Tận Thế Đàn Thú

Chương 60: Chương 60




"Được rồi được rôi, nên đến phiên anh !"

Lannok không kiên nhẫn, một phen ôm lấy Lâm Gia, cúi đầu kề sát mặt cô, ngón trỏ điểm điểm môi cô, trong ánh mắt màu lam tràn ra ý cười: "Anh không muốn gián tiếp hôn môi tên Cain khốn khiếp đó cho nên nụ hôn này anh ghi nợ, đợi đến khi anh trở về sẽ đòi lại." Nói xong tay lớn di chuyển đến mông của Lâm Gia, dùng sức nhéo một cái, Lâm Gia cả kinh suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Lannok ôm chặt cô, cầm lấy tay cô để xuống phần dưới của mình, xấu xa cười nói: "Nơi này cũng vậy, ghi nợ. Honey, em đừng quên đó nha." Lâm Gia đầy mặt vạch đen từ trong lòng anh tránh thoát, bất giác bi thương ly biệt đều bị hành động đáng khinh của Lannok làm tiêu tan đi rất nhiều.

Tiếng chuông cửa vang lên, bộ đàm của Corey đồng thời truyền đến tiếng Mike: "Thượng tá Corey, tôi và Riva tới thay chăm sóc quý cô Lâm Gia." Sắc mặt Corey cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia không đồng ý, anh lạnh nhạt ừ một tiếng rồi đóng bộ đàm, cũng không lập tức đi mở cửa.

Cain so với anh càng thiếu kiên nhẫn hơn, đen mặt mắng: "Hai tên khốn này cũng không phải cận thân hộ vệ của Lâm Gia, hai tên đó có tư cách gì đến chăm sóc Lâm Gia? !" Lannok liếc nhìn Corey một cái, tuy rằng anh cũng rất ghét tên Mike này nhưng nếu là cấp trên ra lệnh thì anh cũng khó mà nói cái gì.

Lâm Gia cầm tay Corey, mỉm cười trấn an: "Yên tâm, em sẽ không để cho hai người đó gần gũi hầu hạ em đâu, có Healy ở đây với em sẽ không sao đâu. Chờ Hoffman và Dương Kiện đến, em sẽ liền nói với bọn nhọ, nhờ bọn họ hỗ trợ điều Mike và Riva đi."

Corey cười cười, nâng tay sờ sờ tóc Lâm Gia: "Nếu vậy thì không cần, theo quy định bên cạnh em phải có ba người cận thân hộ vệ, điều bọn họ đi đổi lấy mấy tên khốn xa lạ khác anh càng lo lắng hơn."

Cain hừ một tiếng, không tình nguyện mở cửa ra. Mike và Riva đi đến, hắn hướng đám người Corey gật gật đầu rồi cố ý xuyên qua bọn họ đi đến trước mặt Lâm Gia hành quân lễ: "Quý cô Lâm Gia, tôi và Riva vừa nhận lệnh trở thành cận thân hộ vệ tạm thời của cô. Trước khi cô được giải trừ hạn chế thì chúng tôi sẽ phụ trách trông coi cuộc sống hằng ngày của cô."

Corey lạnh lùng nhìn Mike, sắc mặt âm trầm dọa người. Vẻ mặt Lannok cũng không tốt lắm, ai cũng không muốn lại có thêm mấy tên đực rựa tiếp cận Lâm Gia, lại còn là loại đực rựa không được tốt như thế. Cain chậc một tiếng: "Thì ra chỉ là tạm thời, tự hào cái quái gì chứ!"

Riva nhịn không được muốn cãi, lại bị Mike phất tay ngăn lại. Mike không quan tâm Cain, hướng Corey vươn tay: "Thượng tá Corey, tôi và Riva được xếp vào sư đoàn 3 không quân của viện quân thứ hai. Tình thế Liên Bang ác liệt, chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ lại kề vai chiến đấu ở chiến trường. Bất quá, tôi vẫn là cầu chúc cho các cậu chiến thắng trở về!"

