Tận Thế Ca

Chương 56: Chương 56




"Thực xin lỗi... Thực xin lỗi, ta thật sự không còn cách nào... Ta..." Lão Vương còn chưa nói xong, đã bị Lí Tuấn Nghĩa cho một bạt tai, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống.

"Nếu Lộ Khả đã chết ta nhất định khiến ngươi đền mạng cho nàng, còn có đứa con gái ngu ngốc này của ngươi nữa, các ngươi cùng đi chết đi! !" Lí Tuấn Nghĩa vừa mắng vừa mạnh mẽ đánh vài cái.

Thời điểm Tiêu Diệu dẫn Lộ Khả quay trở lại nơi quân đội đóng quân cũng không có mang theo Lí Tuấn Nghĩa cùng hai đứa nhỏ, cho nên Lí Tuấn Nghĩa tới nơi đóng quân trễ hơn so với Lộ Khả, hắn vừa đến nơi đóng quân liền biết Lộ Khả đang trong tình huống nguy hiểm, tùy thời có thể mất mạng. Nghĩ đến cảnh tượng lúc trước Lộ Khả cả người đầy máu tươi, ruột cũng muốn rớt ra ngoài, Lí Tuấn Nghĩa hận nghiến răng nghiến lợi, hắn chạy theo con đường Tiêu Diệu cùng Trịnh Khôn mở ra mà đến, trên đường không có nhìn thấy lão Vương, liền đoán được lão Vương cũng nhất định còn sống chạy trốn tới nơi này, cho nên đi chung quanh hỏi thăm, lại dò xét mấy gian nhà dân ở phụ cận, không nghĩ tới thật sự túm được lão Vương xấu hổ trong lòng không dám thò đầu ra ngoài...

Thời điểm đối mặt tang thi cấp ba, Lí Tuấn Nghĩa bị dọa không dám xông lên trước cứu Lộ Khả, điểm này hắn luôn luôn thật tự trách, hắn đem loại cảm xúc này gia tăng trút xuống đầu lão Vương, càng tự trách bản thân lại càng hận lão Vương, cảm xúc mãnh liệt giúp hắn chống đỡ, một bàn tay hắn gắt gao giữ chặt cổ áo lão Vương, tay kia thì nắm thành quyền không ngừng đấm lên mặt lão, một con mắt của lão Vương bị đánh đến không mở ra được, máu mũi phun ra như suối, bắn tung tóe đầy tay Lí Tuấn Nghĩa.

"Đủ rồi! Làm gì vậy! Lão nhân lớn tuổi như vậy mà ngươi cũng đánh!" Một tiểu binh bỗng nhiên từ đằng sau đi tới, một bàn tay giữ chặt lão Vương, tay kia thì đẩy Lí Tuấn Nghĩa lui về sau mấy bước.

Lí Tuấn Nghĩa té ngã trên mặt đất, run rẩy vài cái không có đứng lên.

"Hắn không phải là người! Hắn đẩy người khác ra cho tang thi ăn, binh đại ca, anh đừng che chở hắn!" Lí Lượng ở bên cạnh kêu.

Tiểu binh ánh mắt trợn trừng, phóng xạ bùng nổ hơn hai mươi ngày, mọi người đều dưới tình huống không hề chuẩn bị tâm lý bị đẩy lên một kỷ nguyên mới đầy khủng bố, nguy cơ mỗi ngày đều có thể chết khiến tinh thần của đám binh lính ngày càng khẩn trương, hận ý cùng sợ hãi của bọn họ đối với tang thi càng cao đến tột đỉnh, tiểu binh trước mắt nghe được lão Vương đẩy người về phía tang thi, mạnh mẽ buông lão Vương ra: "Ta hận nhất là loại người như vậy, nếu ở trong doanh chúng ta ngươi phải bị bắn chết!"

