Một lời xuyên thẳng vào trong lòng của Bạch Thất dâng lên rung động, hai ngày này tất cả những lời nói ôn hòa cộng lại cũng không bằng một câu ‘Tiểu Nhược tỉnh’ đem đến cho anh sự mừng rỡ nhiều đến như thế. Anh đưa tay ra hiệu cho Hồ Hạo Thiên nhận được sự OK của anh ấy thì chính mình chạy vội trở về đại viện.
Bạch Thất có thể đi trước, nhưng Hồ Hạo Thiên vẫn còn chưa được, có nhiều chuyện vẫn chờ giải quyết tốt hậu quả. Vả lại, trước đó Bạch Thất còn chưa kịp nghiền ép nhuệ khí Diệp Thánh Luân đây này. Trò chơi đặc sắc như vậy, như thế nào có thể còn chưa bắt đầu đã sớm kết thúc chứ. Hồ Hạo Thiên phóng thích dị năng, mũi chân đạp nhẹ xuống đất, đuôi áo khoác tung bay, thoáng chốc đã bay đến chỗ Bạch Thất vừa đứng trên đài đấu kỹ.
– “Diệp thiếu, vị trí đấu kỹ đài này của cậu có sinh kế tốt, vị trí phong thủy rất hợp ý của tôi.” Anh đứng chắp tay, nhìn Diệp Thánh Luân chậm rãi nói ra từng lời: – “Không bằng đưa ra cái giá đi.”
Ánh mắt thâm thúy của Diệp Thánh Luân nhìn chằm chằm vào Hồ Hạo Thiên: – “Hồ đội, lời này là có ý gì?”
Hồ Hạo Thiên lộ ra mỉm cười: – “Ý trên mặt chữ.”
Diệp Thánh Luân trầm mặc, giống như nhìn chằm chằm con mồi tiếp tục chằm chằm vào Hồ Hạo Thiên: – “Hồ đội, ngày hôm qua đồng đội của các người thiếu chút nữa bị nổ thành từng mảnh vụn, hôm nay các người không ở đầu giường chăm sóc, ngược lại giống trống khua chiêng đến đây tuyển dị năng giả cùng mua trường đấu kỹ của tôi, tôi sợ dạ dày của các người quá nhỏ nuốt không trôi được nhiều như vậy.”
– “Thật sao?!” Hồ Hạo Thiên giương mắt, cũng nhìn chằm chằm về Diệp Thánh Luân: – “Tôi vẫn cho rằng chỉ có Chu thiếu mới là người chỉ dựa vào mồm mép kiếm cơm. Thì ra công phu ngoài miệng của Diệp thiếu cũng không thua kém Chu thiếu đấy, đến cùng dạ dày của chúng tôi có lớn như vậy hay không, Diệp thiếu nhìn xem chẳng phải sẽ biết rồi sao?” Nói xong trong tay anh quăng ra một túi nhung màu đen, ném đến dưới chân Diệp Thánh Luân: – “Đủ không?”
Diệp Thánh Luân nhìn tinh hạch dưới chân, hừ lạnh một tiếng: – “Chỉ có một chút như vậy…”
Lời vẫn chưa nói hết, bọn người Dư Vạn Lý ở bên cạnh Hồ Hạo Thiên cầm mấy túi tinh hạch nện qua: – “Những thứ này đủ chưa?”
Diệp Thánh Luân cười ha ha: – “Đoàn đội Tùy Tiện các người nghèo thế cũng đừng đi ra mất mặt xấu hổ quá rồi, chỉ có chút tinh hạch như vậy muốn mua trường đấu kỹ của tôi sao? Đây là đuổi tên ăn mày à!”
– “Ồ… Thì ra Diệp thiếu có ý là chúng ta đuổi chính là một tên ăn mày, mà tên ăn mày này ghét bỏ chúng ta cho ít?” Hồ Hạo Thiên nghi hoặc trong nháy mắt, nở nụ cười một tiếng: – “Tên ăn mày này thật đúng là tham mộ vinh hoa.”
