Không biết từ lúc nào, Tần Thiên loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện bên tai:
-Cha...còn cách nào có thể cứu Diệp ca được không ạ?
-...Không thể...Tình trạng nhiễm vi-rút của hắn rất nặng...
-Nhưng...cha, huynh ấy đã cứu mạng con...
-...Haiz, thật ra vẫn còn một cách....
-...
Sau đó, Tần Thiên cảm giác một dòng chất lỏng bị đưa vào cơ thể mình "Thật dễ chịu...". Hắn lâm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
--- --------Ta là phân cách tuyến thời gian---- ------ ----
Lần tiếp theo tỉnh lại, Tần Thiên phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng màu trắng, ngăn cách với bên ngoài bởi một tấm kính, là 1 tấm kính cường lực. Tần Thiên xuyên qua tấm kính cường lực, hắn nhận ra bên ngoài là một phòng thí nghiệm khá rộng, chất đầy những chai lọ và dụng cụ thí nghiệm.
Cùng lúc đó, Ngưng Tiểu Lạc bước vào, bắt gặp ánh mắt "Diệp Thiên" đang nhìn mình. Ngưng Tiểu Lạc vui mừng reo lên:
-Diệp ca, huynh đã tỉnh lại rồi!
Đồng thời, Ngưng Tiểu Lạc rót cho hắn một cốc nước mát, Tần Thiên nhận lấy:
-Cảm ơn.
Tần Thiên liếc mắt nhìn vết thương được băng bó sau lưng, nhíu mày hỏi:
-Ta đã ở đây bao lâu rồi?
-2 ngày trời...
Tần Thiên hơi sửng sốt một lát, đại não khẽ chuyển:
-Đây là phòng thí nghiệm của cha cô?
-Vâng.
-Ông ta đâu?
Ngưng Tiểu Lạc như bừng tỉnh:
-Á, không xong, papa dặn canh chừng khi Diệp ca tỉnh phải lập tức báo ngay. A, ta thế nhưng đem chuyện quan trọng này quên đi! Diệp ca, chút nữa ông ấy sẽ đến đây, huynh chờ.
Quả nhiên, không sai biệt lắm, 2 phút sau cha Ngưng Tiểu Lạc đi tới. Nhưng cước bộ chậm đến khiến người ta giận sôi gan, Ngưng Tiểu Lạc ở phía sau không ngừng giục. tiến sĩ Ngưng cười khổ, đành đáp ứng yêu cầu của Ngưng Tiểu Lạc, ông mới chịu nhanh một chút. Bước vào phòng thí nghiệm, nhìn Tần Thiên đã tỉnh, tiến sĩ Ngưng gật đầu, nói với Ngưng Tiểu Lạc:
-Lạc nhi, mau đi giúp nương ngươi đi, ta muốn nói chuyện với "Diệp Thiên" một lát.
Ngưng Tiểu Lạc ngoan ngoãn đáp rồi rời đi, tiện thể đóng cửa phòng. Người đàn ông trung niên không vội vã, kéo 1 cái ghế gần đó, ngồi đối diện với Tần Thiên. Không biết từ đâu lôi ra một tách trà, chậm rãi nhấp một ngụm rồi mới nói:
-Ngươi là Tần Thiên đúng không?
Tần Thiên không bất ngờ, gật đầu nói:
-Đúng vậy.
-Ừm, ta là Ngưng Thế Dân, hay ngươi có thể gọi ta là tiến sĩ Ngưng.
Tần Thiên trầm mặt không trả lời, tiến sĩ Ngưng đành tiếp lời:
-30 năm trước, một nhà khoa học đã nhận ra rằng con người đang đi đến cực hạn của sự tiến hóa nên hắn ta đã lập ra một dự án nghiên cứu phương pháp giúp con người tiếp tục tiến hóa lên một tầng mới. Một loại vi-rút được sinh ra, tên của nó là vi-rút T. Mới đầu, kết quả của dự án này diễn ra rất khả quan nhưng sau đó lại sinh ra một vấn đề khác, đó là kích thích sự bạo loạn trên cơ thể con người và khơi dậy bản năng sinh tồn cơ bản nhất của sinh vật, ăn...
