Edit: Trang Nguyễn Beta: Sakura Mắt thấy sắp đến trước mặt Đường Nhược, sắp thành tư thế ôm như chó gặm hoa, Bạch Thất một đường kéo thân thể của anh sang một bên nói: – “Cậu khóc lóc một trận chính là vì muốn ăn đậu hủ vị hôn thê của tôi?”
Đường Nhược trừng mắt liếc Bạch Thất. Lúc này anh còn nói đùa được hay sao!
Lưu Binh đứng ở trước mặt Bạch Thất, ô ô nức nở nghẹn ngào khóc ròng nói: – “Tôi định… tôi định bảo Tiểu Đường một đao giải quyết tôi coi như xong…”
– “Vì sao?” Bạch Thất thấy cậu khóc đến hai mắt đỏ bừng, dễ nhận thấy không phải vừa rồi mới khóc, cuối cùng vẫn ôm cậu ta, vỗ vỗ lưng an ủi: – “Cậu làm chuyện gì có lỗi với cô ấy à?”
– “Tào Mẫn đến tìm tôi.” Lưu Binh nức nở nói: – “Cô ta nói rằng cô ta bắt cậu hai của tôi, muốn tôi đem Tiểu Đường đi trao đổi.”
Mọi người mở to mắt đầy khiếp sợ!
– “Tào Mẫn bắt cậu hai cậu?”
– “Tào Mẫn còn muốn cậu bắt Tiểu Đường đi trao đổi?”
– “Bà mẹ nó! Cô ta quá hèn hạ!”
– “Không đúng, không phải nói cậu hai cậu lành ít dữ nhiều rồi sao?”
Bạch Thất nhìn Lưu Binh giống như diều hâu ngậm gà con trong mồm và thực tế cũng lôi cậu ta lên xe: – “Chúng ta trở về rồi nói.”
Mọi người cũng hiểu nơi này không nên ở lâu, ào ào lên xe.
Hồ Hạo Thiên cầm loa phát ra mệnh lệnh, để cho dị năng giả một đoàn đội che chở một đoàn đội, một che chở một, trở về phục mệnh.
Lần này, Lưu Binh đã ngồi thẳng lên xe của Bạch Thất, ngồi cùng hai người ở chỗ ngồi phía sau. Lưu Binh nhìn Đường Nhược, hít hít mũi, nhỏ giọng nói: – “Tiểu Đường, anh thật có lỗi với em.”
– “ Anh không cần áy náy với em, ngược lại anh đang giúp em đấy, là em phải nói lời xin lỗi với anh mới đúng.” Đường Nhược rút hai tờ khăn giấy đưa cho anh: – “Em dám khẳng định, trước đó Tào Mẫn một mình tìm anh thương lượng việc này là có ý định để anh lén lút làm việc cho cô ta, khiến cho đoàn đội chúng ta trở tay không kịp, tự giết lẫn nhau. Cô ta nào biết rằng việc đầu tiên anh làm là nói cho chúng em biết chuyện này.”
Thật ra mọi người đều nghĩ như vậy. Nếu tiến sĩ Tào biết bây giờ Lưu Binh không hề giấu diếm nói rõ tất cả, không chừng cô ta sẽ ói máu bị nội thương luôn đấy. Âm mưu quỷ kế gì đấy, trong đoàn đội bọn họ tất cả đều trở nên trong suốt hết! Đây cũng là nguyên nhân đoàn đội bọn họ luôn luôn được hai bên cùng ủng hộ.
Lưu Binh ngẩng đầu, cầm khăn giấy lau nước mắt, tiếp tục khóc thút thít: – “Chúng ta nhiều người lực lượng mạnh, mọi người nhất định sẽ giúp anh nghĩ được biện pháp. Vừa rồi tự bản thân anh cũng có nghĩ đến, nhưng biện pháp gì cũng không nghĩ ra được. Cho nên đem chuyện này nói cho mọi người biết, nếu mọi người không cứu cậu hai anh thì anh sẽ cắt hết điện của mọi người!”
