Tân Thế Giới

Chương 31: Chương 31: Đánh giết vào trong




Lý Minh đã nhắm được đối thủ của mình, anh lao tới tung ra một cước phủ đầu, nhưng đối thủ cũng không tầm thường, nhanh lẹ né sang một bên đồng thời lập tức phản công, liên tiếp là những quyền lực nặng ngàn cân, ép Lý Minh thối lui.

- Hừm, cũng có chút bản lãnh đó, nhưng dám tới đây làm loạn thì xui cho ngươi rồi ! – Lý Minh nhếch mép cười gằn.

- Ha ha, to mồm lắm, nhưng ta xưa nay muốn chơi ở đâu thì chơi, muốn cản ta ? Còn phải xem năng lực đã ! – Hóa ra địch thủ của Lý Minh chính là Lý Trầm Châu, lúc này cũng đang rất tự tin, không hề để đối thủ trong mắt.

Lý Minh không nói thêm gì, chỉ cười mỉm rồi phi tới áp sát đối thủ cùng lúc xuất ra Thiên Tàn Cước, cước cước hoa mỹ, tinh xảo, cử động chân mà còn nhuần nhuyễn hơn cả tay. Cước giáng như mưa lại có lực bạt núi khiến Lý Trầm Châu nhất thời phải thu mình chống đỡ vất vả, nhưng Lý Minh vận cước điêu luyện, đá đầu phá thế lực tức bồi thêm, Lý Trầm Châu trúng đòn mặt mày nhăn nhó vội lùi ra sau mấy bước. Chẳng lẽ bấy lâu Lý Trầm Châu chỉ chuyên tâm xây dựng hạm đội mà chểnh mảng luyện tập võ nghệ, câu trả lời là không, chỉ thấy anh ta đưa tay lên phủi phủi ngực rồi cười đểu :

- Ra thêm chút lực vào cước đi, hay đó là toàn bộ sức mạnh của ngươi ? Nếu thế thì ta thất vọng lắm đó !

- Còn nói cứng được ?! Được để ta cho ngươi ngậm mồm lại ! – Lý Minh giọng đầy tự tin lại chiếm thế chủ động, lao tới tấn công.

Trong Thiên Tàn Cước đã có sẵn bộ pháp riêng của nó, cách di chuyển linh hoạt, áp sát đối thủ cực nhanh, đồng thời kết hợp cả giữa di chuyển và ra đòn cùng lúc khiến cước pháp cực kì ảo diệu, khó đoán. Chân phải của Lý Minh nhắm thẳng đầu của đối thủ mà đá tới, nhưng lúc này Lý Trầm Châu mới tung ra thực lực chân chính của mình, hất vai lên đỡ cước, ngay sau đó tạo được thế liền liên tiếp tung quyền, quyền chiêu giống như những đợt sóng liên miên bất tận. Dù cho Lý Minh vận cước tinh xảo nhưng nhất thời rơi vào thế bị động, trúng liền mấy quyền, nhưng Lý Trầm Châu nắm bắt cơ hội cực tốt, liên tục áp sát tấn công dồn dập khiến Lý Minh muốn dứt ra cũng không thể thoát nổi. Nếu cứ mãi như này tất sẽ càng lúc càng thua thiệt, Lý Minh dồn lực vào chân, định bụng tung ra một cước toàn lực nhằm đẩy lùi kẻ địch ra để lấy lại thế cân bằng, “Vụt”, xuất rồi, cước nhắm thẳng tới mặt Lý Trầm Châu mà tới, tốc độ cực nhanh. Nhưng có vẻ điều này đã nằm trong dự tính của Lý Trầm Châu, môi khẽ mỉm cười, anh ta đợi lúc này đã lâu, một cước toàn lực của Lý Minh tung ra cũng là lúc lực phòng thủ xuống thấp nhất, Lý Trầm Châu đưa tay phải ôm lấy cái chân đang đá tới, lực xoáy của cú đá cực mạnh, khiến cánh tay của anh ta rách toạc vài chỗ. Tuy nhiên như đã dự tính từ đầu, lúc này Lý Minh bị tóm, lại vừa vận toàn lực nên nhất thời khí chưa hồi, chưa thể thoát ra, Lý Trầm Châu nhắm lúc này, tung một quyền trái kình lực giống như một cơn sóng thần ập tức. Lý Minh cảm nhận được sườn trái đau nhói, dường như đã gãy vài cái xương sườn, đồng thời miệng phun máu tươi, ngã ngửa ra sau. Chỉ thấy Lý Minh ôm sườn trái nằm quằn quại vì đau đớn, vậy là thắng thua đã phân ? Từ xa Cự Sa ngồi nhìn toàn bộ trận chiến vừa rồi, mắt hắn nhìn đăm chiêu, trong đầu nghĩ ngợi một điều gì đó. Nhưng rồi hắn khẽ lắc đầu, muốn cái suy nghĩ trong đầu mình lúc này mau chóng biến mất, a ha, nhắm được con mồi rồi. Muốn quên đi những suy nghĩ lung tung thì phải chiến với kẻ mạnh, sự sống chết trong cuộc chiến sẽ khiến hắn quên đi những suy nghĩ đó. Kẻ mà Cự Sa nhắm tới là ai ? Từ xa một bóng người to lớn điên cuồng lao tới phía Lý Trầm Châu.