Vẻ mặt lạnh lùng cứng nhắc của Corey hơi mềm chút, anh nắm tay Mike, cũng trịnh trọng chúc phúc: "Cậu cũng vậy!" Lâm Gia nhìn hai bóng dáng rắn rỏi cao lớn, dùng sức cắn cắn môi, bức nước mắt sắp tràn ra khóe mắt trở lại.

Đoàn quân tiên phong 1 ở quảng trường thành phố anh hùng dưới đất của thủ đô tập kết chuẩn bị xuất phát, Lâm Gia vì bị hạn chế tự do mà không cách nào đến quảng trường đưa tiễn bọn họ, cô chỉ có thể ở nhà xem tivi trực tiếp.

Liên Bang vì ổn định dân tâm mà đồng ý cho đài truyền hình phát sóng trực tiếp cảnh quân đội xuất phát. Mặt Lâm Gia gần như dán vào màn hình tivi, ở trong một đoàn quân nhân đang đứng xếp hàng chỉnh tề cô vội vàng tìm kiếm bóng dáng bọn Corey. Mike và Riva yên lặng đứng phía sau cô, sau khi màn ảnh chuyển qua vài hình, Mike giơ tay chỉ vào hình ảnh một đoàn quân nhân đang đứng canh gác ở trước đầu xe tăng hạng nặng: "Bọn họ ở trong này."

Lâm Gia vội vàng nhìn lại, quả nhiên phát hiện đúng là bọn Corey. Cô kích động khẽ vuốt màn ảnh, mắt không chuyển nhìn chằm chằm mấy người đàn ông oai hùng rắn rỏi, ở trong lòng không ngừng cầu nguyện chúc phúc bọn họ có thể bình an trở về.

Phát sóng trực tiếp đã hết rất lâu mà Lâm Gia vẫn chưa từ từ trong thương cảm ly biệt tỉnh lại, ngồi trên sô pha ôm gối ngẩn người. Bên cạnh không có bóng dáng quen thuộc, lần đầu cảm giác được khác thường cô vô cùng khó chịu. Không có cách gì biết được tình hình cụ thể của nhóm thú thú cũng đã đủ làm cho cô lo lắng mà Corey lại dưới tình huống cô chưa chuẩn bị tâm lý đã đột nhiên báo cho cô biết ngày mai họ sẽ phải ra tiền tuyến tham chiến. Loại giây phút này dù nói là sinh ly tử biệt cũng không đủ, lúc trước vì không muốn làm cho bọn họ lo lắng, Lâm Gia mới cố gắng kiên cường, không muốn để lộ ra bi thương. Đợi cho bộ đội xuất phát, cô mới dám phóng thích đau thương tồn trữ trong lòng đã lâu.

Lâm Gia ngơ ra trong chốc lát sau đó tìm đến giấy bút, dựa trên bàn bắt đầu viết viết vẽ vẽ. Cô thích phác hoạ, dau khi bị điều đến Châu Phi vì công việc quá bận rộn nên đã nhiều năm không đụng đến bút vẽ. Hôm nay không biết vì sao cô đột nhiên bắt đầu nảy sinh một suy nghĩ trong đầu, muốn vẽ lại hết những chuyện đã trải qua sau khi xuyên đến thế giới này, bọn Corey Lannok Cain đều vẽ lên giấy, còn có nhóm thú thú sau khi tiến hóa thành hình người, toàn bộ đều dùng bút vẽ lại trên giấy.

Lâm Gia vẽ rất chuyên chú, ngay cả Dương Kiện trở về trở vể lúc nào cô cũng không chú ý. Dương Kiện gọi vài tiếng, thấy Lâm Gia không có phản ứng, anh đành phải vỗ nhẹ bả vai cô.

Tiếng cười im bặt mà chỉ nghe được tiếng Timo kêu gọi Emma, những người có mặt lòng đều trầm xuống. Lâm Gia biết từ nhỏ Timo đã rất thích Emma, cảm tình đặc biệt thâm hậu. Lúc trước Timo nhìn thấy Dương Kiện mang Emma suy yếu rời đi, liền cho rằng Dương Kiện không sao thì Emma nhất định cũng sẽ không sao.

