Lái xe vào trong nhà để xe, Bạch Thất mang theo Đường Nhược trở
lại căn nhà đã xa cách ba năm. Đối với căn nhà vừa quen thuộc lại xa lạ, Bạch Thất có chút hoảng hốt.
Cho tới bây giờ mới chính thức cảm thấy, mình đã trọng sinh lại.
Đặt ba lô xuống, hai người đều có chút mệt, cũng đều không có tâm tư đi thăm căn nhà này, chỉ cùng nhau ngồi trên ghế sa lon, mở phim
truyền hình, lấy điện thoại di động ra.
Bạch Thất còn phải nhớ lại mấy trạm xăng ở phụ cận còn tập
trung một ít vật tư, trù tính đường đi tới đế đô thật cẩn
thận. Những thứ khác tạm thời đều không có vấn đề, mà xăng, bây giờ là một vấn đề lớn.
Đường Nhược cũng chưa phải thành thục sử dụng không gian, từ
trong trăm ngàn loại vật phẩm lấy ra một lọ sữa chua, xem như là rất khó khăn, lấy mấy lần, trên mặt đất đã rơi ra rất nhiều đồ ăn vặt cùng đồ
vật.
Đối với sữa chua luôn tâm tâm niệm niệm, Đường Nhược cũng cảm thấy bất lực, không thể làm gì khác hơn lại phải bỏ đồ vật vào trong không gian lần nữa.
Trong TV các loại tiết mục tiêu khiển vẫn bị tạm dừng, mỗi kênh đều
đang phát ra tin tức giống nhau, sân bay cùng trạm xe lửa nơi nào đã
tạm dừng vận hành, tổ cứu viện đã đã tới các nơi ra làm sao, siêu
thị cùng trạm xăng ở đâu đã bị chính phủ khống chế giám thị, các
phần tử không tuân thủ luật pháp không nên vọng tưởng thừa dịp loạn
nâng giá vật phẩm, vân vân.
Đường Nhược nhìn tin tức, sửa sang lại không gian của mình. Cô nhìn
thấy Bạch Thất ngồi ở trên ghế sa lon xem xét bản đồ, lại nhìn nhìn
đồng hồ đắt tiền trên tay mình đã biểu thị hai giờ rưỡi chiều, nhớ
lại, hai người bọn họ cũng chưa ăn cơm trưa.
“Cơm trưa anh muốn ăn cái gì?”
Bạch Thất ngẩng đầu, có chút kinh ngạc: “Cô biết làm?”
Đường Nhược nghĩ nghĩ: “Anh có thể làm cơm không?”
Bạch Thất trước lúc tận thế dĩ nhiên sẽ không nấu cơm, sau tận
thế càng không tiếp xúc đến nấu cơm, mỗi ngày có bánh bích quy vào
miệng đã là xa xỉ, sau lại được trụ sở cung cấp cho bữa ăn dinh dưỡng quả thực cùng một mùi vị với nước mũi. Cho nên quyết đoán nói:
“Không biết.”
Đường Nhược há miệng, mấp máy môi.
Một lát sau, dưới ánh mắt lấp lánh của Bạch Thất, nhỏ giọng hỏi lại một lần: “Kia, lúc trước tôi có biết nấu cơm không?”
Bạch Thất: “Lúc trước tôi và cô đều không biết, bây giờ cô biết nấu cơm à?”
Đường Nhược nghĩ nghĩ, Bạch Thất sẽ không nấu cơm rồi, nếu mình
nói không biết nấu cơm thìcuộc sống sau này thật sự phải ăn mì tôm qua
ngày.
Lúc trước ở trong bệnh viện, Đường Nhược đã muốn ăn ngán cháo trắng rồi, nếu bây giờ còn luôn ăn mì tôm, một hồi xuyên qua trọng
sinh này chẳng bằng đừng tới.
Cho nên vò đã mẻ lại sứt nói: “Hiện tại tôi biết nấu cơm!”
Bạch Thất: “. . . . . .”
Loại khí thế hiên ngang lẫm liệt này khiến Bạch Thất khiếp
sợ, Bạch Thất nói: “Đã như vậy, thừa dịp còn có điện, làm nhiều chút
dự trữ đi, có lẽ ngày mai sẽ không có điện.”
Đối với nấu cơm, Đường Nhược nấu rất ngon. Từ nhỏ cô theo bà ngoại
sinh hoạt, lúc vừa được mười hai tuổi, bà ngoại cô đã không động tay
vào bất kì việc nhà nào rồi, cho nên mọi chuyện cần thiết cũng
gần như đều do Đường Nhược một tay làm thay, còn phải nghĩ tất cả
biện pháp làm ra các loại đồ ăn mỹ vị bổ dưỡng bồi bổ cho bà ngoại.
Trừ lãng phí chút thời gian lúc vừa mới bắt đầu tìm nguyên liệu
nấu ăn, kế tiếp Đường Nhược vô cùng nhanh chóng làm ra ba món ăn đơn
giản và một món canh.
Công cụ nấu nướng ở thế giới này không khác thế giới ban đầu
của Đường Nhược lắm, cho nên Đường Nhược cũng sử dụng hết sức thuận
tay. Cô làm một đĩa trứng tráng cà chua, một đĩa thịt ba chỉ, tôm
bóc vỏ xào bông cải xanh cùng một nồi canh xương sườn ngô.
Lúc bưng lên bàn gọi Bạch Thất tới dùng cơm, ánh mắt Bạch Thất đã muốn một đường rớt xuống. Anh ở tận thế ba năm chưa từng được ăn
một miếng thịt lợn nào.
