Tối hôm đó, Ngưng Tiểu Lạc suy nghĩ vẩn vơ, về cha mẹ, về bạn bè, về tương lai của mình. Rồi nàng nhớ đến Mọt Sách-Tần Thiên không bỏ mình lại trong trường Vages. Đồng thời, trong đầu nàng hiện ra một bóng người...là Diệp Thiên. Ngưng Tiểu Lam nhớ đến người con trai hoàn hảo ấy thì trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện hai rặng mây hồng. Đến 2h sáng, Ngưng Tiểu Lạc mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
....
6h a.m, ngày tận thế thứ nhất...
Vừa bước xuống phòng bếp, Ngưng Tiểu Lạc đã ngửi được một mùi hương rất quyến rũ của món ăn nào đó. Lúc này, nàng phát hiện "Diệp Thiên" đang đứng nấu ăn. Bóng dáng cao lớn mặc tạp dề, chăm chú vào nấu ăn, cả người hắn toát ra sức quyến rũ của một người trưởng thành, chín chắn.Ngưng Tiểu Lạc nhìn cảnh đẹp ý vui này thì trong lòng không khỏi bật thốt một câu nói kinh điển "Người đàn ông đẹp nhất là lúc họ làm việc vì một người con gái". Tuy Ngưng Tiểu Lạc biết hắn nấu ăn cho nàng có lẽ là vì sự ủy thác của Tần Thiên nhưng trong lòng nàng vẫn rất cảm động.
"Diệp Thiên" nghe thấy có người bước xuống cũng không quay đầu, nhàn nhạt nói:
-Ăn sáng xong, chúng ta đi.
Ngưng Tiểu Lạc nghe vậy thì cười khổ, thầm nghĩ "Dịch Thiên" tên này không có một chút hài hước nào cả. Sắp phải chia tay với "Diệp Thiên", trong lòng nàng rất luyến tiếc. Nhưng chẳng qua chỉ là hơi luyến tiếc mà thôi, chưa lún sâu đến nỗi "yêu".
Trong khi Ngưng Tiểu Lạc suy nghĩ vẩn vơ thì Tần Thiên cũng đã đem thức ăn ra. Hai người ngồi đối diện nhau trên một cái bàn 3m. Bữa sáng rất đơn giản, gồm một bát súp nấm và một ly sữa nóng. Tuy đơn giản nhưng rất ngon miệng. Hơn nữa, bọn họ phải lên đường nên không thể ăn quá no được.
Bọn họ nhanh chóng ăn xong bữa sáng của mình, tranh thủ thời gian chuẩn bị đồ dùng. Trong thời bình, Ngưng Tiểu Lạc trở về nhà cũng mất hai tiếng đường đi, huống hồ giờ đây bên ngoài có không biết bao nhiêu nguy hiểm rình rập?
Tần Thiên dự định sẽ đưa Ngưng Tiểu Lạc về nhà rồi mới đi tìm vị tiến sĩ...Ngưng kia. A? Khoan đã, họ Ngưng? Tần Thiên thoáng kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh xuống, hắn quay sang hỏi Ngưng Tiểu Lạc:
-Cha cô là tiến sĩ Ngưng?
Ngưng Tiểu Lạc tròn xoe đôi mắt, như bắt được vàng:
-Diệp ca biết cha tôi?
Đến nước này thì Tân Thiên chỉ có thể than quá trùng hợp, hắn ậm ừ trả lời Ngưng Tiểu Lạc. Giờ đây hắn không lo lắng phải đi tìm rồi. Chẳng phải bên cạnh đã có một người thông thuộc đường đi đây sao?
Lắc đầu, Tần Thiên quyết định không suy nghĩ nữa, hắn phải tìm cách đến đích an toàn nhất!
Đến gara, Tần Thiên thấy chiếc xe của mình vẫn còn thì thả lỏng. Đây là chiếc xe được thiết kế thích hợp cho các nhiệm vụ nguy hiểm. Xe sơn màu đen bóng bẩy, được trang bị kính chống đạn, xe bọc ba lớp thép cứng và bộ súng máy tự động. Bên dưới ghế ngồi còn có một kho súng ống, đạn dược và vũ khí lạnh. Tần Thiên kiểm tra một vòng, hài lòng gật đầu.
-Vẫn đầy đủ.
Một lúc sau, Ngưng Tiểu Lạc mang theo niềm mong chờ bước lên xe, Tần Thiên thấy cô chuẩn bị đầy đủ lương thực, không nói gì, hắn lái xe chạy ra khỏi biệt thự xa hoa của mình.
Đi được một lúc, Ngưng Tiểu Lạc không thể chịu được không khí im lặng trong xe, nàng chọn đại một đề tài để nói, nhưng không ngờ lại là về Tần Thiên:
-Diệp ca, Tần Thiên là một người như thế nào vậy ạ?
Ngưng Tiểu Lạc bỗng nhận ra, giữa họ có một người trung gian là Tần Thiên.
Còn Tần Thiên nghe câu hỏi của nàng thì cười khổ trong lòng "Ta phải nhận xét về chính mình ư?". Hắn không nhanh không chậm trả lời:
-Là một đứa trẻ không bao giờ lớn.
Đúng, đây chính là hình tượng hắn đã cố gắng xây dựng cho bộ mặt kia.
Ngưng Tiểu Lạc nghe hắn nói thì che miệng dịu dàng cười:
-Em thì thấy hắn rất ngốc và nhát gan nhưng rất tình nghĩa.
Tần Thiên nghe vậy chỉ cười nhạt, thầm thêm trong lòng "chỉ tình nghĩa với mỹ nhân thôi". Ngưng Tiểu Lạc không từ bỏ cơ hội nói chuyện ít ỏi này, lại hỏi:
-Gia đình Tần Thiên rất cao quý ạ?
Nghe vậy, trong mắt Tần Thiên hiện ra nồng đậm chán ghét cùng thù hận, nhưng rất nhanh bị hắn che dấu:
-Đúng! Là gia tộc họ Tần!
Ngưng Tiểu Lạc thoáng nghệch ra:
-Diệp ca, là họ Tần một trong ba gia tộc thống trị Feb hay là gia tộc khác?
-Là họ Tần một trong ba gia tộc.
Ngưng Tiểu Lạc cảm thán:
-Oa~ tuyệt thật! Vậy anh là gì của hắn?
Tần Thiên lạnh lùng trả lời:
-Anh họ.
Thấy "Diệp Thiên" không muốn nói nhiều nữa, Ngưng Tiểu Lạc thức thời im lặng. Không khí trong xe lại trầm xuống. Ngưng Tiểu Lạc lại đánh vỡ không khí ngột ngạt này:
-Em có thể mở nhạc không?
-...Được...
Thế là tiếng nhạc sôi động vang lên, chiếc xe màu đen lao đi trong buổi sáng sớm, bánh xe lăn dần trên con đường hoang tàn rải máu. Bọn họ xé gió lao tới, một đường đánh dấu ngày tận thế thứ 1...
.
.
.
Hết chương 8.