Dương Kiện áy náy cúi đầu, nắm chặt nắm đấm. Nếu có thể có cơ hội, anh nguyện ý dùng tính mạng của mình trao đổi Emma bình an trở về.

Lâm Gia vỗ vỗ bả vai Dương Kiện, hít sâu một hơi, tiến lên giữ chặt Timo, cố lấy dũng khí nhẹ giọng nói: "Timo, Emma không ở đây. Thật xin lỗi, chúng tôi đã không thể bảo vệ cô ấy tốt, đã làm mất cô ấy, thật xin lỗi..."

Timo an tĩnh lại, đôi mắt màu vàng hoang mang nhìn Lâm Gia, nửa ngày sau ngập ngừng nói: "Đã làm mất?"

Lâm Gia cố nén chua xót trong lòng, cầm tay lớn của Timo: "Uh, Emma bị bọn cướp trộm đi, bất quá chúng ta nhất định sẽ tìm cô ấy trở về !"

Timo cầm ngược lại tay Lâm Gia, trong mắt tràn đầy không tin, anh mở mắt to, quay đầu nhìn Dương Kiện: "Đã làm mất?"

Dương Kiện không dám nhìn vào mắt anh, rũ mi mắt trầm giọng nói: "Thật xin lỗi, là lỗi của tôi..."

Timo rốt cục tin tưởng, anh đau lòng ôm lấy Lâm Gia, đầu lớn đặt trên vai cô, trong cổ họng phát ra tiếng hức hức trầm thấp bi thương. Lâm Gia ôm lấy anh, khẽ vuốt đầu vai anh dịu dàng an ủi, không khí đột nhiên trở nên bi thương, tâm trạng mọi người đều rất nặng nề.

Sau một hồi, Hoffman hắng giọng, mở miệng đánh vỡ bầu không khí áp lực: "Có một tin tức tốt, chúng tôi đã phát hiện được nguyên tố thúc đẩy nửa thú hoàn thành tiến hóa cuối cùng, đang tiến hành nghiên cứu chế tạo thuốc tương quan. Còn có Dick và Ngân Hổ đã tiến vào giai đoạn dị biến hoàn toàn sớm hơn dự kiến, hai ngày này rất có thể sẽ biến thành hình người."

Lâm Gia vội hỏi: "Tôi có thể gặp bọn họ đúng không?"

Hoffman gật gật đầu: "Tôi sẽ nhanh chóng giúp cô sắp xếp, tiệc tối tôi sẽ phái người tới đón Timo, cậu ấy còn phải làm một số kiểm tra.Còn có, ngày mai thượng tướng Rick muốn gặp cô, ngài ấy muốn trao đổi chuyện mãnh thú dị biến với cô." Anh dặn dò Dương Kiện vài câu sau liền đi khỏi.

Dương Kiện mệt mỏi thở dài, nói với Lâm Gia: "Thượng tướng Rick chờ tới bây giờ mới mở miệng, hẳn cũng đã chịu không ít áp lực. Em đừng rất lo lắng, anh sẽ đi với em, để anh đến nói với ngài ấy." Lâm Gia mím môi không nói, trong lòng thầm đoán mục đích Rick muốn gặp cô.

Hoffman trở lại sở phán quan, sai người đưa Dạ Hoàng đến phòng thẩm vấn.

"Tôi không muốn tốn thời gian với cậu."Hoffman tựa vào trên ghế, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Dạ Hoàng đầy người là vết thương cùng với tứ chi đang mang xiềng xích nặng nề, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn: "Quân đội Liên Bang đã khai chiến toàn diện với Roddy Elias, cho dù cậu có cứng đầu chết cũng không khai ra vị trí căn cứ thì sớm hay muộn gì chúng tôi cũng sẽ tìm được nó."

