Tận Thế Lưu Vong
_Thiên Đường Phóng Trục Giả_
Editor: Chu aka CTDg
Tóm tắt: Anh ta biến mất.
- ---------------------
Lục Địch kéo mũ đội lên đầu.
Bởi vì một bên quai bị đứt, anh chỉ có thể xách ba lô bước tới toa kế bên, tìm một góc ngồi xuống.
Điều này rất dễ, bởi vì hành khách đều chen đến cạnh cửa sổ để nhìn ra ngoài, mặc dù ngoài đó chỉ có đường hầm tối tăm.
Sau khi thoát chết, mọi người đều cuồng nhiệt bàn tán, hoặc là lấy điện thoại ra điên cuồng bấm bấm.
Dù bị cư dân mạng cười nhạo vì tung tin đồn nhảm, còn bị mắng là không bằng nói có một con Godzilla bò ra từ biển có khi hay hơn.
Nhưng bọn họ thật sự đã trải qua.
Trong lúc hỗn loạn, vẫn có người chú ý tới Lục Địch.
“ Người anh em quá trâu bò.”
Lục Địch liếc mắt nhìn người bên cạnh, người đàn ông đó mặc áo khoác da, khẩu âm chuẩn giọng Bắc.
Sau cơn hưng phấn, người đàn ông nói: “ Tôi đang bị kinh ngạc sững sờ, sau đó nghĩ chạy cũng không thoát nữa, đột nhiên nhìn thấy anh mang theo mọi người đập tên cháu trai kia( chỉ con khủng long).”
Vốn Lục Địch cũng không muốn tiếp lời, gặp phải một trận sóng gió kinh hãi này, sau khi yên ổn mới thấy mệt bở hơi tai, anh chỉ muốn bất động.
Anh thản nhiên nói: “ Nó không phải cháu trai...Nếu đúng thật là khủng long, thì phải là tổ tiên mới chính xác.”
Người đàn ông mặc áo khoác da cười, khá lắm, còn rất cơ hội chọc cười.
“ Hơn nữa, không phải là tôi cứu mọi người, là cảnh sát đã cứu mọi người.”
Lục Địch nhắm hờ mắt, anh đang nhớ lại tình huống nhìn thấy lúc đó.
—— Người ấy, một tay thiện xạ, quyết đoán, bình tĩnh, dũng cảm, còn rất giỏi việc lợi dụng địa hình.
Chính là, có chút kỳ quái?
Lục Địch chưa từng thấy người như vậy.
Lúc này, người bên cạnh vỗ đùi, nghiêm túc nói: “Ừ, nếu không có hai viên đạn thì cửa toa đã bị con khủng long phá nát rồi. Trông nó chẳng khác gì con mèo nhà tôi mở đồ hộp... ờm, thứ lỗi vì đây là một phép ẩn dụ vô nghĩa. Đúng rồi, con khủng long đó chết chưa nhỉ, tôi thấy nó ngã trên mặt đất, còn nghe thấy tiếng đạn vang bằng bằng.”
Người bình thường thấy cảnh sát truy tội phạm trên đường rất ít, chứ chưa nói đến chuyện thái quá như này.
Nếu không phải đã nhìn thấy, người đàn ông mặc áo khoác da có khi cũng coi đây là trò đùa, làm sao chỉ vài phát đạn đã giải quyết xong khủng long?
Sức chiến đấu của khủng long kém như vậy ư?
Tất nhiên là không, Lục Địch thầm nghĩ.
Nó cao 2 mét, thân dài 6 mét, là sát thủ hàng đầu được tạo ra trong quá trình tiến hóa tự nhiên. Có thể dễ dàng giết hàng trăm người trong vòng 10 phút, am hiểu dùng lợi trảo* cùng cấu tạo cơ bắp rất giỏi việc truy đuổi và chạy trốn, tồn tại từ xa xưa hơn cả sư tử, hổ báo, liệp báo** ngày nay.
* lợi trảo : móng vuốt sắc nhọn (Sr mn vì chương trước không chú thích nha)
** liệp báo: là báo săn, hay còn gọi là báo cheetah(gêpa), có tốc độ siêu việt đạt đến 120 km/h, một trong những tay săn mồi cừ khôi trên thảo nguyên Châu Phi.
Nếu không bị mắc kẹt trong không gian tương đối hẹp của tàu điện ngầm, nếu không gặp phải người thông minh, có bản lĩnh, để khủng long phá vòng vây phỏng chừng một vài người nữa sẽ chết. Cuối cùng rất may nó đã ngã xuống trong làn đạn.
Thân thể máu thịt không thể ngăn cản được móng vuốt của kẻ săn mồi, tương tự kẻ săn mồi cũng không thoát nổi súng đạn.
“ Tôi còn tưởng chỉ nước ngoài có rắc rối đây...”
Người đàn ông mặc áo khoác da lấy điện thoại di động nói thầm, Lục Địch mở choàng mắt hỏi: “ Anh nói cái gì?”