- Gràoooo ~ ! – Người tới chính là Trần Khải, anh ta thấy Lý Minh trọng thương thì như nổi điên.

- Quái gì đây ! – Lý Trầm Châu thấy một kẻ lao tới mình hùng hổ như một con thú đói khát không thèm để ý đến gì khác ngoài con mồi thì thoáng chút giật mình, nhưng anh ta lập tức lấy lại bình tĩnh : - Hừm, tới đây nào !

Bỗng Cự Sa từ sau lao tới phía trước :

- Khặc khặc, có thể nhường cho ta tên này chứ ?!

- Nếu ngài có hứng thú ! – Lý Trầm Châu hơi ngạc nhiên nhưng nếu là ý muốn của Cự Sa thì anh ta sẽ không phàn nàn hay thắc mắc gì.

Nhưng Trần Khải không thèm để Cự Sa vào trong mắt, chỉ một mực gào thét muốn lao tới tấn công Lý Trầm Châu, kẻ đã đả thương Lý Minh.

- Bình tĩnh lại đi ! – Bất ngờ có tiếng hét lớn. Lý Minh sau một hồi đã bình phục được chút, nhưng chấn thương nặng, bây giờ chỉ còn bốn phần sức mạnh : - Cứ để tên đó cho tớ, tên kia xem ra cũng là một trong những kẻ cầm đầu đám này, cậu xử hắn đi.

- Ha ha, thằng nhóc này vẫn nói cứng được sao, thôi té đi, lần này ta tha mạng cho đó ! – Lý Trầm Châu cười khiêu khích.

- Đủ bản lĩnh thì cứ thử đi ! – Lý Minh vừa rồi đã phải trả giá đắt cho thói khinh địch, tự phụ nên lần này sẽ cẩn thận hơn rất nhiều, nhưng sức lực lúc này đã thua kém đối thủ cực nhiều, liệu có đủ sức đấu tiếp.

Trần Khải theo lời Lý Minh, quay sang phía Cự Sa gầm lên thị uy, nhưng đối thủ của anh ta nào phải kẻ yếu nhược, Cự Sa khẽ cười gằn :

- Cũng lâu rồi mới có kẻ dám coi khinh ta, để xem ngươi có bao nhiêu thú vị !!

Dứt lời trọng quyền của Cự Sa đã ập đến, một đấm tùy tiện nhưng lực rời núi lấp biển, Trần Khải còn chưa kịp phản ứng đã lĩnh trọn quyền vào vùng bụng, cả thân hình to lớn mất trụ theo đà bay ra sau cả chục mét.

- Xem ra ta kì vọng hơi quá nhiều hả ?! – Cự Sa tỏ chút khinh bỉ cũng như cố tình khiêu khích đối phương.

Trần Khải chỉ sau một chiêu đã ngã gục ư, không, anh ta dần đứng dậy gương mặt lạnh tanh như chưa có gì xảy ra. Tiếp đó Trần Khải gầm lớn rồi lao tới, tay phải từ trên cao vung xuống, “Ầm”, nếu là người khác thì đã vội tránh, nhưng Cự Sa lại không phải người thường, hắn thích lấy cứng đấu cứng, đưa tay phải lên cản chiêu đồng thời từ tay trái vận lực liền tung một đấm thôi sơn khác vào bụng Trần Khải khiến anh ta lần hai bật ngửa ra sau. Nhưng lần này Trần Khải chỉ thối lui vài bước, vẫn có thể đứng vững mà không ngã, Cự Sa định thần nhìn kĩ thì thấy xung quanh thân thể Trần Khải bao bọc một luồng khí cô đặc.

- Ồ, một thằng nhóc con có được Bất Hoại Kim Thân sao ?! Khặc khặc, tốt, lần này ta phải đánh cho sướng tay mới được, để xem quyền ta cứng hay người ngươi cứng ! – Cự Sa cười lớn tỏ vẻ khoái chí.

