Tân Thế Giới

Chương 2: Chương 2: Vô Tranh Quốc




Nói đến Vô Tranh Quốc thì nơi đây là một quốc gia yên bình, đất đai trù phú màu mỡ, người dân thân thiện cởi mở và dễ gần. Do đa số trước đây đều là dân du mục nay đây mai đó, không có nơi ở nhất định, nay có được một nơi cho họ cư trú, không còn phải lang thang nữa cho nên ai ai cũng đều hiểu cảnh không nhà. Bất kỳ người mới nào đến định cư đều được những người cũ nhiệt tình giúp đỡ, đồng thời trong đám dân du mục trước đây không ít kẻ có khí cấp mạnh mẽ, cho nên Vô Tranh Quốc phát triển kinh tế cực kì mạnh mẽ, đồng thời dù không có chiến tranh nhưng các chiến tướng có khí cấp 5 không hề ít cho nên không có mấy kẻ dám đến đây xâm chiếm. Ngoài ra Vô Tranh Vương còn có thần công cái thế đặc biệt, những kẻ từng giao đấu với ông khi được hỏi đều trả lời duy nhất một câu: “Không một kẻ nào có thể đả thương Vô Tranh Vương”, do thế người đời càng truyền tụng nhau nhiều hơn rằng trên đời không có mấy người có thể giao thủ với Vô Tranh Vương mà giành được phần thắng. Vô Tranh Vương tên thật là Lam Thiết, năm nay đã ngoài năm ngươi, thân hình thanh mảnh nhưng ánh mắt trẻ trung, di chuyển lanh lẹ và bá khí tỏa ra khiến người người thầm kính nể. Ông ta có mười ba người con trai nhưng trong đó có hai đứa khiến ông ưng ý nhất là đại hoàng tử Lam Hỏa và thập hoàng tử Lam Thiên, đồng thời trong mười ba hoàng tử thì hai người cũng thân với nhau nhất; Lam Hỏa tính tình cương trực, thẳng thắn nhưng cũng nóng tính, do bộc trực thẳng tính nên trắng đen rạch ròi nên thường hay nổi nóng vì những điều anh ta cho là không đúng, mỗi lúc như vậy thường giận quá mà mất khôn, tuy thế tư chất võ học cực cao đồng thời do là đại hoàng tử nên Lam Hỏa cũng miệt mài cố gắng khổ luyện cho nên luận về võ công Lam Hỏa có khí cấp cao nhất trong mười ba hoàng tử. Thập hoàng tử thì ngược lại, dáng vẻ điển trai lãng tử cộng với trí thông minh tuyệt đỉnh cho nên lúc nào nhìn anh cũng có vẻ bất cần. Tuy nhiên thực chất Lam Thiên rất tốt bụng, giống cha mình, anh cũng không thích tranh đấu cho nên luyện tới khí cấp 3 thì thường trốn luyện tập, võ công không cao nhưng may mắn có tư chất thiên phú nên khinh công cực cao bù lại.Cặp đôi này bù trừ cho nhau, Lam Hỏa võ công cao cường nhưng hay nổi nóng, mỗi lần như thế chỉ có Lam Thiên bình tĩnh giúp phân giải hạ hỏa cho huynh trưởng; người thì khí cấp cao nhưng không giỏi kiềm chế, người thì thông minh tuyệt đỉnh nhưng lại không ham thích võ công khiến Lam Thiết vẫn chưa biết chọn ai làm người kế vị.

Lam Thiết có một người em là Lam Sái, trước đây khi mới kiến lập Vô Tranh Quốc, ông thường phải ra ngoài cho nên Lam Sái là người thân với các hoàng tử còn hơn cả cha, nhất là hai anh em Lam Hỏa và Lam Thiên. Lam Sái giỏi tìm ra những trò nghịch ngợm, hai hoàng tử hồi nhỏ thì thường quấn lấy thúc thúc của mình, cả ba thường đi quậy phá cùng nhau nên rất thân thiết. Lam Sái cũng là người có trí tuệ, nhưng chưa từng giao thủ với ai cho nên võ công và khí cấp vẫn là ẩn số không mấy ai biết được. Một tối nọ Vô Tranh Vương gọi Lam Sái vào và bàn một chuyện hệ trọng :

- Ta có một chuyện quan trọng liên quan đến vận mệnh của vương quốc cần bàn với đệ ! – Lam Thiết nói.