Thân thể Dạ Hoàng run lên, vẫn cúi đầu không nói.

Hoffman không nhanh không chậm nói: "Cậu đã không còn giá trị lợi dụng, vậy tôi cũng nên dừng hết tất cả việc điều trị cho Dạ Lam."Dạ Hoàng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt vằn đỏ hung ác trừng mắt nhìn Hoffman.

Hoffman không thèm để ý, anh lật giở hồ sơ Dạ Lam: "Tư liệu ghi chép Dạ Lam sát hại qua không ít binh lính của Liên Bang, cho nên cho dù là chết cũng phải nhận hình phạt. Bất quá cậu yên tâm, tôi sẽ sử dụng thuốc độc tốt nhất, sẽ không làm cho cậu ta đau đớn thật lâu..."

"Câm miệng! !" Dạ Hoàng điên cuồng hét lên đánh về phía Hoffman, quân cảnh bên cạnh nhanh chóng bắt lấy hắn, giơ gậy lên đập mạnh vào đầu gối hắn.Dạ Hoàng nặng nề quỳ rạp xuống đất, lồng ngực phập phồng kịch liệt, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, đôi mắt phun lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Hoffman, như là muốn cắn xé anh.

Hoffman yên tĩnh nhìn thẳng hắn, ánh mắt lạnh như băng.

Thật lâu sau sau Dạ Hoàng mới suy sụp rũ mi mắt, cúi đầu khan giọng khẩn cầu: "Tôi nguyện ý nói ra vị trí tổng bộ căn cứ. Xin anh, chữa khỏi cho em trai tôi."

Hoffman lạnh lùng cười một tiếng: "Lợi thế của cậu đã hết."

Vẻ mặt Dạ Hoàng vặn vẹo, răng nanh cắn răng rắc, trước mặt một mảnh màu đỏ. Hoffman hờ hững nhìn hắn, khóe môi cong lên biên độ trào phúng.

Dạ Hoàng cuối cùng đầu hàng, hắn thống khổ nhắm mắt lại, gian nan nói: "Căn cứ ở xưởng quân đội và cung ứng năng lượng!"

Hoffman mở máy tính ra, bật bản đồ, mi mắt cũng không nâng: "Bây giờ liền nói cho tôi biết vị trí xưởng quân đội và căn cứ.Nếu cậu nói dối, tôi sẽ lập tức hạ lệnh chấp hành tử hình với Dạ Lam."

Thẩm vấn Dạ Hoàng giằng co suốt một ngày, cuối cùng lúc Hoffman đưa tới vị trí một căn cứ xưởng quân đội thì đã là rạng sáng. Anh nhìn điểm căn cứ lóe ra trên màn ảnh, âm thầm kinh hãi.

Căn cứ của bọn cướp Roddy Elias không coi ai vào đâu mà đặt ngay tại Liên Bang, nhưng đếm hơn mười năm vẫn hoàn toàn không bị phát hiện, điều này chỉ có thể nói rõ hai chuyện: một là bọn cướp Roddy Elias phỏng chừng mạnh hơn xa so với quân đội, còn mặt khác chính là các ngành trong trung tâm thủ đô tất nhiên có nội gián gài vào, lặng yên không một tiếng động tiêu hủy toàn bộ tin tức mà quân đội đã nhiều năm điều tra căn cứ của chúng, chả trách đặc công tinh anh phái đi điều tra căn cứ đều tra không ra.

Dạ Hoàng nhìn chằm chằm vào Hoffman, đôi mắt che kín tơ máu không có một chút ủ rũ.

Hoffman mệt mỏi xoa trán: "Tiếp theo là vị trí căn cứ cung ứng năng lượng."

Dạ Hoàng liếm liếm môi khô khốc: "Tôi muốn nhìn thấy Dạ Lam, xác định nó còn sống tôi mới có thể nói."

Hoffman nhìn thoáng qua Dạ Hoàng, khép bản đồ máy tính lại: "Tôi dẫn cậu đi gặp cậu ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.