Lão Vương ôm lấy tiểu binh chân: "Là ta không đúng, ta không đúng, nhưng ta không thể chết được... Ta là nghiên cứu viên thuộc Sở nghiên cứu tân năng nguyên ở Tây Bộ, ta là nhân tài, ngươi nói cho trưởng quan của các ngươi, cứu ta với, ta... Ta về sau sẽ lập công chuộc tội, ta sẽ vì quốc gia cống hiến, thế giới này không thể không có người tài giỏi như ta, ngươi đừng để cho hắn đánh chết ta!"

Tiểu binh nghe nói như thế, chỉ vào Lí Tuấn Nghĩa: "Đánh cũng đã đánh rồi, hắn cũng lớn tuổi như vậy, ngươi về sau đừng tìm hắn gây phiền toái nữa!"

Lí Tuấn Nghĩa vẫn như cũ đỏ hồng mắt, Tiêu Dương đứng ở bên cạnh xem, nàng phát hiện Lí Tuấn Nghĩa gần đây biểu hiện ra thật đặc biệt nhiệt tình cùng quan tâm Lộ Khả, hắn hẳn là thật sự thích Lộ Khả, là loại thích của tình yêu nam nữ, nàng vỗ vỗ bả vai Lí Tuấn Nghĩa: "Lộ Khả hẳn là có thể cứu được, đừng nôn nóng, vạn nhất nàng chết rồi, ngươi có thể giết con gái của hắn đền mạng, một mạng đổi một mạng, ngươi hiện tại đánh hắn cũng vô dụng."

Thanh âm Tiêu Dương nói chuyện không lớn, lão Vương cùng con gái hắn cũng không nghe được, Tiêu Diệu cùng Trịnh Khôn lại nghe thấy.

Tiêu Diệu nhìn chằm chằm lão Vương, trong lòng đối với cái loại nghiên cứu tân năng nguyên hắn nói có chút tò mò, Trịnh Khôn khi nghe thấy nghiên cứu tân năng nguyên cũng giật giật môi, hắn nhìn về phía Tiêu Diệu, vừa vặn Tiêu Diệu cũng nhìn về phía hắn, hắn đi lại thấp giọng nói: "Người này hữu dụng, khoảng thời gian trước ta có gọi điện thoại cho cha, ông ấy nói những nhà khoa học hàng đầu trong nước sau phóng xạ đều được hộ tống đến Tây Bộ, hiện tại có thể sống sốt không được mấy người, cô khuyên nhủ Tiêu Dương, về sau đừng tìm cha con bọn họ gây phiền toái, nhân viên nghiên cứu khoa học về sau cũng không dễ tìm."

Tiêu Diệu từ chối cho ý kiến chau chau mày, hỏi tiểu binh phía trước: "Doanh trưởng của các ngươi ở đâu?"

"Doanh trưởng vừa rồi ở tiền tuyến giúp đỡ người bị thương, cũng sắp trở về rồi." Tiểu binh vừa dìu lão Vương ngồi xuống bên cạnh vừa trả lời vấn đề của Tiêu Diệu.

Doanh tưởng hắn nói chính là lão quan quân phụ trách đội cứu viện này, chính là vị thiếu tá ngày hôm qua cùng Tiêu Diệu tán gẫu hơn nữa hút một điếu thuốc của Tiêu Diệu, trừ bỏ cứu viện cùng chữa bệnh hắn cũng phụ trách vận chuyển xăng dầu trong bộ đội, duy tu* cùng tiếp viện, tiếp tế hậu cần.

Tiêu Diệu từ trong túi lấy ra một bịch sữa đưa cho tiểu binh: "Các ngươi lần này mang theo nhiều đồ tiếp tế, tiếp viện lắm sao? Từng binh lính đều được trang bị vũ khí gì?"

Tiểu binh kinh hỉ tiếp nhận sữa, nhanh chóng mở ra đưa tới bên miệng, vừa uống vừa nói: "Trang bị của chúng ta là tốt nhất hiện tại, từng binh sĩ đều được trang bị theo tiêu chuẩn quốc tế..." Hắn còn chưa nói xong, trên lưng liền vang lên một trận tạp âm sàn sạt, Tiêu Diệu nhìn thấy tiểu binh lấy xuống một cái bộ đàm từ trên lưng nói nói mấy câu.