“ Há, tôi nói nước ngoài cũng có chuyện lạ.” Người đàn ông nói, sau đó mở ra một trang web đưa Lục Địch xem, “ Anh bạn không biết à? Năm ngoái bên Na Uy nháo chuyện người sói, một số người ở Texas đã nhìn thấy con quái vật giống gấu, còn có cả người bị tang thi(zombie) gặm nửa mặt.”
Hai cái phía trước Lục Địch chưa từng nghe nói, thế nhưng chuyện tang thi này anh biết.
Tin tức một vài năm trước nói có một loại thuốc(phiện) mới, khiến đại não của những kẻ nghiện thuốc trở nên tệ hại nhanh hơn.
Kì thực tin tức quái vật gấu, người sói này luôn tồn tại.
Tin tức nước Mỹ có người ngoài hành tinh và rất nhiều cơ sở nghiên cứu người ngoài hành tinh là điều mà các trang web hạng ba, báo lá cải thường đưa ra để câu view.
Nói cách khác, người có đầu óc đều không tin.
Nhiều nhất là xem việc vui.
Như thể cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Lục Địch, người đàn ông mặc áo khoác da lập tức nói: “ Chị gái hàng xóm của tôi đi du học nước ngoài, chị ấy tận mắt nhìn thấy người sói, tuy không chụp được bức ảnh nào, nhưng một vài mạng người đã bị giết ngay trước mắt chị... Cậu xem, chuyện hôm nay phát lên mạng chẳng phải cũng không có ai tin sao?”
Đó cũng chưa chắc.
Mặc dù hoang đường, nhưng người chứng kiến quá nhiều, tình thế nghiêm trọng, còn phải xem tiếp đến thái độ chính thức và cách xử lý của nhà nước như nào.
Lục Địch liếc mắt nhìn bản đồ đường tàu, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm.
Tàu điện ngầm chạy ầm ầm đến ga tiếp theo, nhân viên công tác và cảnh sát đã đợi sẵn ở đấy. Họ khách khí mời tất cả mọi người xuống xe, dò hỏi xem có người đã nhìn thấy chuyện gì xảy ra hay không, có người bị thương cần được chăm sóc y tế hay không.
Đương nhiên đường tàu điện ngầm đã bị phong tỏa, lần này tàu điện cũng không thể đi thêm nữa, nhưng có một vài chiếc xe buýt đến để chở khách.
“... Có một anh trai nhỏ( tiểu ca) đi đầu, dùng va li đập con khủng long đó.”
“ Đúng đúng, nhìn trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt, không ngờ hung như vậy, còn tôi sợ đến choáng váng, đúng rồi đồng chí, hành lí của tôi có thể tìm trở về không đây!”
Mọi người nhìn xung quanh, dĩ nhiên không tìm được Lục Địch.
“ Quái lạ, người đâu?”
“ Tôi vừa cùng anh ta nói chuyện.” Người đàn ông mặc áo khoác da giơ tay lên tiếng, “ Dường như trong chớp mắt khi vừa xuống tàu, anh ta liền biến mất.”
Mọi người cũng không cách nào chú ý, chủ yếu là vội vã về nhà.
Có vài xe buýt đứng nơi tiếp đón đem hành khách lên xe, cũng có vài người không có thời gian liền trực tiếp ra cổng gọi taxi.
Cuộc dò hỏi này cũng không mất bao nhiêu thời gian, mọi người đều là xui xẻo đụng chuyện bất ngờ.
Những người tham dự ở khoảng cách gần đều để lại số căn cước và số điện thoại di động xong thì đi.
Chỉ có người bị thương do xô đẩy phải đưa đến bệnh viện. Còn người trẹo chân đều được nhân viên y tế trợ giúp phun thuốc, họ khập khễnh rời khỏi, dù sao đều là người làm công, ngày mai vẫn phải đi làm.
“ Xin mọi người đừng lan truyền tin tức gây hoảng loạn, sự việc vẫn đang được điều tra, có kết quả nhất định sẽ công bố.”
Mỗi người thời điểm ra ngoài đều bị những người mặc chế phục nghiêm túc căn dặn, cũng chỉ có thể vội vàng gật đầu, tâm lý vừa sợ vừa hưng phấn.
Không kiểm tra điện thoại di động?
Không cưỡng chế xóa bỏ ảnh và video?
Không bị mang đến đồn một buối tối đe dọa không được nói lung tung?
Mọi người tỉ mỉ nghĩ lại, cũng đúng, thực tế đúng là không như phim.
Một chuyến tàu mấy trăm người, giam giữ toàn bộ để không nháo chuyện, không thể.
Là sư tử hay hổ lao ra từ vườn bách thú cư dân mạng đã kinh rồi, nếu thực sự là khủng long thì thái quá, thái quá đến không có cách nào theo logic bình thường đi hoài nghi kẻ nào có âm mưu luôn.
Các nhà khoa học thế giới hiện thực đi phục sinh khủng long làm gì, thật sự muốn làm Công Viên Kỉ Jura à?
Loại công viên nào có thể bù đắp chi phí bằng cách dựa vào doanh thu bán vé? Nếu xảy ra sự cố mà phá sản thì sao?
