“Không được ăn! Có độc!”. Lannok chạy nhanh đến trước mặt Ngân
Hổ, đoạt lấy miếng thịt anh đang định đưa vào miệng ném xuống
đất làm Ngân Hổ giật mình…
Laka và Kim Điêu cùng lập tức vất thịt đi, Timo và Lier vội
vàng phun thịt trong miệng ra, móc họng nôn thịt đã nuốt ra
ngoài.
Mấy giây sau, Timo và Lier biến sắc ôm bụng vẻ mặt hết sức khổ sở. Hai ngu đó rất nhanh đã ngã trên đất, cả người không ngừng co quắp.
Lannok vội vàng đưa thuốc giải độc, đưa cho bọn họ, gọi Ngân Hổ và laka đưa bọn họ lên xe y tế chữa trị.
“Là loại độc không màu không vị! Khó trách đám nửa thú không
phát hiện ra được, chỉ sợ đây là thuốc độc quân địch đặc biệt nghiên cứu chế tạo ra để đối phó nhóm nửa thú!”. Lannok kiểm
tra lại số thịt còn dư và thịt bị nôn ra, vẻ mặt nghiêm trọng: “Nhất định tôi phải nghiên cứu ra thuốc cứu bọn họ, chỉ cần
một chút sai lầm bọn họ cũng sẽ bị mất mạng. Thật may là
Timo và Lier chỉ ăn có một chút”.
Dương Kiện không kìm được tức giận nghiến răng nói: “Trong quân
đội nhất định có nội gián. Nếu vừa rồi chỉ chậm vài phút
chỉ sợ bọn Ngân Hổ đã…
Nhóm nửa thú vây quanh cạnh xe, lo lắng chờ đợi. Ngân Hổ đứng
một bên đi tới đi lui, lo lắng trong miệng phát ra tiếng ừng ực.
Đột nhiên một con sư tử trắng vọt đến trước mặt bọn họ, cả người run lên rồi biến thành hình người.
“Timo và Lier thế nào rồi!” Dick nhìn Dương Kiện, trong mắt tóe
ra lửa giận, bắp thịt cũng căng lên, cả người tản ra hơi thở
hung ác: “Tôi muốn giết sạch những tên kia!”
“Chỉ có Timo và Lier bị trúng độc.” Dương Kiện nói với Dick:
“khi chúng tôi phát hiện ra thức ăn bị nhiễm độc nên đã đến
báo với bọn họ, vốn tưởng không kịp sợ rằng bọn họ đã ăn
hết rồi không nghĩ đến bọn họ mới chỉ chuẩn bị ăn”.
Ngân Hổ nghe nói như thế liền không xoay vòng vòng nữa. Anh sở
sờ cổ, có chút ngượng ngùng mở miệng: “Khi lấy về tôi định ăn thì laka không cho phép, bởi vì Gia có quy định trước khi ăn cơm phải rửa tay sạch sẽ mới có thể ăn…”
Dương Kiện sửng sốt, sau đó thấy buồn cười nói: “Tiểu Gia nhất định sẽ không ngờ rằng thói quen vệ sinh trước khi ăn của cô
ấy quy định cho các cậu trong lúc vô tình lại cứu mạng các
cậu.”
Đang nói thì Corey và Cain chạy đến, sắc mặt hai ngu rất khó
coi, nhất là Corey, nhìn qua thì thấy anh vừa tức giận lại vừa thất vọng.
“Nửa giờ trước Mike đã dẫn một tiểu đội đi tuần tra, đến bây
giờ vẫn chưa thấy về. Chúng tôi vừa mới phát hiện mấy thi thể thành viên tiểu đội này ở ò cát phía tây. Riva đã chết, còn
mika và phật nam thì không thấy tung tích, trên mặt đất còn có
một chiếc xe nhưng không phải là xe của quân đội chúng ta.”
Dương Kiện và Lannok đều khiếp sợ liếc mắt nhìn nhua: “Có khi nào Mike… là nội gián?”
Vẻ mặt Corey phức tạp, mấy phút sau mới nặn ra được một câu: “Cũng có thể như vậy.”
Mặc dù anh và Mike không cùng một đội nhưng từ xưa đến nay hai
người vẫn cùng nhau chiến đấu, trong liên bang anh vẫn luôn tín
nhiệm Mike, chưa từng nghi ngờ Mike bao giờ.