Tiểu binh xoay người định đi, Tiêu Diệu vội vàng kéo hắn lại: "Loại bộ đàm này các ngươi mỗi người đều có trang bị sao? Có hiệu quả chống quấy nhiễu tốt không?" Nàng ngày hôm qua liền chú ý tới quân đội có người sử dụng bộ đàm, khi đó nàng chính là kinh ngạc vì nghiên cứu khoa học ở thủ đô phát đạt hơn nhiều so với phương Bắc, bởi vì ở căn cứ phương Bắc phải mấy tháng sau mới có thể nghiên cứu ra thiết bị vô tuyến trò chuyện trong khoảng cách ngắn, bởi vì nàng ngày hôm qua tương đối lo âu, cũng vô tâm nghĩ tới, hiện thời gặp được chị, nàng cảm thấy loại bộ đàm này nhất định phải có hai bộ.

Tiểu binh vội vàng nói: "Bộ đàm này thiết bị điện từ chống quấy nhiễu vừa mới được nghiên cứu ra, hiệu quả truyền tin cũng ổn, lúc chúng ta xuất phát vừa được trang bị mấy chục cái... Cái này của ta là vừa mới được chú ta cho." Hắn nói xong lời này liền bỏ chạy .

Xa xa truyền đến tiếng động cơ ô tô, hai chiếc xe quân đội chạy trong bóng đêm mờ nhạt đến gần nơi đóng quân của đội cứu viện, xe dừng lại, vài cái cáng được người nâng từ trên xe xuống, tiểu binh vội vàng đón đỡ, Tiêu Diệu nhìn thấy người bị nâng xuống xe đều là quan quân, hai người trong đó thương thế khá nặng, máu tươi từ trên cáng nhỏ xuống mặt đất... Xem hình dạng của miệng vết thương không giống như bị cắn, mà như là bị xé ra, Tiêu Dương đi tới hỏi: "Đây là bị tang thi gì cắn? Sao miệng vết thương lại lớn như vậy?"

"Hẳn là tang thi lực lượng cào trúng, tang thi cao cấp thích bắt lấy người trước rồi mới cắn, em thấy bọn họ hẳn là lại gặp phải tang thi cấp ba, bằng không sẽ không bị tang thi cận thân cào trúng." Nàng sợ người khác nghe được, khẽ nói bên tai Tiêu Dương.

Nơi đóng quân bắt đầu hỗn loạn, Tiêu Diệu cùng Tiêu Dương đợi đến 7 giờ tối mới nhìn thấy lão quan quân phụ trách hậu cần, trong lúc chờ đợi Tiêu Diệu nghe được rất nhiều tin tức mới, binh lính phía trước thật sự lại gặp tang thi cao cấp, hơn nữa không chỉ có một con, chúng nó vọt tới giữa bộ đội, giết gần năm mươi người...

Thời điểm Tiêu Diệu nhìn thấy lão quan quân phát hiện trên mặt của hắn tràn ngập phẫn nộ, hắn vừa thấy được Tiêu Diệu liền chủ động hô: "Có còn thuốc lá không? Cho ta hai điếu."

Tiêu Diệu đưa hộp thuốc cho lão quan quân, lão quan quân rút ra một điếu đưa đến bên miệng, lại lấy ra bật lửa trên người, tay hắn không ngừng phát run, lay nửa ngày cũng đốt không cháy, Tiêu Diệu lấy ra bật lửa của bản thân giúp lão quan quân đốt thuốc, lão quan quân cau mày hút một hơi thật sâu, lại đem khói thuốc ngậm ở trong miệng hơn nửa ngày mới nhổ ra, sắc mặt của hắn đẹp hơn một ít, giơ giơ thuốc lá ở trong tay lên: "Thuốc lá này cho ta đi, ta cho ngươi hai bao bánh quy áp súc."

