Tận Thế Song Sủng

Chương 179: Chương 179: Đầy kho tất cả đều là vàng




Đi ra ngoài tiếp tục một đường chém chém giêt giết.

Lần này không đào tinh hạch nữa trực tiếp đi về ngân hàng, dù sao bên trong nội thành có rất nhiều Zombie, mỗi chỗ rẽ có vài ba con đi tới.

“Chúng ta, chúng ta có phải quá mạnh hay không.” Chu Minh Hiền đi theo ở phía sau, giải quyết các Zombie còn sót lại, tùy ý nhìn mọi người giống như đoàn xe tăng nghiền nát tất cả mọi thứ cứ thế lao về phía trước, lắp bắp nói.

“Bởi vì mọi người có dị năng tăng cao lên thì đánh tốt hơn.” Điền Hải cười cười giải thích cho hắn. “Hơn nữa hiện tại Zombie cũng không nhiều lắm, nhiều hơn thì cũng không thể nhẹ nhõm hơn bầy giờ, cho nên mấy người anh Bạch mới không ngừng đánh.”

“Umk.” Chu Minh Hiền đúng là thanh niên trẻ tuổi ổn trọng nên cũng rất có thiện cảm.

Chỉ dùng 30 phút đã tới được cửa hàng dụng cụ.

Quả nhiên là cực kỳ phi thường.

Đồ đạc bên trong toán loạn lộn xộn, tất nhiên là trước tận thế cũng bị trắng trợn cướp đoạt.

“Như vậy còn có thể tìm được đồ chúng ta cần sao?” Đường Nhược dùng tinh thần lực quét qua bên trong, phát hiện bên trong không có Zombie.

Sau khi đợi Đường Nhược xác nhận an toàn, Bạch Thất mang theo mọi người đi vào: “Vào xem.”

Tuy mọi người không biết Chu Minh Hiền cần gì nhưng qua miêu tả mọi người đều có thể tưởng tượng sơ qua.

Bởi vì mọi người đều là thành phần tri thức nha, cho dù không có đầy người ‘Bá vương khí’ như trong truyền thuyết, nhưng trưởng thành cũng có chỉ số thông minh tương đối.

Theo Chu Minh Hiền đọc ra, chọn lấy một sọt công cụ.

Còn có một ít máy móc cỡ lớn, tất cả đều chuyển vào không gian của Phan Hiểu Huyên.

Quay trở lại đường cũ cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Chu Minh Hiền có đủ dụng cụ trong tay nhiệt tình đột nhiên tăng vọt. Lấy một chiếc ghế dài đến cửa cơ thể dán lên cửa lớn bắt đầu làm việc.

Dáng vẻ chăm chú dùng sức còn giống như bản thân mình học tập nghiên cứu.

Sau khi trở lại kho vàng mọi người bắt đầu đói bụng.

Hồ Hạo Thiên nhìn mọi người cũng không giúp đỡ được cái gì, tối đa chỉ có thể lấy giúp công cụ, vì vậy đề nghị nói: “Không bằng chúng ta ăn cơm trước đi, ăn no rồi mới có thể chuyển vàng nha.”

Điền Hải khó hiểu nói: “Vàng không phải là chỉ cần chị Phan vừa chạm tay vào là trực tiếp ở trong không gian sao?”

Hồ Hạo Thiên: “…”

Thanh niên, cậu không thể cứ như vậy vạch trần trước mặt người khác nha!

Chuyện tranh cãi này không phải trước đó vẫn là Phan Đại Vĩ làm sao?

Quả nhiên Điền Hải vừa nói xong, chợt nghe Phan Đại Vĩ nói: “Hồ đội có ý là cậu ta muốn lấy cớ ăn cơm, trong lòng cậu biết là được rồi, không nên thẳng thắn như vậy.”

Hồ Hạo Thiên bị sặc.

Đối với việc ăn cơm mọi người không có ý kiến.

Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên cũng bắt đầu mang ra chiếc bàn cùng đồ ăn.

Rất nhanh hình ảnh biến thành…

Mười một người ngồi trước bàn lớn vui chơi, đồng thời thỉnh thoảng từng người bưng lấy chén quay đầu nhìn một cái. Nhìn bộ dạng Chu Minh Hiền đầu đầy mồ hôi vặn ecu.

Nếu như để dùng từ ngữ hình dung mười một người này thì chính là… Đồ vô sỉ!

Có điều Chu Minh Hiền vô cùng nhiệt tình vứt thức ăn qua một bên. Dùng nhiệt tình giảm đi cơn đối.

Hơn nữa trước đó khi anh ta còn ở trong xe chỉ cầu một bữa no bụng, ăn bữa nay không có bữa mai đã sớm thành thói quen.

“Tiểu Chu, lại đây ăn chút thức ăn không?”

“Không cần không cần, mọi người ăn trước đi, rất nhanh là xong rồi.”

Không biết khiêm tốn là gì, mọi người càng tùy tiện ăn uống thoải mái.

Biết rõ cửa này cũng không mở dễ dàng như vậy, tốc độ ăn cơm của mọi người cũng chậm. Không thì chờ cũng không chịu nổi.

Chu Minh Hiền xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, quay đầu lại thấy đồng đội đang xỉa răng thì mới biết mình bỏ lỡ cái gì.