Ngưng một chút, tiến sĩ Ngưng lại tiếp tục:
-Sau đó, các nhà khoa học tình cờ biết thêm một khả năng đáng sợ khác của vi-rút T: khiến người chết có thể hoạt động trở lại, nhưng quá trình phân hủy vẫn tiếp tục diễn ra, chẳng qua tốc độ giảm đi rất nhiều. Càng về sau, vi-rút T không ngừng biến đổi, báo cáo mới nhất về vi-rút T là việc chúng khiến cho những xác chết đó có sức mạnh kinh khủng, hay nói cách khác, vi-rút T có khả năng tự tiến hóa bản thân và biến người bị nhiễm chúng trở thành một xác chết di động. Dự án giúp con người tiến hóa đã hoàn toàn thất bại. Công sức nghiên cứu 30 năm qua đổ vỡ....
Tần Thiên lúc này khá nghi hoặc nhìn về phía tiến sĩ Ngưng:
-Ông có vẻ biết thật nhiều về thứ này nhỉ, tiến sĩ.
Tiến sĩ Ngưng cũng không phủ nhận:
-Đúng, ta từng tham gia nghiên cứu về vi-rút T...
Tần Thiên nghi ngờ càng sâu hơn:
-Ông biết thứ đó sẽ phát tán ra ngoài?
Ngưng Thế Dân ra vẻ oan khuất:
-Không thể nào! Đó chẳng qua chỉ là một suy đoán cho trường hợp xấu nhất mà thôi. Chẳng qua ta cũng khá may mắn, kịp rời khỏi trụ sở nghiên cứu vi-rút T ở nước Mar trước khi nó nổ tung. Haiz, vi-rút T vừa mới thoát ra ngoài mới chỉ hai tiếng tính từ nước Mar đã lập tức lan ra 8 nước xung quanh là Jun, Jul, Aug, Sep, Oct, Nov, Dec, và...Feb. Có lẽ 3 nước còn lại cũng sẽ nhanh chóng bị tê liệt ngay thôi.
Nghĩ nghĩ một hồi, tiến sĩ Ngưng lại bồi thêm một câu:
-À, hiện tại chúng vẫn đang tiếp tục tiến hóa, sức mạnh của chúng sẽ tăng dần theo từng chu kì...
Tần Thiên nghe vậy, giật mình không thôi, lại nhớ con gấu biến dị kia, nếu nó tiến hóa thêm thì có lẽ đến hắn cũng khó mà giết được con quái vật ấy. Tiến sĩ Ngưng quan sát vẻ mặt của Tần Thiên, ông mỉm cười:
-Nhưng mọi việc chưa đến nỗi không thể cứu vãn được, thí nghiệm của nhà khoa học ấy đã thành công 1 phần. Một nguồn năng lượng mới được sinh ra cùng lúc với vi-rút T, nằm trong bộ não của zombie cấp 1 trở lên. Đó là năng lượng dạng rắn, cấp tang thi càng cao thì năng lượng chứa đựng bên trong càng lớn. Nhưng chỉ có một khuyết điểm là chỉ có người thức tỉnh dị năng mới có thể sử dụng được...
Tần Thiên cảm thấy có chút không tiếp thu nổi:
-Dị năng?
-Đúng, là dị năng, khi vi-rút T bùng phát cũng là lúc dị năng trong cơ thể một số người được thức tỉnh. Dị năng giúp họ có một sức khỏe siêu cường, khả năng điều khiển các nguyên tố trong tự nhiên hoặc là các năng lực phụ trợ trong chiến đấu.
Sau đó, tiến sĩ Ngưng đăm chiêu quét toàn thân Tần Thiên, nói:
-Ngươi trúng phải móng vuốt mang vi-rút T của gấu biến dị, nếu không phải Lạc nhi nhanh chóng mang ngươi tới đây thì giờ ngươi cũng chỉ là một cái xác lang thang không hơn không kém. Nhưng ta đã cho ngươi sử dụng một loại thuốc do ta tạo ra, vừa có thể giúp ngươi loại bỏ vi-rút T ra khỏi cơ thể lại vừa giúp ngươi thúc đẩy quá trình mở rộng dị năng. Hừ, ngươi thật sự rất may mắn vì ta chỉ có một bình thuốc duy nhất đó thôi a. Nhưng Ngưng Thế Dân ta đời này tuyệt không muốn nợ ai nên bình thuốc đó là để trả ơn vì đã cứu Lạc nhi.
Bỗng nhiên, tiến sĩ Ngưng nhìn đồng hồ, thở dài:
-Thôi, ngươi nghỉ đi, đến lúc ta cải tạo thân thể cho ngươi rồi...
Tần Thiên nghe tới đó thì thấy hai mắt mình nặng trĩu, mọi vật chìm trong bóng tối...
.
.
.
Hết chương 11.