Tiêu Diệu lắc đầu: "Không cần, nửa bao thuốc lá mà thôi, tặng cho ngươi." Nàng nói xong lời này liền đặt mấy cái túi xuống dưới chân lão quan quân: "Ta hôm nay tìm được rất nhiều thực phẩm cấp đông, mấy thứ này không dễ bảo tồn, chúng ta cũng ăn không hết, bộ đội các ngươi mỗi ngày đều tiêu hao rất nhiều đồ ăn, binh lính lại cần nhiệt lượng, số thịt này ta muốn dùng để đổi thực phẩm áp súc cùng quân bị của các ngươi."

Lão quan quân có chút kinh ngạc mở túi ra, nhìn đến bên trong chứa đầy thịt heo, thịt bò, còn có chút thịt gà và tôm được đóng gói chân không, hắn cầm lấy một miếng thịt ngửi ngửi, tuy rằng không còn tươi, nhưng được bảo tồn phi thường tốt, hoàn toàn không thay đổi chất, hắn từ sau khi phóng xạ xảy ra vẫn chưa được ăn đồ ăn cùng thịt, gần đây mỗi ngày đều ăn bánh quy, uống nước lạnh, ngẫu nhiên ăn mấy ngụm cơm quân dụng, miệng đều sắp nhạt như mỏ chim rồi, hắn có chút kích động hỏi: "Số thịt này ngươi tìm được ở đâu?"

"Chúng ta ở trên đường gặp được một chiếc xe vận chuyển thực phẩm." Tiêu Dương từ sau đi lên nói, lão quan quân lăng lăng nhìn Tiêu Dương, lại nhìn Tiêu Diệu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì lại hỏi Tiêu Diệu: "Ngươi buổi sáng không phải là đã đi rồi sao, thế nào lại trở lại? Còn có ai đây? Là người mới được quân doanh chúng ta cứu về sao?" Ánh mắt hắn nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương lộ ra một khuôn mặt tươi cười: "Ta ở bên kia thành phố gặp phải tang thi, vừa vặn được Tiểu Diệu cứu, một người bạn của ta bị trọng thương, đưa tới nơi này cứu trị, tại thời điểm nguy hiểm này lại gặp được quân giải phóng, thật sự là may mắn của chúng ta."

Lão quan quân nghe thấy lời nói của Tiêu Dương, sắc mặt lại thư hoãn: "Đương nhiên rồi, quốc gia bồi dưỡng chúng ta là vì..." Hắn nói tới đây bỗng nhiên nghĩ đến tang thi phía xa cùng với binh lính vừa mới chết, lời nói phía sau rốt cuộc lại không nói được, hắn mở cả ba cái túi ra, theo thứ tự kiểm tra một chút, hỏi: "Số thịt này được giữ trong xe container sao? Có chắc chắn không? Có bị tang thi đi vào không?"

Tiêu Dương nói: "Không có... Nếu quả có tang thi chúng ta cũng không dám chạm vào, container rất chắc chắn, ngươi xem hình dạng số thịt này là biết, đều rất sạch sẽ."

Lão quan quân gật gật đầu, bỗng nhiên cầm lấy một khối thịt tươi dùng miệng cắn một miếng nhỏ, nhai mấy cái, nói: "Như vậy đi, số thịt này chúng ta thu, ta cũng không chiếm tiện nghi của các ngươi, cho các ngươi mười thùng bánh quy áp súc lớn, lại cho các ngươi mấy thùng nước, thế nào?"

"Nước chúng ta không cần, bánh quy áp súc ít một chút cũng được, chúng ta muốn phần quân dụng cho mười người, máy lọc nước, cục sạc năng lượng mặt trời hoặc là đèn pin sạc điện cầm tay, còn muốn máy phát điện cầm tay, một cái kính hồng ngoại nhìn được trong đêm, hai cây nõ, ta còn muốn hai bộ thiết bị thông tin các ngươi vừa mới nghiên cứu ra."