Đồ ăn nóng!

Thịt heo! Còn có tôm tươi!

Chu Minh Hiền lệ rơi đây mặt: “Vì sao không có chừa cho tôi một chút.”

Anh nghĩ rằng sau tận thế mọi người ăn đồ ăn cũng giống như những người khác, chỉ cần nhét vào miệng hai túi bánh bích quy là tốt rồi, xa xỉ nhất là mì tôm mà thôi.

Nào đâu biết rằng là mỹ thực bậc này, là thiên đường nhân gian.

Chu Minh Hiền vô cùng đau đớn.

Đường Nhược nhìn bộ dạng này của anh giống như làm ảo thuật, lấy ra thức ăn cùng bát canh đến: “Anh cực khổ như vậy, đương nhiên chúng tôi sẽ để dành phần lại cho anh rồi, không sợ không có, chỉ sợ anh ăn không nổi thôi.”

“Ngao…” Chu Minh Hiền bổ nhào qua.

Anh thật sự quá lâu không có được nếm qua cơm và đồ ăn ở nhà.

“Quá hạnh phúc.” Chu Minh Hiền vừa ăn vừa khóc.

Thật là vừa ăn vừa khóc.

Chính anh cũng không biết vì điều gì, đường đường là nam tử hán nước mắt nói ra liền ra.

Giờ khắc này anh nếm chính là nước mắt của mình, rõ ràng nước mắt chảy xuống đều thấy ngọt.

Hạnh phúc tới quá đột nhiên, trở tay không kịp.

Cái nhân bánh này quả thực muốn đập chết chính mình.

Vì sao bản thân lại có vận khí tốt thế, ngày đầu tiên vào căn cứ đã gặp được quý nhân của cuộc đời.

“Cửa có thể mở không?” Hồ Hạo Thiên đi tới vài bước, ở trước cửa nhìn nhìn.

“Umk.” Chu Minh Hiền miệng đang nhai đầy xương sườn, ở một bên gật đầu, “Có thể mở, nhưng đại khái cần mọi người hỗ trợ, cửa này rất nặng.”

Dương Lê là hệ chữa trị, mấy tháng làm ‘Bác sĩ’ cũng có một ít kiến thức chữa bệnh, thấy anh ăn như hổ đói, nhẹ nhàng nhíu mày nhắc nhở: “Cậu đừng ăn nhanh như vậy, trước đấy rất lâu không có ăn đồ ăn dầu mỡ, rất dễ bị đau bụng đấy.”

Điền Hải cũng chú ý tới vấn đề này, cho nên đồ ăn thật sự thì vẫn tương đối thanh đạm đấy.

“Ừ, ừ, tôi sẽ ăn từ từ.” Chu Minh Hiền lại gật đầu như kẻ ngốc.

Mọi người thấy anh như vậy, đều nở nụ cười.

Đường Nhược lại đưa thuốc tiêu thực: “Ăn xong thì uống hai viên.”

Mọi người nói chuyện bên này, bên kia Lưu Binh nghe Chu Minh Hiền nói có thể mở được cửa liền trực tiếp đi mở.

Giống như Chu Minh Hiền đã nói, đây không phải cánh cửa mở kiểu bình thường, mà trược tiếp gỡ cả cánh cửa xuống.

Cho nên muốn chuyển cánh cửa như hòn đá dày 1m nhấc hẳn ra.

“Đến đây đi, bốc vác, làm thôi. Hôm nay làm 2 tiếng đồng hồ đủ vinh hoa phú quý cả đời.” Hồ Hạo Thiên như đốc công chuyển gạch ở bến tàu, xắn tay áo hướng mọi người hô lên.

Mọi người cùng nhau làm một chỗ, giống như chuyển tảng đá ở xã hội nguyên thủy, từng chút từng chút, di chuyển nửa giờ mời di chuyển để có thể 1 người chui qua.

Đường Nhược dùng tinh thần lực xác nhận an toàn phía trong, Lưu Binh lách mình đã đi vào trong kho vàng.

Anh kích động lâu như vậy đã không kiềm chế được nữa.

Nhưng mà sau khi đi vào, không cần đèn điện đã thấy đẩy cả phòng toàn là vàng.

“Đi vào nhanh lên, đừng đứng chắn ở cửa nữa.” Hồ Hạo Thiên đạp cậu ta một cú, mới làm cho cậu ta thức tỉnh từ trong khiếp sợ.

Lưu Binh che ngực cảm thán: “Lấp lánh quá lấp lánh, trái tim nho nhỏ của tôi không chịu đựng nổi.”

Mọi người xếp hàng lần lượt đi vào.

Hồ Hạo Thiên một bên đi vào vẫn còn quan sát đánh giá cánh cửa: “Chậc chậc, thật sự là dày 2m.

Đường Nhược sau đó cũng đi vào, nhìn một phòng chất kín toàn là vàng óng ánh, cũng có cảm giác thị giác bị tập kích.”

Cô há to miệng, nghĩ đến một từ để hình dùng: “Toàn bộ căn phòng đều là vàng.”

Lưu Binh nói: “Ở đâu, cái này rõ ràng là kim tự tháp.”

Đường Nhược nở nụ cười: “Thật sự là có thể xếp thành kim tự tháp rồi, vẫn là vàng đấy.”

Mọi người đều phụ họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.