Sau đó Cự Sa lao tới liên tiếp tung hàng chục quyền, Trần Khải gần như không thể chống đỡ, trúng toàn bộ đòn, quyền quyền chẳng cần hoa mỹ, tung ra là trúng, kình lực kinh người. Nhưng Trần Khải càng đánh càng hăng, dù liên tiếp trúng quyền nhưng càng lúc càng trả đòn lại nhiều hơn, dù chưa chạm được vào đối thủ nhưng ít nhiều cũng cản lại thế công đi một chút.

- Khặc khặc, thú vị, có chút thú vị rồi đó ! – Cự Sa cười điên cuồng.

Tiếp tục, lúc này hắn ta chẳng thèm né đòn nữa, chân chính lấy công đấu công, cả hai người quyền qua cước lại đánh lẫn nhau thoáng chốc đã ra hơn trăm chiêu. Cự Sa cũng đã trúng không ít quyền, nhưng chỉ có thể kích thích ý chí chiến đấu điên cuồng của hắn hơn mà thôi, Trần Khải lần đầu gặp một kẻ còn đeo bám dai dẳng hơn cả mình thì trong lòng cũng có chút trùng xuống. Cự Sa tung ra tuyệt học của mình là Cự Sa Quyền, Trần Khải trúng đòn ở vai lập tức kinh động nhận thấy nơi trúng quyền cảm giác như bị xé toạc ra, sau đó như cứ hàng chục con quái vật thi nhau cắn xé vai của mình. Lần đầu có cảm giác kinh hãi này, Trần Khải nhất thời kinh tâm hoảng sợ, thối lui mấy bước, tâm lý đã loạn, mất đi tiên cơ, liền sau đó là hàng chục quyền của Cự Sa đánh tới.

- Cự Sa Quyền : Cắn xé !! – Cự Sa hét lớn.

Liên tiếp trúng quyền, nhưng lần này vết thương phát sinh dị thường khác hẳn lúc trước, Trần Khải thất kinh khi trước mặt như thấy cả đàn cá mập đang vây quanh mình và thi nhau nhe hàm lao tới. Bất Hoại Kim Thân của cậu ta bị phá rồi, chỉ thấy Trần Khải quỳ gục xuống, toàn thân đầy những vết thương đang rỉ máu, không cựa quậy được gì thêm. Cự Sa lúc này đã mạnh tới cực điểm, chỉ vừa xuất ra thực lực chân chính đã dễ dàng hạ gục đối thủ, hắn thờ ơ nhìn đối thủ mình vừa đánh gục rồi quay sang phía khác. Cuộc chiến của Lý Trầm Châu và Lý Minh vẫn đang diễn ra, Lý Minh lúc này sức lực còn chưa tới phân nửa, chỉ miễn cưỡng tiếp tục tái đấu chứ chẳng thể gây nên đột biến. “Khốn kiếp, chờ ngày có cơ hội thăng tiến mà lại thảm hại như này sao ?! Không, không được, ta nhất định phải trèo lên đỉnh quyền lực !”, Lý Minh thầm nghĩ trong bụng, cùng lúc bộc phát sức mạnh, toàn bộ sức lực cuối cùng dồn vào một chiêu. Một cước tung ra chẳng còn giữ vẻ hoa mỹ, mà thối như điện xẹt, chớp mắt đánh tới phía đối thủ. Lý Trầm Châu thoáng chút giật mình khi đối thủ vẫn tung ra được hiểm chiêu, nhưng bản năng chiến đấu đã có sẵn, thân thể di chuyển theo bản năng, kịp thời lách đầu sang trái, đồng thời tung một quyền về phía Lý Minh, lúc này cậu ta đã như đèn cạn dầu, tung một cước lực cuối cùng đã không còn sức chống đỡ, trúng quyền lập tức ngã gục xuống. Lý Trầm Châu đã thực sự hạ gục được đối thủ, nhưng cước cuối vừa rồi cũng rạch một vết sẹo dài trên má phải của anh ta.

- Hừm, khá đấy thằng nhóc ! – Lý Trầm Châu khẽ tán thưởng đối thủ rồi quay sang phía Cự Sa.

Cự Sa nhìn được Lý Trầm Châu đã hạ đối thủ, lập tức quay đầu tiến thẳng về phía trung tâm thành, Lý Trầm Châu thấy vậy hô lớn :

- Cuộc vui thực sự ở trước mặt kia, tất cả tiến lên nào !

Chỉ nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ hưởng ứng, cả đám người hung hăn, bặm trợn tiến tới phía nội thành. Hạm đội của Cự Sa đã hạ gục vòng phòng thủ bên ngoài của Đô La Thành và đang tiến vào trong, chuyện gì sẽ sảy ra khi bọn họ đặt chân tới đó ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.