"Hả? Ngươi muốn cái đó làm gì?" Lão quan quân đầu tiên là kinh ngạc, theo sau lại nói: "Loại bộ đàm này chỉ có thể trò chuyện nội trong một km, cách xa hơn liền vô dụng, đối với ngươi phỏng chừng cũng không có chỗ dùng."

Tiêu Diệu lắc đầu: "Sẽ có, nếu ngươi đồng ý cho chúng ta hai bộ, chúng ta có thể bớt đi hai thùng bánh quy áp súc."

Lão quan quân nghĩ nghĩ, tự bản thân mang theo thiết bị cũng đủ dùng, vừa rồi lại chết đi vài quan quân có trang bị, theo lý thuyết hiện tại thế giới này đồ ăn so với cái gì cũng đều trọng yếu hơn, bộ đàm này trở lại thủ đô còn có rất nhiều, ánh mắt hắn đảo vài vòng: "Được! Đổi cho ngươi hai bộ, bất quá bánh quy sẽ không thể cho các ngươi tám thùng, chỉ có thể cho các ngươi bốn thùng, đây đã là cực hạn ."

"Sáu thùng bánh quy áp súc." Tiêu Diệu nói.

"Được rồi..." Lão quan quân gật đầu đồng ý: "Máy lọc nước cùng đèn pin chúng ta có rất nhiều, bất quá không có cục sạc năng lượng mặt trời, hai loại này có thể cho các ngươi hai mươi cái, máy phát điện cầm tay cho ngươi hai cái, thứ này chỉ có thể dùng để chiếu sáng, nõ cho ngươi một cây, tên chỉ có thể đưa năm mươi mũi, quân doanh chúng ta có một cái máy phát điện loại nhỏ chạy bằng xăng để đó không dùng ngươi có muốn không? Công suất 800W."

"Muốn!" Tiêu Diệu trong lòng vui vẻ, đồ ăn rất dễ tìm, máy phát điện tạm thời lại không dễ dàng tìm được.

Lão quan quân không nghĩ tới Tiêu Diệu thật sự muốn máy phát điện, hắn nói: "Vậy sẽ không thể cho các ngươi bánh quy."

Tiêu Diệu quay đầu nhìn về phía nơi đóng quân: "Không cần bánh quy, số thịt này ta sẽ lấy lại ba phần, thịt còn thừa đổi bốn bộ đàm của ngươi, một máy phát điện bằng xăng, hai cái lều trại quân dụng, cộng thêm hai cái kinh hồng ngoại nhìn trong đêm, hai cây nõ tám mươi mũi tên, ba cái kính viễn vọng, mười cái máy lọc nước, hai mươi cái đèn pin, hai cái máy phát điện cầm tay." Trịnh Khôn nghe được lời nàng nhịn không được ở phía sau cười rộ lên, hắn không nghĩ tới Tiêu Diệu bình thường không nói chuyện, thời điểm trả giả với người khác lại sắc bén như vậy.

Kỳ thực trải qua ba năm sống tại mạt thế, rất nhiều tài nguyên đều là quý giá khó cầu, Tiêu Diệu dưới tình huống có điều kiện cũng hi vọng thu thập được nhiều hơn một chút, nàng lại cùng lão quan quân cò kè mặc cả, nhường một điểm lợi, rốt cục đem toàn bộ thứ mình muốn trở về.

Trong không gian có tủ lạnh, lưu lại mấy chục kí thịt đóng gói chân không để ăn, mấy tháng sau đều có thể ăn thịt, Tiêu Diệu nghĩ như vậy, trong lòng lại nhẹ nhàng một ít, nàng vốn định sáng sớm ngày thứ hai liền cùng Tiêu Dương khởi hành về nhà, không nghĩ tới buổi sáng ngày thứ hai thời điểm vừa mới chuẩn bị khởi hành, nơi đóng quân lại đón tiếp một vị khách không mời mà đến...

Người này đã đến khiến Tiêu Dương quyết định tạm hoãn hành trình.

Duy tu: sửa chữa, tu bổ để duy trì hoạt động, thường dùng để nói về máy móc, công trình lớn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.