Sau tận thế, phóng xạ cũng bắt đầu rò rỉ, hầu như tất cả động vật
đều tuyệt chủng, loài người thức tỉnh ra dị năng, ra cửa cũng không
phải không hề sợ tia tử ngoại cùng phóng xạ, nhưng là người bình
thường không thức tỉnh dị năng thì không thể ra khỏi trụ sở. Bởi
vì vừa ra ngoài trụ sở cũng sẽ bị phóng xạ cùng với tia tử ngoại giết
chết.
Dù sao thời điểm Bạch Thất chết, khi đó ở trên thế giới này sống
tốt nhất không phải là Zombie cũng không phải là loài người, mà là một
vài loại côn trùng đáng thương mà loài người vẫn luôn không đặt
vào mắt. Khi đó con kiến đã từ chiều dài hai millimet hóa thành
dài nửa thước rồi, hơn nữa còn có khuynh hướng tiếp tục lớn lên.
*1 thước = 0.33m
Hơn nữa, chúng nó còn xuất hiện trên bàn ăn của loài người.
Sau một ngày mệt mỏi, có thể ăn được mỹ vị bổ sung thể lực thế này, là chuyện Bạch Thất trước kia từ tận thế trở lại nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Chúng ta phải ngốc ở chỗ này bao lâu?” Đường Nhược gắp một khối
xương, hương thơm nồng đậm từ xương quyện với mùi ngô, này là
thức ăn lúc trước Đường Nhược ở bệnh viện cũng không ăn được, nguyên
khối xương, nguyên khối thịt, đều có thể trực tiếp nuốt vào trong
bụng.
“Đại khái ba ngày.” Bạch Thất lời ít mà ý nhiều, ăn từng ngụm lớn, nếu không phải anh còn có lực khống chế thì anh đã sớm không cần cầm
đũa, trực tiếp lấy tay bốc cơm. Thật sự là ba năm chưa được ăn thịt.
“Anh sốt lên thì tôi cần chuẩn bị cái gì đây, thuốc hạ sốt?”
Bạch Thất lắc đầu, tỏ vẻ không cần.
Lúc trước ở trên thuyền anh đã thử qua mấy viên thuốc hạ sốt rồi,
căn bản không có tác dụng, ngày thứ hai vào thời điểm kia, cả
người liền hôn mê. Sau ba ngày như vậy, anh thuận lợi thức tỉnh dị năng.
“Ba ngày sau, chúng ta sẽ lên đường đi thành phố A.” Trong kiếp
trước, đế đô thành phố A đã nhanh chóng tạo dựng lên một trụ sở an
toàn, tính trên cả nước mà nói, mặc dù nó không phải là trụ sở
nhanh chóng nhất, nhưng lại là cái an toàn nhất. Bởi vì nơi đó binh
lực đầy đủ, hệ thống hoàn thiện, phản ứng nhanh chóng, so với những
trụ sở nhỏ khác thì an toàn hơn rất nhiều.
Kiếp trước Bạch Thất không phải là vừa bắt đầu đã tìm đến nương tựa nơi đó, nhưng ở bên ngoài vẫn có nghe người ta nhắc tới ưu thế của
nơi đó. Sau này, khi đến đó, mới phát hiện trụ sở thành phố A đã
phát triển giống như một thành phố.
Ít nhất trước khi Bạch Thất chết, trụ sở thành phố A vẫn tồn tại
hoàn hảo, không chỉ nghiên cứu ra quần áo chống phóng xạ cho
người bình thường, còn nghiên cứu ra rất nhiều đồ công nghệ cao.
Hơn nữa anh biết rõ một chuyện, trước đây người đến tìm nơi nương
tựa sớm nhất, khi tiến vào trụ sở an toàn tìm chỗ ở thuộc về mình
rất dễ dàng, người sau còn muốn đi vào, cũng không có đơn giản như vậy. Lúc mình đi tới đó sau này, hầu như nộp sạch của cải trên người
mới được phân cho một cái lều rách nát ở khu người nghèo.
Đường Nhược gật đầu, cũng nhìn ra ‘nhiệt tâm’ của Bạch Thất đối với thức ăn. Cho nên tự giác đem xương còn dư lại để cho anh. Dù sao lúc
trước ở bệnh viện dưỡng thành thói quen ăn ít, nhiều bữa ăn cũng không
sửa được trong chốc lát, còn không bằng để cho anh ăn nhiều một chút.
Sau này nấu cơm, lại thêm món ăn là được.
Bạch Thất tiêu diệt sạch ước chừng ba chén cơm mới thôi, Đường
Nhược tự giác thu thập bát đũa đi rửa chén. Rửa rửa, đột nhiên cô phát
hiện ra một vấn đề, cô xoay người nhìn Bạch Thất hỏi: “Chúng ta không
cần đi tìm người nhà gì đó sao?”
Bạch Thất tưởng cô gọi mình là muốn tự mình rửa chén hoặc giúp đỡ gì
đó …, lại không nghĩ là hỏi cái vấn đề này, cho nên tiếp tục bình tĩnh
ngồi bên bàn ăn, ghi chép kế hoạch lộ tuyến: “Tôi không có người thân, toàn bộ đã chết sạch, những người còn lại đều không quan trọng.”
Lúc anh tám tuổi thì cha mẹ gặp tai nạn máy bay đều chết
cả. Ông nội đã mất vào lúc anh mười chín tuổi. Đối với người thân
khác thì Bạch Thất cũng không có một chút xíu ý nghĩ thương hại đồng
tình muốn trợ giúp, bởi vì sau này, trong tận thế, ngay cả bác hai
sau khi nhìn thấy anh thì cũng là kiểu xa lánh anh ngàn dặm.
Nhân tính lạnh lùng ích kỷ như vậy. . . . . .
Trong tận thế những thân thích này phát huy tinh thần này vô cùng nhuần nhuyễn.