Lập tức, tất cả mọi người ở hiện trường đều cười nhạo ra tiếng. Hả lòng hả dạ!
– “Anh!” Diệp Thánh Luân bị tức nghẹn, quả thật muốn hỏi thăm tổ tiên mười tám đời của Hồ Hạo Thiên! Ý trong lời nói của anh không phải nói hắn là tên ăn mày tham mộ vinh hoa! Còn nói cái gì Chu Thụ Quang chỉ dựa vào khua môi múa mép. Hồ Hạo Thiên anh ta còn không phải miệng lưỡi bén nhọn chỉ dựa vào há miệng mà thôi sao!
Hồ Hạo Thiên móc túi, quay đầu nhìn về phía mọi người cười nói: – “Diệp thiếu ghét bỏ tôi bỏ phí xua đuổi ít, tạm thời tôi quên mang theo tinh hạch rồi, ở đây có người nào có thể cho mượn chút ít để tôi đuổi Diệp thiếu không?”
Quần chúng đang vây xem bên dưới cười ha ha đồng thời móc tinh hạch trên người ra ném lên đài đấu kỹ:
– “Diệp thiếu, đủ chưa?!”
– “Diệp thiếu, phần thưởng của Hồ đội chúng tôi dành cho cậu đấy…”
– “Không cần khách sáo, cầm lấy hoa đi a!”
Có một người sẽ có hai ba người… Hàng trăm hàng ngàn người ném tinh hạch về phía Diệp Thánh Luân. Diệp Thánh Luân giống như {chậu châu báo} bị người ta ném đầy cả người, nếu như không phải tinh hạch không có chất dính thì giờ phút này cả người hắn sớm đã khảm đầy tinh hạch. Sắc mặt hắn tái nhợt, khó khăn cố khống chế thân thể đề phòng cả người mình phát run trước mặt mọi người! Chỉ cần cúi người, hắn có thể nhận được vô số tiền tài nhưng thứ hắn mất đi chính là bản thân hắn thậm chí toàn bộ thể diện của nhà họ Diệp. Tiền tài cùng thể diện, cái nào nhẹ cái nào nặng? Ở trước mặt mọi người hắn dùng thể diện kiếm tiền như vậy thì việc mất đi thể diện so với việc mất đi tiền tài còn đau khổ hơn gấp trăm lần nghìn lần!
Hồ Hạo Thiên kéo cao cổ áo của mình, đi đến trước mặt Diệp Thánh Luân, cười khinh bạc nhìn hắn, nói khẽ: – “‘Làm ra vẻ’ thật đúng là sự kiện đã ghiền, trách không được Diệp thiếu thích ‘làm ra vẻ’ mưu cầu danh lợi như thế.” Sau đó, anh còn chưa chờ đối phương có bất kỳ phản ứng nào, anh lại giống như ảo thuật trở tay lấy ra một bản hợp đồng giấy ra, nói rõ to: -“Diệp thiếu, tiền cậu cũng đã thu, không bằng chúng ta ký hợp đồng luôn đi.”
Ở nơi người khác không nghe tới, một lời nói như vậy cũng đã nói xong, nhưng Diệp Thánh Luân lại rõ ràng nhìn thấy khẩu hình đóng đóng mở mở từ miệng Hồ Hạo Thiên kia, lời nói rõ ràng: đánh vào mặt cậu cũng là chuyện rất có cảm giác.
Giá trị thù hận này càng ngày càng tăng cao!
– “Mày… đồ vô sỉ này, tiểu nhân hèn hạ!” Lúc này Diệp Thánh Luân dường như trở thành người bệnh đang lên cơn, sắc mặt cực kỳ khó coi: – “Bọn chúng mày đều là rùa rụt cổ!”
Dứt lời, một đạo bạch quang lóe lên, Diệp Thánh Luân rút kiếm băng ra chém đến Hồ Hạo Thiên.
