Tận Thế Đệ Nhất Sủng

Chương 3: Chương 3: Đại Lang, uống thuốc nào




“Tận thế đệ nhất sủng” (được sủng ái nhất ở tận thế) là một quyển tiểu thuyết kể về nữ chính đời trước sống một cuộc sống nghẹn khuất sau đó trọng sinh, tay cầm không gian nghịch thiên, bật hack đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Nhưng cốt truyện không quá giống với những gì mà Lâm Mạch Lộ tưởng tượng, cái mà nữ chính gọi là “đỉnh cao nhân sinh” thực ra là được ở bên anh chàng mà cô ta thích ở kiếp trước.

Nam chính là lão đại của tổ chức mạnh nhất tên là “Thuyền Cứu Nạn“. nắm giữ hầu hết tài nguyên trên thế giới. Anh ta cực kỳ nghe lời nữ chính, sủng ái cô vô bờ bến, nữ chính đã thực sự trở thành “tận thế đệ nhất sủng”, dù cho ở tận thế thì cô vẫn có được một cuộc sống thoải mái.

Lâm Mạch Lộ không tìm được điểm “sảng” của bộ tiểu thuyết này, đã là tận thế, cứ coi như nam chính là lão đại quyền lực nhất thì lại như thế nào chứ?

Có thể mua sắm trực tuyến? Có thể xem phim, chơi trò chơi hay xem bình luận hài hước của cư dân mạng không?

Trong một thế giới chẳng có gì cả, chỉ có một người đàn ông cả ngày chỉ muốn ngủ với bạn, cùng lắm thì anh ta đẹp trai một chút, nhưng mà như vậy cũng chả thú vị hơn được bao nhiêu.

Dù sao thì cô cảm thấy không đáng giá, cô chỉ muốn sống an ổn ở thời đại hòa bình, có nghèo một chút cũng không sao, ít nhất là bình an vô sự.

“Hừ...”

Lâm Mạch Lộ nghe thấy tiếng rên rỉ của người bên cạnh.

Các triệu chứng thi hóa đã giảm dần, tiếng nói chân chính của người đàn ông mơ hồ lộ ra, mát lạnh và trầm thấp.

Lâm Mạch Lộ thấy môi của đối phương khô khốc, vội vàng đút một miếng nước cho anh ta.

Nhưng lần này không hiểu vì lý do gì mà người đàn ông lại không uống được, nước khoáng chảy ra từ khóe miệng, dọc theo cằm và xuống xương quai xanh của anh ta.

“Anh bị làm sao vậy?”

Lâm Mạch Lộ sờ trán của đối phương.

Má ơi! Có thể nấu trứng được rồi!

“Này! Đừng chết! Anh chết rồi thì có lỗi với hai mươi sáu giây của tôi lắm!”

Cứ tiếp tục nóng lên như vậy nhất định không tốt, có điều nơi này chỉ là nhà kho siêu thị, có đồ ăn thức uống, nhưng lại không có thuốc!

Lâm Mạch Lộ loay hoay một lúc, cái khó ló cái khôn.

Cô tìm thấy một chai rượu trắng, do dự vài giây sau đó cắn răng cởi quần áo của đối phương.

Toàn thân người đàn ông bê bết mồ hôi và vết máu, lúc cởi vô cùng phiền toái. Nhưng dù là vậy, tới lúc đối phương bị lột sạch chỉ còn một chiếc quần cộc thì Lâm Mạch Lộ vẫn không khỏi hít hà một hơi, không ngờ dưới lớp quần áo lại là một vóc dáng khá như vậy!

“A nè... Tôi chỉ muốn cứu anh thôi, không phải là có ý định bậy bạ gì với anh đâu nha. Dù sao thì tôi đã lấy hai mươi sáu giây để cứu anh rồi, cho nên sờ soạng vài cái cũng không có gì quá đáng, phải không?”

Lâm Mạch Lộ vừa lẩm bẩm vừa rót rượu trắng lên tay, bắt đầu xoa lên nách, cổ, đùi và sau đầu gối của người trước mặt, đây là những nơi có nhiều mạch máu nhất.

“Hừ...”

Người đàn ông lại khẽ rên một tiếng, có vẻ như anh ta đang đắm chìm trong một cơn ác mộng nào đó, mũi và miệng thở gấp gáp, ngay cả khi hôn mê thì cơ thể vẫn căng thẳng.

Đối phương trông gầy gò nhưng cơ bắp lại ẩn chứa một loại lực lượng bùng nổ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Một người đàn ông trần truồng đang sốt cao, cộng thêm hormone và rượu, Lâm Mạch Lộ thật sự rất muốn ngất xỉu.

Cô xoa chỗ này rồi xoa chỗ kia, cả gương mặt đã đỏ bừng.

Chờ xử lý xong toàn bộ thì đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Lâm Mạch Lộ cảm giác nhiệt độ của người đàn ông dường như đã ổn định trở lại.

Cô không nghĩ rằng phương pháp thô sơ của mình có hiệu quả, có lẽ là do thuốc đang dần có tác dụng?

Lúc này Chu Vân Sung cảm thấy như mình đang lăn lộn ở trong luyện ngục băng và lửa, đầu tiên là lạnh lẽo đến tận xương, như thể bị đông cứng trong lớp băng, nhưng khi anh vừa cho rằng mình sắp chết thì một luồng nước ấm áp ùa vào cơ thể, kéo anh ra khỏi địa ngục băng giá.

Nhưng được một thời gian thì xung quanh bắt đầu bốc cháy dữ dội, may mà cứ cách một lúc thì lại có dòng suối ngọt từ trên trời giáng xuống, nhiều lần giúp anh thoát khỏi cảnh thiêu đốt.

Sau vài lần lăn qua lộn lại, Chu Vân Sung không biết mình còn sống hay đã chết nữa.

Cổ họng anh bỏng rát, nhưng dòng suối ngọt lại không xuất hiện, điều này khiến anh rất khó chịu.

Đột nhiên, một đôi tay mềm mại không xương nâng sau đầu Chu Vân Sung lên, lòng bàn tay ấm áp khiến thần kinh của anh như được hồi sinh, chóp mũi tràn ngập mùi hoa nhài nhàn nhạt và hơi thở ôn hòa độc nhất vô nhị của thiếu nữ.

Anh cố gắng cử động mi mắt, mơ hồ nhìn thấy một cô gái đưa nước đến bên môi mình, nói bằng một giọng nhẹ nhàng và tinh tế:

“Đại Lang, uống thuốc nào~” (*)

Chu Vân Sung: “...”

Anh vẫn là chết luôn cho rồi.

=============================

Đoạn kịch ngắn:

Chu lão đại: Muốn chết, chết nhanh, nhanh lên.

Lộ tỷ:...

(*) Đây là câu nói của Phan Kim Liên khi cho chồng mình uống thuốc độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.