Mới vừa rồi khi anh nhìn thi thể Riva, trái tim anh vừa lạnhgiá lại vừa tức giận. Riva không xấu, lại rất trung thành với
Mike, ở sau lưng, nhiều người còn nói anh ta là em trai của Mike, thế mà không nghĩ tới Mike thế mà lại hạ sát thủ với anh ta, đúng là thâm độc.
Corey hít sâu một hơi, bỏ qua thù hận với Mike. Anh ngẩng đầu
lên, ánh mắt sắc bén: “Hạ độc nhóm nửa thú mục đích là muốn làm suy yếu lực lượng của quân ta, xem ra sẽ có một cuộc
chiến tranh ác liệt, chúng ta cần phải chuẩn bị ứng chiến ngay lập tức!”
Quân đội vừa mới được sắp xếp, quả nhiên quân phản loạn và
bầy zombie được Roddy Elias cải tạo đã phát động tiến công. Hai
bên giáp chiến ác liệt, tình hình chiến sự không thể nói
trước được điều gì. Max và Tatu nhận lệnh ở lại bảo vệ bên
cạnh xe y tế, phòng chống sự xâm nhập của bọn zombie.
Số lượng zombie càng ngày càng nhiều, có không ít zombie đã
phá được phòng tuyến xông vào bên trong. Max xé nát hai đầu
zombie sau đó nhảy lên mui xe y tế, cắn xé với một con zombie
rồi cả hai đều bị rơi xuống.
Timo bị Douma tát một cái bật xa mười mấy thước, Lannok nhanh
chóng nổ súng vào con Douma, đạn hợp kim sau khi khảm vào thân
thể nó thì nổi tung, từng cục thịt thối rơi trên mặt đất. Một nửa bên mặt của con Douma bị nổ tung, chất dịch màu đen và
máu đen vấy lên người nó, nhưng lại nhanh chóng khép lại. Lannok bóp cò sùng nhưng giật mình đã hết đạn
Con Douma quay đầu lại, tức giận nhào vào Lannok, nhưng đang ở
giữa không trung lại bị Timo táp một cái ngã xuống đất, con
Douma túm được lông mao của Timo, lật người lại đớp một cái
trên vai anh.
Thân thể sau khi dị biến đã trở nên cứng cáp hơn, đạn bình
thường không thể nào gây thương tổn cho con Douma được, nhưng răng
nhọn của nó thì lại có thể đâm rách da thịt Timo đau đến nổi
giận gầm lên một tiếng, liên tục lăn lộn quất vào con Douma,
mình cũng không đứng vững nằm trên mặt đất.
Tatu và Max bị bầy zombie tấn công, không rảnh để đến đây giúp
anh. Douma lăn mấy vòng lại nhảy đứng lên, xông về phía Timo,
hoàn toàn không quan tâm đến súng đạn.
Một quả lựu đạn đột nhiên từ đâu bay tới đánh trúng vào người con Douma, khiến nó bị đẩy xa ra mấy chục thước rồi nổ tung,
ánh lửa chiếu lên một vùng lớn đất cát.
Lannok nghẹn họng nhìn trân trối, đảo mắt về phía quả lựu đạn vừa ném tới hét lên với Ruili: “Đồ phụ nữ ngốc nghếch này!
Cô muốn chúng tôi cùng chết hay sao?”
Ruili trợn mắt hét lại: “Tôi muốn cứu Timo, những người khác sống hay chết thì có liên quan gì đến tôi”.
Cô vứt bỏ quả lựu đạn, ngồi hổm xuống ra sức vỗ vào mặt con sư tử, lo lắng kêu: “Timo! Tỉnh lại đi!”
Thuật thôi miên của phật nam đối với Ruili sau một giờ thì hoàn toàn mất tác dụng sau khi Ruili tỉnh lại hần không thể nổ
súng mà bắn thủng tay mình, Mike cư nhiên lại lợi dụng cô để
hạ độc Timo, đồ đáng chết!
Nghe nói xe ý tê bị bầy zombie tấn công, Ruili trốn những người
bảo vệ mình lén đi đến đây. Vừa vặn cô nhìn thấy Timo và Douma đang chém giết, tình hình rất nguy cấp. Nhưng những binh lính
xung quanh lại lo lắng sẽ ngộ sát đồng đội không dám dùng họa
lực mạnh công kích, dưới tình thế cấp bách cô đoạt lấy một
quả lự đạn nhắm ngay vào con Douma mà ném, kịp thời cứu Timo
một mạng.