Nói đến, nơi này là thành phố cạnh biển, từ trong biển bò ra một con Godzilla...À không, khủng long cũng được không phải sao?
Mọi người ồn ào trong đầu, vừa mệt vừa hưng phấn, lấy điện thoại di động ra bắt đầu một vòng suy đoán.
- -không loan tin tức gây khủng hoảng, nói thật, tưới( bàn tán) chút chắc có thể đi.
***
“Viên đội (trưởng), có tình huống.”
Một thanh niên mặc quần phục rằn ri chạy nhanh tới.
Thấy đội trưởng đang nghe điện thoại, người thanh niên nhanh chóng đứng nghiêm lại.
Người được gọi là đội trưởng có nước da ngăm đen và thô ráp, bàn tay y duỗi ra một loạt rãnh, như là ngồi xổm trên cao nguyên hoặc sa mạc Gobi 4,5 năm(?). Nhìn y rất già nua, trên thái dương có một vết sẹo là do đạn bắn để lại.
Trong tay y cầm một cái bộ đàm cũ kỹ, bề ngoài trông bình thường nhưng lại có thể phòng nghe trộm, tự mang hàng nhiễu sóng cao cấp.
“... Yến Long bên kia thế nào?”
Viên đội trưởng nghe xong, thả xuống bộ đàm, quay đầu lại nhìn thanh niên, “ Báo cáo tình hình!”
“ Không tìm thấy gì trong camera cả.”
“Cái gì?”
Viên đội trưởng cau mày thật sâu, thấp giọng quát hỏi: “ Đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra.”
Thanh niên mặc đồ rằn ri ngay lập tức kể lại chuyện phát sinh trên tàu điện ngầm, đại ý là có một người cả quần áo và ba lô đều màu đen đã dẫn dắt mọi người ngăn khủng long xông vào tàu điện ngầm, nhưng sau khi xuống xe liền không thấy người nữa. Trạm tàu bị phong tỏa, camera cũng không tìm được thông tin hữu ích.
Lúc đầu cũng không để ý chuyện này, càng không để ý camera ga tàu, chỉ là thời điểm nhân viên công tác đang điều chỉnh camera nội bộ, lại phát hiện camera ga tàu này.
Sau đó lại được biết khủng long xuất hiện ở sân ga đó. Camera không hỏng thì cái gì cũng quay được, không có ngoại lệ.
Ngược lại mấy phút kia thu hình không được.
Điều này rất kì lạ.
Vì vậy bên trên lập tức tỏ ra coi trọng, nhưng không điều tra thì không biết, càng tra thì vấn đề càng lớn.
“...Chúng tôi tra xét giám sát một giờ, không phát hiện được người đàn ông mặc đồ đen diện mạo tương tự lời kể của mọi người rời ga. Không đúng, căn bản như là hắn không xuống xe, chưa từng xuất hiện tại sân ga.”
Trán người thanh niên mặc quân phục lúc nói lời này toát ra mồ hôi lạnh, không phải do sợ hãi, mà do lúc nói lời như thế có vẻ vô trách nhiệm.
Ở trên sân ga tàu điện ngầm tìm không thấy, trừ phi đó là người tàng hình.
Biểu tình Viên đội cũng trở nên nghiêm túc: “ Có thể là đi vào đường hầm hay không?”
“ Không có, giám sát ở sân ga hoàn hảo, không kẽ hở. Chỉ có cửa kính của một toa bị khủng long đập, nhưng cũng chỉ rạn nứt, không vỡ, không thể nhảy ra cửa sổ.”
Cố tình lại không tìm được người, là ma à?
Thanh niên mặc đồ rằn ri nghe đội trưởng của mình lẩm bẩm gì đó, nhưng nghe không rõ.
“ Không có chuyện gì, anh tiếp tục điều tra.” Viên đội khôi phục vẻ mặt, nghiêm túc ra lệnh, “ Bây giờ mục tiêu chính là tra ra nguồn gốc của con khủng long, tất cả vết tích trong đường hầm đều phải bảo lưu. Tôi không tin dưới lòng đất thành phố này có thể nhảy bổ ra được con khủng long.”
“ Vâng!”
Thanh niên mặc đồ rằn ri kính lễ rồi chạy rời khỏi.
Viên đội lấy ra một điếu thuốc, ngậm trên miệng không hút, y từ trong ba lô móc ra một cái laptop không logo. Sau khi mở nó ra xuất hiện hình dáng một quả địa cầu, đợi đến khi hình ảnh cố định trên bản đồ Hoa Hạ màu đỏ, một chuỗi mật khẩu phức tạp được nhập vào một thanh trống.
Sau đó, các ngón tay trên bàn phím nhanh chóng di chuyển:
“ Đội viên số ba Viên Trọng Hạ báo cáo, có một trường hợp khẩn cấp ở trong tàu điện ngầm thành phố Thương Đô, tử vong 1 người, bị thương 23 người, ngoại trừ người chết thì đều là trượt chân hoặc đoàn người xô đẩy dẫm đạp bị thương, người chết là nhân viên ga tàu.
Phụ: 'U linh' xuất hiện lần thứ hai.”