– “Nhóc ngoan a.” Bên trong bộ đàm truyền đến giọng nói đầy cảm khái của Hồ Hạo Thiên: -“Cũng may cậu không để tâm vào chuyện vụn vặt này mà thật sự ra tay với Tiểu Đường.” Bằng không thì tên Bạch Thất kia, cái đồ biến thái còn không trực tiếp hóa thành quái thú rồi…
Lưu Binh ở bên cạnh vừa khóc vừa nói, hình tượng khó coi: – “Tôi cũng không ngốc, tôi không thể chỉ nghe lời nói từ một phía của Tào Mẫn mà đã tin tưởng cô ta, đem Tiểu Đường giải quyết, hơn nữa… Tôi cũng không giải quyết được Tiểu Đường!”
Còn có thể nói là… anh thật sự tự hiểu sức mình, bản thân anh cũng không phải người thông thạo âm mưu quỷ kế gì, ở trong đoàn đội giở thủ đoạn nằm vùng chưa đầy một phút đã bị vạch trần mất rồi. Đã như vậy, còn không bằng anh sớm đem chân tướng chuyện này nói rõ với mọi người để bọn họ giúp đỡ mình.
Bạch Thất và Đường Nhược đều không hề do dự đem bí mật nói ra hết với đồng đội, để cho đồng đội trợ giúp bọn họ. Vì sao bản thân không thể tin tưởng đồng đội của chính mình?
– “Cậu yên tâm, đừng nói cậu là Lưu Binh, chỉ dựa vào việc cậu cống hiến điện lực cho biệt thự, chúng tôi cũng sẽ cứu cậu hai của cậu ra!” Hồ Hạo Thiên nói.
– “Đừng nói tôi là Lưu Binh?” Lưu Binh khó hiểu, ngay cả khóc thút thít cũng quên: – “Tôi đi không đổi tên ngồi không đổi họ, vẫn gọi là Lưu Binh.”
– “Đúng, bởi vì anh là Lưu Binh, là đồng đội của chúng tôi, là người nhà cùng ở một chỗ với chúng tôi.” Phan Hiểu Huyên ngồi ở ghế phía trước quay đầu lại nói: – “Cho nên chúng tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu cậu hai của anh ra ngoài, anh hãy yên tâm nhé.”
Lưu Binh chớp mắt mấy lần, nhìn Phan Hiểu Huyên đang mỉm cười với mình, lại nhìn qua Bạch Thất và Đường Nhược, cũng là vẻ mặt đắm chìm, trong mắt để lộ sự lo lắng cho mình. Trong lòng của cậu kích động, thân thể run lên: – “Ô…” Một tiếng lại khóc lớn lên, thò tay sờ túi Bạch Thất, khóc sướt mướt bổ nhào qua nói: “Tiểu Đường, cho anh một bao khăn giấy nữa.”
Có một đám đồng đội như vậy, dường như chuyện tận thế và cậu hai bị bắt cóc cũng không còn đáng sợ nữa.
Cho dù trong xe có bộ đàm, cũng không thể thuận tiện bàn luận. Vì vậy mọi người chỉ ở chỗ này nói sơ qua tình huống một lần.
Lộ trình mười km trở về cũng không mất bao lâu, lúc chờ đợi chiếc xe kiểm tra trừ độc. Hồ Hạo Thiên dứt khoát để cho đoàn đội Thiên Nhai làm thay, rồi phân phát tinh hạch. Tinh hạch phân phát xuống dưới, rất nhiều đoàn đội đều có thể phân được số lượng gần một ngàn viên. Đoàn đội từng người cầm số lượng tinh hạch trên tay, ai nấy đều vô cùng cao hứng. – “Hôm nay thật sự là quá tuyệt vời!”
– “Phát tài rồi, không chỉ có thịt còn có tiền, thì ra đi một chuyến nhiệm vụ ngày có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!”