Tất cả lực chú ý của Ruili đều nằm trên người Timo, không hề
phát hiện thấy một bóng đen đang từ trong biển lửa lao về phía cô.
“Mau tránh ra!” Lannok rống to, giơ súng bắn vào con Douma.
Ruili thấy trước mắt mình vô số máu bắn ra tung tóe, cả người
bị đánh bay lên giừa không trung. Đau đớn từ phía sau lưng truyền đến, máu từ trong cổ họng tuôn ra.
Ruili có cảm giác gần như cả người mình đã bị chém thành hai
mảnh. Cô không rơi trên mặt cát mà rơi vào một vòng ôm, bên tai
nghe thấy có tiếng Timo bi phẫn rống lên giận dữ.
Tatu chạy đến gắt gao ngăn chặn con Douma đang liều mạng giãy
giụa, răng nanh cắn vào vết thương bên eo của con Douma vừa bị
lựu đạn làm cho bị thương, cố hết sức xé thân thể nó ra.
Ruili thở gấp, mặt mũi xám ngắt, trong miệng không ngừng tràn
ra máu tươi. Cô nắm chặt lấy tay Timo, hai mắt tràn ngập nước
nhìn anh chằm chằm.
Timo bị đau kêu nhỏ, bi thương nhìn tuili. Cả người cô bị Douma
xé thành hai khúc, cho dù anh cố gắng liếm láp vết thương như
thế nào cũng không còn biện pháp cứu cô được nữa.
Timo cẩn thận từng chút một ôm lise vào trong ngực, dán mặt cô
vào ngực mình, đưa lưỡi ra không ngừng liếm đi những giọt nước
mắt đang không ngừng chảy xuống của cô. Ruili lắng nghe nhịp tim
của Timo, những lo lắng trong lòng cũng từ từ biến mất, lại
càng không nỡ rời xa. Hai mắt Timo đưa xuống nhìn cô mấy giây,
cúi đầu hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cô.
“Thật sao…” Ruili khó khăn nói được hai chữ,, đôi mắt đột nhiên
mở lớn, rồi lại co rút lại, ánh sáng trong mắt biến mất, vẻ
mặt cũng ngừng lại. Timo vuốt mắt cô, ôm cô thật chặt vào trong ngực, không cần phải lo lắng sẽ làm đau cô nữa.
Khói thuốc súng dần tàn đi, trận chiến này rốt cục đã kết
thúc, quân phản loạn do Clermont cầm đầu gần như đã bị diệt
sạch.
Nhưng từ trên xuống dưới quân đội của liên bang không có một
người nào nghĩ rằng mình đã giành được thắng lợi, bởi vì
những kẻ địch chết đi đa số đã từng là đồng đội của bọn họ, còn thủ phạm chân chính gây ra cuộc chiến tranh này – bọn giặc cướp Roddy Elias thì lại không bị tiêu diệt.
Lannok đang sắp xếp cho quân y đi cứu chữa cho những người bị
thương thì bộ đàm bên hông vang lên, thì ra là đoàn quân của
nguyễn soái trung tướng Thôi Ân tìm anh để mở cuộc họp khẩn
cấp.
Chờ đến khi Lannok chạy đến chỗ để xe thiết giáp của Thôi Ân,
anh lại phát hiện ra những người tham dự hội nghị trừ trung
tướng ra thì chỉ có Dương Kiệt, Corey và Ngân Hổ, nhữn sĩ quan
khác không có mặt.
Thôi Ân cũng không vòng vo, trực tiếp đi vào vấn đề: “Có hai
vấn đề, một là chúng ta bắt sống tướng lĩnh quân phản loạn
Clermont, hai là thủ lĩnh Dick sẽ quy hàng bọn họ.”
Lannok kinh ngạc, Thôi Ân dứt khoát ngăn cản anh mở miệng: “Hãy
nghe tôi nói hết, Dick nhờ Ngân Hổ để lại cho chúng ta một lời
nhắn, nói rằng cậu ta sẽ nghĩ cách đi vào căn cứ tổng bộ của Roddy Elias, để trong tương lai chúng ta sẽ trong ngoài kết hợp
phá hủy căn cứ bọn giặc cướp”.
Lannok kinh ngạ nhìn về phía Ngân Hổ: “Dick đã sớm có quyết định như vậy!”