– “Aha, mua bán không thành công, Diệp thiếu cùng tôi cò kè mặc cả một lúc lâu không bán thì không bán thôi, vậy mà còn muốn ở trước mắt bao người giết người diệt khẩu?” ngoài miệng Hồ Hạo Thiên nói không ngừng, trên tay cũng lưu loát rút kiếm đất ra ngăn lại kiếm băng, trước đó còn nói: – “Đường đường thiếu úy của căn cứ lần nào đến cũng đều đánh lén, mất hết nhân phẩm rồi? Có phải nói, nhà họ Diệp của cậu ít người nên nhân phẩm vốn chỉ là phụ thôi phải không?”
Ngực Diệp Thánh Luân tức nghẹn muốn ói máu. Trước tận thế, hắn chính là thiên chi kiêu tử, không có người nào dám nói với hắn những từ ngữ ác độc như thế. Sau tận thế, dị năng cường đại thống lĩnh mọi người, hắn càng là vương giả tôn sư. Hai mươi mấy năm trôi qua, ở đâu lại có người như Hồ Hạo Thiên lời nói rác rưởi đầy chồng chất nhắm đến chính mình như thế! Hắn thề, nếu một đao này không chém rớt đầu tên cặn bả chít chít méo méo này thì hắn không phải họ Diệp!
Hai người ở bên này càng đánh càng hăng, Bạch Thất cũng đã chạy đến bên trong biệt thự của mình. Đường Nhược ở trong bồn tắm tiến cấp, cho dù Bạch Thất cùng bàn luận tất cả với Hồ Hạo Thiên hay đi đến tiệm ăn cũng không quên để Dương Lê và Phan Hiểu Huyên cùng ở bên cạnh. Đường Nhược trong bồn tắm mới thoáng mở mắt ra, Phan Hiểu Huyên đã không nhịn được vui mừng vội vàng chạy đi báo tin cho Bạch Thất rồi. Dương Lê quan sát Đường Nhược trong chốc lát, thấy mặc dù cô ấy đã tỉnh lại nhưng vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên vừa mừng vừa lo, tất nhiên cô lại hỏi lần nữa cô ấy cảm thấy không có việc gì chứ.
Đường Nhược nhìn Dương Lê, cuối cùng cười nhẹ nhàng: – “Em không sao, chị yên tâm đi chị Lê.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Dương Lê cũng rời khỏi phòng tắm bước ra ngoài để cho cô tự mình mặc quần áo. Dương Lê vừa đem cửa phòng tắm đóng lại, Bạch Thất đã một đường mang theo gió chạy thẳng lên phòng ngủ trên lầu. Giờ phút này, vẻ mặt anh tràn đầy lo lắng không còn cảm giác phóng khoáng như vừa rồi đứng trên đài đấu kỹ.
Dương Lê nhìn thấy Bạch Thất, chỉ vào phòng tắm nói khẽ: – “Ở bên trong mặc quần áo.”
Đồng thời cô rời khỏi phòng ngủ, còn quan tâm đóng cánh cửa phòng lại. Hai người trải qua chuyện lớn chia lìa, Đường Nhược tiến cấp lại quỷ dị, tự nhiên cô muốn lưu lại không gian cho đôi tình nhân trẻ.
Đường Nhược mặc bộ quần áo thể thao, vừa mở cửa đã bị người ôm chặt vào lòng. Cái ôm kia quá ôn hòa, quá quen thuộc, Đường Nhược hít thật sâu mùi hương trên người của anh, sau đó nhịn không được cũng ôm anh thật chặt: – “Bạch Ngạn…”
– “Ừ, anh ở đây.”
Trong phòng chỉ còn sự yên tĩnh, chỉ có hai người dựa vào nhau, lắng nghe nhịp tim đập lẫn nhau, trong lòng đều cảm thấy an tâm. Cho dù toàn bộ thế giới sụp đổ, anh sẽ cho em ôm.