- Ha ha, quốc vương cứ nói, đệ sẽ dốc sức giúp mà . – Lam Sái cười .

- Ta muốn hỏi đệ, trong hai đứa Lam Hỏa và Lam Thiên đệ thấy thế nào ?

- Hm... – Lam Sái suy nghĩ rồi nói : - Đại hoàng tử Lam Hỏa võ nghệ cao, tính tình bộc trực nhưng không giỏi kiềm chế, còn thập hoàng tử Lam Thiên trí tuệ có thể nói là thiên tài, nhưng lại không chú ý luyện tập võ công. Nhưng sao ... ?

- Ta muốn hỏi đệ, theo ý đệ ta nên chọn đứa nào kế nghiệp thì tốt hơn ? – Lam Thiết ưu tư.

Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ Lam Sái trả lời :

- Thập hoàng tử Lam Thiên !

- Ta cũng nghĩ vậy, nhưng ... – Vô tranh vương đắn đo.

- Huynh sợ hai đứa chúng nó thân thiết với nhau, nhưng nếu huynh chọn Lam Thiên kế nghiệp thì có thể sẽ làm tan vỡ tình cảm huynh đệ của chúng ?! – Lam Sái nói trúng tâm ý của huynh trưởng mình.

- Phải, cho nên ta vẫn chưa biết có nên tuyên bố hay không. – Lam Thiết trầm ngâm.

- Nhưng huynh hiện tại còn đang cường tráng, khỏe mạnh sao đã phải lo chuyện này cơ chứ. Cứ từ từ rồi chúng sẽ trưởng thành hơn thôi mà, lúc đó chuyện sẽ dễ dàng hơn. – Lam Sái tỏ vẻ khó hiểu.

Vô tranh vương thở dài :

- Thật ra mấy năm nay ta đã mắc trọng bệnh, may mắn thanh danh cao cho nên không mấy kẻ dám khiêu chiến khiến sự việc chưa bị lộ, nhưng lâu dài thì không ổn. Lúc này ta chỉ còn vận dụng được ba thành công lực!

Một nét suy tư xuất hiện trên mặt của Lam Sái, ông ta thoáng nở một nụ cười mà như không cười :

- Được, để thần suy nghĩ phải làm thế nào cho đúng !

Nói xong ông ta lui xuống và tức tốc trở về cư gia của mình.

Tối hôm sau, Lam Thiên lúc này đang vui vẻ đùa giỡn với mấy cô gái ở lễ hội của người dân ngoài thành thì bỗng có ám khí bay tới, tuy nhiên anh dễ dàng chụp được. Thì ra là mật chỉ, Vô Tranh Vương triệu anh ta vào cung gấp, “Cha có chuyện gì mà đêm hôm rồi vẫn cho gọi ta nhỉ?” Lam Thiên vừa suy nghĩ vừa lập tức tới thẳng chỗ cha mình cho gọi. Vô Trah Vương Lam Thiết lúc này đang ngồi ngắm trăng cùng vợ của mình và cũng là mẹ của đại hoàng tử Lam Hỏa, quân lính đã được cho lui ra hết để hai người có sự riêng tư, thoải mái để trò chuyện tâm sự. Chính lúc này xuất hiện một sự việc mà ông ta không ngờ tới được, năm tên thích khích không biết từ đâu lao tới, phong tỏa hoàn toàn đường lui, đồng thời năm tên khác lao tới tấn công. Dù cho Lam Thiết chỉ còn dùng được ba thành công lực nhưng ông cũng không phải là đèn cạn dầu, ông thi triển thần công cái thế của mình : Càn Khôn Đại Na Di, đám thích khách tấn công điên cuồng nhưng cũng không thể đả thương nổi Lam Thiết. Nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, Vô Tranh Vương ngày càng yếu thế và rơi và hiểm cảnh, quân lính hộ giá mãi không thấy dù cho hoàng hậu đã gào khản cổ, một tên thích khách vung kiếm chém tới, hoàng hậu không biết võ công không thể chống đỡ đã phải mất mạng. Cuối cùng Vô Tranh Vương Lam Thiết cũng không còn có thể kháng cự, ông liên tiếp bị trúng kiếm, một đao đâm lén từ sau, ông lập tức đổ gục xuống chết mà không nhắm mắt, dường như ông biết được chuyện gì đang và sẽ xảy ra. Bọn thích khách hoàn thành công việc lập tức rút đi, lúc này thập hoàng tử cũng vừa tới, nhìn thấy thảm cảnh của phụ thân mình anh lập lao vào gào lớn :