Ngân Hổ buồn nản cào cào mớ tóc màu bạch kim nhìn chăm chú,
hầm hừ nói: “Sau khi chúng tôi đánh bại bọn địch, đột nhiên
Dick nói với tôi cậu ấy muốn đi theo bọn giặc cướp trốn vào
hang ổ của bon chúng. Tôi cũng muốn đi nhưng cậu ấy không cho
phép. Nói là tôi có tóc dài màu bạc, dáng vẻ quá nổi bật,
rất dễ bị bọn giặc phát hiện. Sớm biết thế tôi cũng đã cắt
tóc rồi, nhưng Gia lại thích tôi để tóc dài… hừ…”
Hai hàng lông mày của Lannok nhíu lại như hai ngọn núi, thầm
nghĩ Dick thật là giảo hoạt, tự mình chịu nguy hiểm xâm nhập
vào căn cứ địch vừa có thể có lợi cho cuộc chiến sau này,
còn có thể nhân cơ hội chiếm được trái tim người đẹp, quả
nhiên là một công đôi việc – chuyện tốt. Mặc dù có nguy hiểm
đến tính mạng nhưng thật sự rất đang để đánh đổi! Thật là
hận mình không sớm nghĩ được biện pháp tốt như vậy.
Lannok liếc mắt nhìn Corey, cũng đọc được ý nghĩ như vậy từ trong mắt anh.
“Đưa Clermont vào”. Thôi Ân vừa dứt lời, cain và một người lính
nữa kèm hai bên Clermont trong bộ quần áo bình thường lên xe, ấn hắn ta ngồi vào ghế.
Clermont nâng bàn tay đầy về máu của mình liếc mắt nhìn qua
mọi người, tầm mắt hắn ta dừng lại một chút thật nhanh trên
người Corey rồi cụp xuống nhanh chóng che giấu thù hận trong
đó.
Khi Roddy Elias phái quân đoàn tật phong đến trợ giúp đoàn giặc
cướp thì trận chiến cũng đa xong, cuối cùng bọn họ lại còn
bị cắn ngược một cái, bị cướp những vũ khí và thức ăn còn
lại, bỏ bọn họ lại giữa nơi hoang vu để họ tự sinh tự diệt,
Cùng đường Clermont không thể làm gì khác là ăn mặc thành dân
thường ý đồ chạy trốn, nhưng lại bị Corey bắt lại.
Corey đứng lên: “Xin lỗi tướng quân. Tôi không tham gia tra hỏi”. Thôi Ân gật đầu một cái bày tỏ hiểu ý.
Khi Corey đi qua Clermont thì dừng chân nhỏ giọng nói: “kiều an
không chết,còn lập được công chuộc tội, thời hạn hắn ta thi
hành án cũng không dài lắm. Nhất định phu nhân tân hiểu sẽ
nguyện ý nửa đời sau ở cùng với hắn.
Clermont chợt ngẩng đầu lê, cắn răng nghiến lợi nói: “Hiểu Nhi là ủa tôi! Chỉ của một mình tôi!”
Corey lắc đầu một cái, nhàn nhạt nói: “Không, nhất định anh sẽ mất đi cô ấy, vĩnh viến.”
“Pelle lại đến xem mặt trên trắng nhỏ này. Cậu nói xem cô ấy
có thể coi trọng tên mặt trắng nhỏ này hay không!” Người trông
cửa trẻ tuổi cúi người xuống dí sát tai vào nghe lén.
“Đừng có dại dột, cô ấy dù có không cọi trọng tên này thì
cũng không đến lượt cậu!” Một gã trông coi khác khinh bỉ nhìn
hắn: “Thủ lĩnh cũng không để ý cô ấy kết hợp với những người đàn ông khá, ngươi quan tâm vớ vẩn như thế làm gì!”
Đột nhiên cửa từ bên trong mở ra, dọa hai người kia lập tức
đứng ngay ngắn. Pelle và an đức một trước một sau bước ra
Pelle lạnh lùng liếc bọn họ một cái làm hai người sợ toát mồ hôi lạnh, mắt nhìn chằm chằm xuống chân không dám phát ra
tiếng động gì.
Pelle hài lòng cong khóe miệng, nhìn An Đức gật đầu, hai người cùng nhau rời đi.
Khuôn mặt An Đức ửng đỏ, thỉnh thoảng liếc trộm Pelle một cái, bước chân có chút lâng lâng. Mặc dù bên môi còn lưu lại mùi
hương thơm mát của Pelle nhưng anh vẫn không thể nào tưởng tượng
nổi. Cô ấy vậy mà lại hôn anh?