu, một thanh âm trầm thấp gọi nàng lại, nàng quay đầu, dĩ
nhiên lại là đoàn người Trần Hạo.
"Đúng là duyên phận! Mới tách ra liền gặp lại được ngươi !" Tráng Tử hô lớn.
Trần Hạo cũng có vẻ thật cao hứng, hắn bước nhanh đi đến trước mặt Tiêu
Diệu: "Ngươi vừa rồi chạy quá nhanh, có chuyện ta cũng chưa kịp nói, may mắn lại gặp được ngươi ."
Không thể không nói đặc quyền giai cấp có đôi khi vẫn là có chút năng lực, nửa giờ sau, Tiêu Diệu theo Trần
Hạo tiến nhập chỗ tránh nạn quân khu thành phố L. Một thiếu úy tên Tiểu
Cai lái xe đưa đoàn người Tiêu Diệu đến một tiểu dân khu, trừ bỏ Tiểu
Cai, sau xe còn ngồi thêm hai binh lính súng vác vai, đạn lên nòng, ánh
mắt bọn họ thủy chung nhìn chằm chằm đoàn người Tiêu Diệu. Tiêu Diệu chú ý tới súng của bọn họ đều mở khóa bảo hiểm, tựa hồ tùy thời chuẩn bị
bắn.
Xe chạy được nửa giờ, Tiểu Cai sắc mặt thật mỏi mệt, trong
thanh âm lộ ra tinh thần sa sút, hắn vừa lái xe vừa nói: "Vài cái tiểu
khu bên ngoài quân khu đều được chúng ta thanh lý ổn thỏa, làm thành chỗ tránh nạn lâm thời, giữa trưa hôm nay bỗng nhiên lại xuất hiện vài con
động vật biến dị, heo nuôi nhốt trong khu hậu cần cũng đều bị biến dị,
dân khu nơi đó đã chết thật nhiều người, bên này cũng nhiễu loạn rất
lớn. May mắn tư lệnh của chúng ta xử lý kịp thời, nếu các ngươi đến sớm
hơn một chút chúng ta cũng không nhận nổi các ngươi, đến địa phương này, sẽ có bác sĩ kiểm tra sức khoẻ cho các ngươi, sau đó các ngươi sẽ ở lại tiểu khu cách ly, trong vòng 3 ngày không được tùy ý đi lại. Tư lệnh
viên hạ nghiêm lệnh, tuy rằng các ngươi thân phận đặc thù, nhưng cũng
không thể rối loạn quân quy."