- Cha~~ không, chuyện gì thế này ?! Không thể nào !! Không !

Lam Thiết hồi quang phản chiếu, gắng gượng thì thầm vào tai của con mình được vài chữ rồi gục xuống.

- Con... con không hiểu ? Cha, cha tỉnh lại đi ! – Lam Thiên khóc lớn.

Vừa lúc đó, đại hoàng tử Lam Hỏa và Lam Sái cũng tới, nhìn thấy cảnh này, đại hoàng tử thét lớn :

- Lam Thiên, ngươi... ! Ngươi làm trò gì thế này !

- Lam Thiên, uổng công ta tin tưởng ngươi, sao ngươi lại có dã tâm đáng sợ như vậy ! Hôm nay quốc vương cho triệu cũng chính vì việc truyền ngôi cho ngươi mà ngươi lại làm trò này sao ?! – Lam Sái trừng mắt quát lớn.

- Thúc thúc, đại ca, việc này... việc này thật sự không phải do ta làm ! – Lam Thiên đau khổ ôm xác cha mình nói.

Nhưng với sự tình trước mắt, Lam Thiên lúc này dù có nói gì thì hai người cũng không thể tin.

- Lam Thiên, tên khốn khiếp đại nghịch vô đạo, ta giết ngươi ! – Lam Hỏa lau nước mắt thét lớn.

- Đại ca, thật tình không phải là ta làm mà . – Lam Thiên phân trần nhưng Lam Hỏa vẫn lao tới, anh đành phải dùng khinh công mà bỏ đi vì lúc này anh không thể giải thích cho mọi người hiểu được, anh cũng hiểu nếu ở lại mình chắc chắn sẽ mất mạng, lúc này bỏ đi thì sau này mới có cơ hội trở lại minh oan cho mình.

Dù võ công kém nhưng khinh công của Lam Thiên thuộc hàng quán tuyệt, thiên hạ hiếm có người so bì được cho nên Lam Hỏa không thể đuổi kịp. Khi thấy không còn ai đuổi theo Lam Thiên đáp xuống, đổ gục dưới gốc cây rồi ôm đầu khóc, anh đau đớn suy nghĩ mông lung về những chuyện quá khứ, rồi sực nhớ lại những lời thì thầm của cha mình: “Dưới gốc cây khi xưa ta hay dẫn con và Lam Hỏa đến”. Lam Thiên lập tức đứng dậy rồi tức tốc lao tới nơi cha mình chỉ, nơi đây là một cây đại thụ hơn trăm tuổi, cực kì lớn. “Nơi đây có gì chứ ?” Lam Thiên thầm suy nghĩ. Nhìn quanh một lúc, anh lập tức thấy có sự khác biệt, có một nơi dường như có gì đó được chôn ở bên dưới, Lam Thiên lập tức đào nó lên. Cầm trên tay, Lam Thiên không khỏi kinh hỉ :

- Đây... đây là ... !!

Trên tay Lam Thiên lúc này chính là bí kíp võ công tuyệt thế của cha mình Càn Khôn Đại Na Di.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.