– “Đúng vậy, nhiệm vụ ngày vẫn là hai ngày một chuyến, về sau cứ làm một ngày nghỉ ngơi hai ngày, công việc này thật sự còn tốt hơn trước tận thế.”
– “Ha ha, có thưởng cuối năm hay không?”
Bọn họ những… dị năng giả này còn có thể cười cười nói nói xếp hàng. Mà ở bên này, đối với đoàn người Bạch Thất đi ra ngoài không có một nhân viên thương vong, nhân viên trực ban ở cửa Tây sau khi kiểm tra xong, quả thực vô cùng chấn động. Hắn trông coi ở nơi này bảy tháng, chưa từng thấy đội ngũ nào có thể buổi sáng đi ra ngoài bao nhiêu người, buổi chiều trở về bấy nhiêu người đấy. Tỉ lệ thương vong bằng không!
Điều này có ý nghĩa như thế nào?!
Kỳ tích!
Trước đó đội ngũ Diệp Thánh Luân vừa mới đi vào, cũng là chết hết ba mươi mấy dị năng giả đây này. Có điều vừa nghĩ đến số lượng zombie ở phía Tây bên đó rất thưa thớt, nhân viên trực ban liền thu hồi sự kinh ngạc này.
Ngày hôm qua hai thiếu úy đi cửa Tây, cũng chỉ hi sinh mấy nhân viên mà thôi, đội ngũ Bạch Thất nhiều người hơn so với hai thiếu úy kia. Bởi vậy cũng có thể hiểu chỗ lợi hại của việc không có nhân viên tử vong rồi. Chỉ có điều, đợi đến khi Hồ Hạo Thiên nộp số lượng tinh hạch lên, nhân viên trực ban thoáng ngổn ngang đứng lặng trong gió…
Tinh hạch này, tinh hạch này… Phía tây đó, không phải tất cả toàn là bùn đất, không có nhà cửa công trình kiến trúc địa phương gì sao. Ngày hôm qua, số lượng tinh hạch của hai thiếu úy kia cộng lại chỉ nhiều hơn 1.000 một chút, như thế nào đến lượt bọn họ lại vượt qua gấp năm lần rồi chứ! Diệp Thánh Luân giao số lượng cũng nhiều hơn 5.000 viên, trước khi đi vào còn là một bộ dạng cao ngạo giống như nhị ngũ bát vạn.*(ý nói là rất vênh váo, vì nhị ngũ bát là chược trong trò chơi mạt chược mà nhị ngũ bát là quân bài quan trọng để huề ván)
– “Đây là…” Người binh lính kia cầm tinh hạch, nhìn Hồ Hạo Thiên, quả thực không cách nào hạ bút xuống sổ đăng ký được: – “Lần này số lượng tinh hạch…” Đương nhiên hắn cũng không thể nói: như thế nào lại nhiều như vậy! Nếu nói như vậy thì sau này bức người ta dấu diếm của riêng thì làm sao.
– “Không đúng sao?” Hồ Hạo Thiên lấy ra bảng quy tắc giao nộp của căn cứ trước đó, nhìn nhìn: – “Bên trên không phải viết nộp 30% lên trên sao?”
– “Đúng đấy đúng đấy!” Binh sĩ gật đầu như kẻ ngốc. Thì ra thật sự không phải bọn họ nộp cho căn cứ nhiều, mà thật sự bọn họ cường đại đến như vậy ah!
Lúc đi vào, Hồ Hạo Thiên cầm lấy bộ đàm nói: – “Xem ra vẫn giao nộp nhiều hơn, sau này đi ra ngoài, chúng ta nộp lên trên 10% thôi.”
Tất cả mọi người làm theo quy củ này, bọn họ làm gì phải đem lợi ích của bản thân đổ vào căn cứ. Huống chi tinh hạch nộp lên căn cứ cũng không ít mấy ngàn kia của bọn họ.